Đăng vào: 12 tháng trước
"Chuyện rất đơn giản, mà bản thân không tự động não, kiểu gì cũng phải để người khác nói cho ngươi, Lưu Thanh Tùng, chỉ số thông minh của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ thoái hóa đến dưới 60." Nhiễm Nhan cách lớp mành chậm rì rì nói.
Lưu Thanh Tùng há miệng, sau một lúc lâu mới nói: "Ta phát hiện, Nhiễm Nhan, ngươi nha té ra là giấu sâu như vậy, Cửu Lang so với ngươi không tính là cái gì, ngươi nha chính là trùm cuối! Ta đúng là đã bị vẻ mặt chính khí kia của ngươi lừa gạt."
Khí chất của Nhiễm Nhan là nghiêm túc, chính trực, tuy thoạt nhìn khá lạnh nhạt, nhưng cho người ta một loại cảm giác hễ là nàng nói ra thì tuyệt đối là sự thật.
"Lưu y sinh nói quá lời." Nhiễm Nhan không mặn không nhạt nói.
Lưu Thanh Tùng rụt đầu vào, dùng sức ấn nhân trung của Tang Thần, lẩm bẩm: "Ngươi nói ngươi, một cái tiểu thiên tài ngây thơ, sao lại luẩn quẩn trong lòng như vậy, nữ nhân trên đời này có ngàn ngàn vạn vạn...ngươi không phải không cần danh phận sao? Không bằng ta giới thiệu nữ tử khác cho ngươi, ai nha, ta nói với ngươi, người kia chính là một tiểu Loli tuyệt sắc, về sau còn có tiền đồ lớn, họ Võ tên là Mị Nương, ngươi nếu theo nàng, huynh đệ ta đây về sau cùng phe với ngươi. Huynh đệ ta đây là có người rồi, bằng không mới không giới thiệu cho ngươi..."
Lưu Thanh Tùng dong dài lằng nhằng mà nói một thôi một hồi, Tang Thần sâu kín tỉnh lại, suy yếu nói: "Ngươi...giữ cho mình đi, ta không cần."
"Ngươi đây là tội tình gì chứ?" Lưu Thanh Tùng khép tay áo lại nhìn hắn.
Tang Thần khụ một tiếng, "Không sao, choáng nhiều sẽ quen."
Lưu Thanh Tùng nghẹn họng nhìn hắn, "Ngươi lời này còn nói được quá thiên tài rồi! Đúng là một tên...tâm nhãn chết! Không...là thiếu tâm nhãn."
Tang Thần ngại ngùng quay đầu đi, cũng không nói chuyện nữa.
Xe ngựa sau khi vào thành thì mỗi người tách ra ở gần chợ đông. Xe ngựa của Nhiễm Nhan vào một khúc ngoặc ở gần chợ đông. Bên ngoài rộn ràng nhốn nháo, Nhiễm Nhan vén lên một góc mành xe, xem náo nhiệt.
"Bên kia phát sinh chuyện gì vậy?" Nhiễm Nhan nhìn ngõ nhỏ nằm giữa phường Bình Khang và chợ đông đang bị kẹt cứng, liền hỏi xa phu.
"Nương tử, hôm nay là ngày cuối cùng đấu hoa khôi, qua hôm nay, kỹ quán ở Trường An sẽ có tân hoa khôi." Xa phu cười ha hả đáp.
Hoa khôi của toàn Trường An sẽ là mỹ nhân như thế nào chứ?
Xa phu nói tiếp: "Thập Thất Nương có muốn đi xem không? Tuy nói hơn phân nửa là nhìn không thấy người, bất quá những khúc nhạc kia có thể nghe được rõ ràng."
"Không đi." Nếu có thể tận mắt nhìn thấy người, đi cũng không sao, Nhiễm Nhan lại không đặc biệt hiểu khúc, đi xem náo nhiệt làm cái gì?
Nhiễm Nhan buông mành, chuẩn bị nhắm mắt dưỡng thần, xe ngựa ngay lúc này đột ngột ngừng lại, cả người nàng theo quán tính nhào về phía trước. Cũng may nàng chụp được màn xe, mới khỏi bị ngã đến chật vật.
"Thập Thất Nương, ngài không bị ngã đi?" xa phu vội vàng dừng cương ngựa, quay đầu hỏi.
Nhiễm Nhan ngồi dậy xong, "Không sao, sao lại như vậy?"
"Nương tử không có việc gì là tốt rồi, là một phụ nhân quần áo tả tơi bỗng nhiên lao ra khỏi ngõ nhỏ, té nhào ở giữa đường, chúng ta đi vòng qua là được." Xa phu nói, rồi bắt đầu ruổi ngựa quay đầu.
"Người nọ không có việc gì đi?" Nhiễm Nhan hỏi.
"Không có việc gì, nàng ta đang ngồi ở giữa đường, nghỉ một chút là đươc, cũng không phải chúng ta đụng phải nàng." Xa phu nói.
Nếu không đụng phải người, lại không ra mạng người, Nhiễm Nhan cũng không muốn xen vào việc người khác, liền nói: "Đi thôi."
Xa phu ứng tiếng, Nhiễm Nhan nói vậy, nhưng vẫn vén mành lên nhìn thoáng qua bên ngoài. Chỉ thấy một người mặc áo vải thô, tóc rối tung ngồi bệt giữa đường, từ hình dáng có thể nhận ra là một nữ tử, khi Nhiễm Nhan nhìn qua, vừa lúc nàng ta ngẩng đầu, một đôi mắt sáng rực như mang ánh đao bóng kiếm, ẩn sau lớp tóc đen, như một con dã thú đang phòng bị.
Xe ngựa bắt đầu chạy, Nhiễm Nhan nhìn chằm chằm đôi mắt nàng ta, mà nữ tử kia cũng gắt gao nhìn nàng.
Một đôi mắt như vậy...chỉ có sống trong hoàn cảnh như ở giữa một bầy sói thì mới có thể có đôi mắt như vậy a!
Nhiễm Nhan không khỏi nói: "Dừng xe." Nàng cảm thấy rất hứng thú với nữ tử này.
Xa phu đưa xe ngựa qua bên đường dừng lại, Nhiễm Nhan nhanh chóng nhảy xuống xe ngựa, bước nhanh về phía nàng kia.
Nữ tử kia đang nhìn chằm chằm vào Nhiễm Nhan, thấy nàng đến gần, lập tức nhảy dựng lên như một con thỏ, nhấc chân chạy vào ngỏ nhỏ.
Nhiễm Nhan biết ở gần đó có ám vệ Tiêu Tụng phái tới, lập tức giương giọng nói: "Bắt lấy nàng!"
Người chung quanh quay đầu nhìn thoáng qua, rồi quay lại tiếp tục làm chuyện của mình, chuyện có khất cái va chạm quý nhân trên phố, bị túm lại giáo huấn một trận, cũng không phải cái gì mới mẻ, mà cũng không có gì thú vị, nếu là bà nương nhà ai đi bắt gian, thì còn có giá trị để bu lại xem.
Nghe mệnh lệnh của Nhiễm Nhan, có hai bóng người nhanh chóng đuổi vào ngõ nhỏ hướng nữ tử kia bỏ chạy, Nhiễm Nhan cũng đuổi theo sau.
Đây là một góc của phường Bình Khang, không giống với trên phố náo nhiệt, trên đường ở đây hầu như không có mấy người đi đường, mà nàng kia lại muốn trốn vào trong hẻm nhỏ.
Thời điểm Nhiễm Nhan tìm được bọn họ, hai ám vệ đang chặn đường nàng ta trong một cái hẻm cụt.
Trong con ngươi của nữ tử này che kín tơ máu, hung tợn nhìn chằm chằm Nhiễm Nhan. Bởi vì chạy trốn kịch liệt, đầu tóc nàng ta bị tản ra, Nhiễm Nhan kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt kia – giống mình đến năm sáu phần!
Trong phút chốc, cả người Nhiễm Nhan như bị kích thích, không có khả năng trùng hợp đúng lúc này lại gặp người giống Văn Hỉ Huyện chủ đến như vậy đi! Nếu người này đúng là Văn Hỉ Huyện chủ, vậy bộ dạng nàng ta nhìn mình hoàn toàn xa lạ kia, lại mang vẻ hung ác như vậy, khả năng lớn nhất là có nhân cách phân liệt!
Lúc trước phỏng đoán chỉ là căn cứ vào vụ án mà tưởng tượng theo nhiều hướng, giờ có thể tiến thêm một bước chứng thực suy đoán của Nhiễm Nhan, nàng cực kỳ hưng phấn, không khỏi dặn dò ám vệ: "Bắt sống nàng ta!"
Ám vệ nghe xong mệnh lệnh, sau khi hai bên giằng co được 5 giây, tìm đúng một thời cơ, áp sát qua như một con chim ưng, trảo một cái đã tóm được cánh tay nữ tử kia.
Nữ tử ngay lập tức như bị kích thích, bắt đầu giãy giụa điên cuồng, quay đầu lại cắn mạnh lên cánh tay của ám vệ kia, cú ngoạm kia mang theo thú tính, như đang xé xác động vật khác, một ngoặm liền cạp rớt một miếng thịt, mà ám vệ kia được huấn luyện rất tốt, tay túm nàng ta chỉ hơi buông lỏng, không đợi nàng ta chạy thoát, lại giữ chặt lấy cánh tay mảnh khảnh của nàng ta như gọng kìm. Đã có một lần giáo huấn, ám vệ nọ không chút thương hương tiếc ngọc túm chặt đầu tóc của nữ tử, khiến cho đầu của nàng ta không thể cử động lung tung nữa.
Hết thảy chuyện này chỉ phát sinh trong chốc lát, một ám vệ khác cũng đi qua giữ chặt sau cổ nữ tử.
Nhiễm Nhan có thể nhìn ra, sức lực của nữ tử vô cùng lớn, hai ám vệ cùng nhau giữ chặt nàng, gân xanh trên tay và trên cổ cũng nổi lên, mà nàng ta vẫn còn có thể giãy giụa được, thật sự rất khó tưởng tượng, đồng thời cũng làm Nhiễm Nhan càng thêm hưng phấn.
Nhưng khi thấy mấy ngón tay của nàng ta, cao hứng trong lòng nàng dần dần dịu xuống, bởi vì đây là một đôi tay ngăm đen với khớp xương rõ ràng, bên trong móng tay nhét đầy thứ gì đó màu đen, trên cổ tay còn có vết thương hở đã bắt đầu sinh mủ.
Nhìn tình trạng vết thương kia, ít nhất đã bị thương có hai ba hôm, nếu nàng ta thật sự là Văn Hỉ Huyện chủ, nàng ta không có khả năng vẫn luôn ở trong trạng thái này cả ngày không về nhà đi? Vậy thì Sài Huyền Ý thân là phu quân của nàng ta không có khả năng không phát hiện ra.
Nhiễm Nhan móc khăn từ trong tay áo ra, phất qua mặt nàng ta, u hương toả ra, nữ tử ban đầu vẫn còn sức giãy giụa, động tác đã bắt đầu chậm lại, một đôi mắt tràn ngập lệ khí cũng chậm rãi rũ xuống.
Ám vệ đã nhẹ nhàng hơn, Nhiễm Nhan móc ra một lọ thuốc trị thương ném cho ám vệ bị thương, "Rửa sạch miệng vết thương rồi bôi lên, vất vả rồi!"
Ám vệ nhận lấy, chắp tay nói: "Đây là chức trách của mỗ, không dám nhận!"
"Mang nàng ta về xe ngựa." Nhiễm Nhan nói.
Ám vệ còn lại ứng tiếng, xách vạt áo sau lưng nữ tử, kéo nàng ta ra khỏi ngõ nhỏ, mà xe ngựa đã sớm chạy tới, ám vệ ném nàng ta vào trong xe.
Nhiễm Nhan thấy rõ, nữ tử vẫn còn giãy giụa vài cái, trong lòng không khỏi kinh ngạc, dược chính tay nàng chế, dược lực mạnh cỡ nào, bản thân nàng rất rõ, mà nàng ta bây giờ vẫn còn một chút ý thức, có thể thấy được ý chí này cường đại cỡ nào.
Trong xe, Nhiễm Nhan cẩn thận kiểm tra qua tình trạng của người này.
Đẩy tóc nàng ra, một gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo lộ ra, tuy bên trên còn dính rất nhiều bụi đất, nhưng vẫn có thể thấy rõ ngũ quan, chân mày dài, mũi thon nhỏ...
Nhiễm Nhan chỉ thấy qua Văn Hỉ Huyện chủ một lần, bởi vì nàng ta quá sức giống mình, cho nên không tự chủ được mà nhìn thêm vài lần, nên có ấn tượng rất sâu đối với nàng ta, giờ phút này nhìn nữ tử này, Nhiễm Nhan rõ ràng cảm thấy đây không có khả năng là người khác.
Còn về phần đôi tay kia...hôm đó, toàn bộ chú ý của Nhiễm Nhan đều tập trung ở trên mặt, chưa từng chú ý tới tay nàng ta.
Nhiễm Nhan thấy nàng ta hơi nháy mắt, giãy giụa không muốn hôn mê, liền dùng khăn tẩm dược che lại miệng mũi nàng ta, sau hai giây, nàng ta cũng rốt cuộc thắng không nổi dược lực mà nằm im.
Trở lại phủ, Nhiễm Nhan lại hạ dược cho nàng ta lần nữa, để Vãn Lục dẫn mấy thị tỳ tắm rửa sạch sẽ cho nàng ta, sau đó thay y phục sạch. Đến khi nhìn thấy người lần nữa, đã là một bộ dáng sạch sẽ, được đặt trên giường trong sương phòng.
Nhiễm Nhan cẩn thận quan sát sự khác biệt giữa nàng ta và Văn Hỉ Huyện chủ, nhìn tới nhìn lui, chỉ có vẻ gầy hơn, nhưng nếu đã hai ba ngày chưa ăn cơm, lại vận động nhiều, cũng có thể tạo thành tình trạng này.
Chỉ có thể chờ quan sát thêm, Nhiễm Nhan nhìn hồi lâu, mới viết một phong thơ, phân phó người cầm đưa đến phủ Tiêu Tụng. Nếu muốn biết nàng ta có phải Văn Hỉ Huyện chủ hay không, chỉ có thể giữ nàng ta lại trước, sau đó để Tiêu Tụng phái ám vệ trộm đi Sài phủ nhìn thử xem.
"Nương tử." Vãn Lục tiến vào, nói: "Chuyện ngài muốn hỏi, nô tỳ hỏi rồi, hai ám vệ nói, nữ tử này có thể biết chút công phu, vì lúc bọn họ đuổi theo, phát hiện nàng ta tựa hồ có căn bản, lại rất khỏe."
Vãn Lục vừa rồi khi tắm rửa cho nữ tử này quả thực bị kinh ngạc mất một lúc mới phản ứng, nữ tử được tắm rửa sạch sẽ này, lại giống nương tử nhà mình đến như thế!
Nếu không phải Vãn Lục từ nhỏ lớn lên cùng Nhiễm Nhan, lại biết Trịnh phu nhân đích xác chỉ sinh một nữ nhi, chắc cũng cho rằng đây là đồng bào tỷ muội của Nhiễm Nhan.
"Nàng ta rất giống nương tử, lại có thể cơ duyên xảo hợp mà gặp nhau, nghĩ chắc là có duyên phận với nương tử." Vãn Lục nhẹ giọng nói.
Nhiễm Nhan gật đầu, "Đúng a...là duyên phận."
Nàng cho rằng người này chắc chắn là Văn Hỉ Huyện chủ, khuôn mặt này của mình không được coi là đại chúng, sao có thể tùy tiện gặp một người có thể giống mình đến như vậy!
"Tính tình nàng ta rất hung dữ, để tránh cho nàng ta tỉnh lại xong lại làm bị thương người khác, trói lại đi." Nhiễm Nhan nói.
Vãn Lục cũng nghe nói một ám vệ vì bắt giữ nàngta, mà trên cánh tay bị cắn rớt một miếng thịt, nên cũng không dám chậm trễ, tự mình lấy dây thừng trói nghiến người lại trên giường.