Đăng vào: 12 tháng trước
Tiêu Tụng từ lúc bắt đầu đã biết, Nhiễm Nhan không phải là một người dễ thay đổi quyết định, cho nên khi nàng nói muốn cáo từ, hắn cũng chỉ lẳng lặng nhìn nàng hai giây, rồi nói: "Ta đưa ngươi đi, vừa lúc có thể ra khỏi thành từ Duyên Hưng môn."
"Ngươi không cần ăn cơm sao?" Nhiễm Nhan hỏi.
Tiêu Tụng cười nói: "Ta bình thường đều dùng cơm ở công sở."
Nhiễm Nhan nhìn hắn một chút, gật gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi thất bại, rõ ràng là lại đây để trí tạ, nhưng sự thật là làm người ta thêm phiền toái, hơn nữa món 'lễ mọn' đã chuẩn bị, đến bây giờ còn chưa đưa đến tay.
Nàng từ trước đến nay làm việc quyết đoán, lại không biết vì sao trong chuyện này cứ dong dong dài dài như thế, có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên tặng quà cho nam nhân? Nhiễm Nhan nghĩ tới nghĩ lui, cắn răng, đào cái khăn ra, đột ngột duỗi tay ra đưa thẳng tới trước mặt Tiêu Tụng.
Tiêu Tụng đang muốn đứng dậy, bị động tác thình lình của Nhiễm Nhan hù cho nhảy dựng.
Vãn Lục ở đằng sau không khỏi toát mồ hôi, có kiểu tặng lễ vật cho người ta như vậy sao?
"Cái này...là cho ngươi." Nhiễm Nhan trong lòng hơi hoảng, lại cưỡng bách bản thân ngẩng đầu nhìn Tiêu Tụng, cố ra vẻ trấn định.
Tiêu Tụng nhìn vừa buồn cười vừa cao hứng, duỗi tay nhận lấy.
Tháo ra lớp tơ lụa màu tím nhạt, một góc bạch điệp bố lộ ra, lớp lụa gói xung quanh theo bàn tay tản ra, một tấm khăn được xếp gọn gàng thành hình vuông, hoa lan màu tím thêu ở một góc phảng phất như tản mát ra mùi thơm nhẹ nhàng.
Nhiễm Nhan nhìn hắn hớn hở đến mức cả bao lụa cũng gom cất luôn vào ngực, không được tự nhiên mà ho khan hai tiếng nói: "Ta cũng không phải là cố ý thêu."
Vãn Lục nghe xong, mồ hôi càng toát dữ dội, vốn đã là món lễ vật rất khó coi, kết quả còn đế thêm câu này, càng thêm cái vẻ không đáng một đồng. Bất quá...Vãn Lục trộm liếc mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, thấy hắn vẫn mang bộ dáng vô cùng vui vẻ, mới thoáng yên tâm.
"Ta ngày thường chỉ thích dùng bạch điệp bố, có điều Thư nương sinh ở loạn thế, nên chưa từng học qua nữ hồng, ta trước giờ còn chưa bao giờ dùng qua cái khăn nào đẹp như vậy." Tiêu Tụng cười nói.
Hắn vừa nói, vừa đứng dậy phân phó người đem xe ngựa vào nội môn, rồi cùng Nhiễm Nhan đi qua.
Bên ngoài gió tuyết đã dần lớn lên, Tiêu Tụng hai ngày nay đang tìm thi thể, nhưng trận gió tuyết này quá hung mãnh, vùng ngoại ô nghiễm nhiên đã bị tuyết đọng thật dày bao trùm, làm tâm tình hắn vô cùng âm u, hôm nay khói mù như được quét sạch, cảm thấy mặc dù không ăn cơm trưa còn phải mạo hiểm gió tuyết đi ra ngoại ô tìm thi cốt cũng thấy rất hăng hái.
Xe ngựa ngừng ở đường nhỏ bên trong nội môn, Nhiễm Nhan được Vãn Lục giúp lên xe ngựa trước, ló đầu ra, "Tiêu lang quân, bên ngoài gió tuyết lớn, ngươi không bằng cũng ngồi vào đây đi."
Tiêu Tụng lề mề không chịu lên ngựa, chính là chờ những lời này, nên lập tức nửa câu cũng không khách khí, nhanh chóng leo vào xe.
Trong thùng xe lò sưởi vẫn chưa từng tắt, ấm áp như xuân, bông tuyết rơi trên người Tiêu Tụng tức khắc tan thành nước, dáng người hắn vốn đã cường tráng, vừa tiến vào trong xe, mang theo gió tuyết, cứng rắn mà hạ nhiệt độ trong xe xuống hơn phân nửa.
Vãn Lục và Ca Lam rất thức thời mà khoác thêm áo choàng, ngồi xuống hai bên xa phu.
"Thi cốt kia, có quan hệ tới vụ án ngươi đang điều tra sao?" Nhiễm Nhan thấy hắn không nói gì, ánh mắt mang ý cười cứ nhìn nàng, nên không được tự nhiên mà gợi chuyện.
"Ừm, trung tuần tháng hai, ở vùng ngoại ô đã xảy ra một vụ án mạng phức tạp, chết một tiện tạ thị tỳ, trọng thương một người, bốn người khác cùng tài vật đều mất tích, nhìn bề ngoài, có vẻ là đã gặp nạn. Bất quá, nội tình thì không chỉ đơn giản như vậy." Tiêu Tụng thấy nàng có hứng thú, cười cười, tiếp tục nói: "Lần này người bị thương tên là Sài Huyền Ý."
Nhiễm Nhan trong lòng hơi động, nhẹ giọng hỏi: "Chính là Tiếu quốc công Sài Thiệu, Sài gia?"
Tiêu Tụng gật đầu, "Sài Huyền Ý này là cháu đồng tông của Tiếu quốc công Sài Thiệu, cưới Văn Hỉ Huyện chủ."
Thấy Nhiễm Nhan có vẻ khó hiểu, Tiêu Tụng chồm sát vào nàng, nhỏ giọng nói: "Văn Hỉ Huyện chủ Lý Uyển Thuận chính là nữ nhi duy nhất còn sống của ẩn Thái Tử Lý Kiến Thành, hai tuổi được nuôi ở trong cung với thân phận thứ dân, Trinh Quán nguyên niên ẩn Thái Tử được truy phong là Tức Vương, mà Lý Uyển Thuận thẳng đến khi 17 tuổi mới được phong là Huyện chủ, đồng thời được gả cho một thất phẩm Thông sự xá nhân nho nhỏ là Lưu Ứng Đạo. Không quá hai năm, Lưu Ứng Đạo chết bệnh, Lý Uyển Thuận mới tái giá với Sài Huyền Ý..."
Khoảng cách giữa hai người rất gần, Tiêu Tụng có thể tinh tường ngửi được hương bội lan thoang thoảng trên người Nhiễm Nhan, mùi hương kia cùng bội lan có một chút khác biệt rất nhỏ, lẫn với mùi trung dược nhàn nhạt, rồi hòa cùng mùi thơm ấm áp của thân thể, dễ như trở bàn tay mà lay động tiếng lòng.
Nhiễm Nhan nghe hắn nói một hồi lại không nghe thấy gì nữa, mới ngẩng đầu hỏi: "Sài Huyền Ý không phải là cháu của Sài Thiệu sao, Thánh thượng sẽ cho phép..."
Bốn mắt nhìn nhau, mũi cách mũi chỉ một đoạn rất nhỏ, có thể nghe được hô hấp, Nhiễm Nhan theo phản xạ lui về phía sau một chút, toàn bộ phần lưng đều dán lên vách xe.
Tiêu Tụng phát hiện bản thân thất thố, vội quay đầu qua chỗ khác, nhanh chóng sửa sang lại cảm xúc, "Sài Huyền Ý không có quan chức, nhưng nghe nói chữ viết cực đẹp, làm thơ cũng rất hay. Người bị tập kích lần này là hắn, bất quá hắn lăn từ trên sườn núi lăn thẳng xuống dưới, gáy đụng vào đá núi, bị thương khá nặng, hôn mê bốn ngày mới được cứu tỉnh, nhưng điều bất hạnh chính là thái y chẩn đoán chính xác hắn đã mất trí nhớ."
Rời xa hơi thở của Tiêu Tụng, Nhiễm Nhan nhẹ nhàng thở phào, gật đầu tỏ vẻ đang nghe hắn nói.
Tiêu Tụng cũng quỳ ngồi thẳng lại, không hề nói gì. Hắn luôn cảm thấy giữa hai người rõ ràng đã có chút cảm xúc, nhưng Nhiễm Nhan cứ luôn trốn tránh.
Với tính cách thẳng thắn của Nhiễm Nhan, hẳn là không phải kiểu người cứ thích như gần như xa, Tiêu Tụng có thể cảm nhận rất rõ, nàng có hảo cảm với hắn, mà loại hảo cảm này lại không đủ để cho nàng cam tâm phó thác chung thân, phảng phất như luôn thiếu thứ gì đó, nhưng...tột cùng là thiếu cái gì mới được chứ?
Trong thùng xe một mảnh yên lặng, xe ngựa vừa qua khỏi chợ đông không lâu, Tiêu Tụng đã nghe thấy một chuỗi tiếng vó ngựa dồn dập bên ngoài, hắn đem mành đẩy ra một cái khe hở, nhìn thấy một người một ngựa đang đội gió tuyết đuổi theo xe ngựa hắn ngồi.
Cưỡi ngựa đương nhiên nhanh hơn ngồi xe, không quá một cái chớp mắt, người nọ đã cách xe ngựa không đến hai trượng, "Tiêu Thị lang!"
"Dừng xe." Tiêu Tụng nói.
Xe ngựa chậm rãi dừng lại bên đường, người tới ruổi ngựa tiến lên, ở bên cửa sổ xe xoay người xuống ngựa, chắp tay nói: "Tiêu Thị lang, Sài lang quân vừa nhớ ra một chút sự tình!"
Tiêu Tụng cầm áo choàng lên, nói với Nhiễm Nhan: "Ta có công sự phải làm, có hộ vệ đưa ngươi trở về."
Nhiễm Nhan gật đầu nói: "Ngươi mau đi đi."
Tiêu Tụng phủ thêm áo choàng, ở bên ngoài xoay người lên ngựa, cùng người đến báo tin nọ giục ngựa quay về.
Nhiễm Nhan đẩy mành ra, chỉ nhìn thấy áo choàng lông chồn màu đen dần mờ đi trong tuyết lớn, như vết mực tùy ý vẩy trên bức họa.
"Nương tử." Vãn Lục bò vào trong thùng xe, thấy Nhiễm Nhan như đang suy tư gì đó, liền nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Ca Lam cũng tiến vào theo.
Các nàng ở ngoài xe chỉ cách có một cánh cửa, đương nhiên là đã nghe hết toàn bộ. Đáy lòng hai người không khỏi có chút sợ hãi, án này có dính dáng đến nữ nhi duy nhất của ẩn Thái Tử, tam tư phải cực kỳ dè dặt. Trong biến cố Huyền Vũ môn năm đó, chuyện Thái Tông thí huynh sát đệ, đã trở thành vết sẹo vĩnh viễn không thể lành trong lòng ông, ngay cả mấy vị các lão kia cũng không dám phỏng đoán thánh ý trong chuyện này.
Vạn nhất việc này có dính dáng không rõ ràng với Văn Hỉ Huyện chủ, mà lại không biết tâm ý của Thánh thượng, vậy thì đến tột cùng là làm hay là không làm?
Nhiễm Nhan cũng ẩn ẩn minh bạch Tiêu Tụng vì cái gì lại bị buộc tội, vụ án này nếu cứng rắn đá qua cho Đại Lý Tự không thành, cũng chỉ có thể một mình Hình Bộ gánh, nên nếu không mượn chuyện lần này kéo Đại Lý Tự cùng Ngự Sử Đài xuống nước, đến lúc đó án được phá, gánh trách nhiệm tất nhiên chỉ có một mình Hình Bộ. Mà hắn thân là phó lãnh đạo của Hình Bộ, không tránh được chuyện bị liên lụy. Nàng đồng thời cũng hiểu là Ngự Sử Đài hiện tại trăm triệu lần cũng không dám buộc tội Tiêu Tụng, thủ đoạn phá án của Tiêu Tụng trứ danh triều dã, lúc này mà buộc tội hắn đối với Ngự Sử Đài chỉ có hại không có lợi.
Được đến kết luận như vậy, trong lòng Nhiễm Nhan đã nhẹ nhàng thở ra.
Trở lại phủ, Nhiễm Nhan đơn giản dùng qua cơm trưa, rồi bắt đầu tiếp tục xem Kinh Thi.
"Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa, chi tử vu quy, nghi kỳ thất gia..." Nhiễm Nhan nhíu mày nhìn chằm chằm những câu này, nhớ tới cây trâm lần trước Tiêu Tụng đưa cho nàng còn không phải là gỗ đào khắc hoa đào sao?
Cây đào xanh biết sum xuê a, hoa nở đỏ hồng rực rỡ, cô nương này gả vào cửa a, đã định gia đình hoà thuận lại mỹ mãn.
"Cái này nô tỳ có đọc qua." Vãn Lục đang khâu áo ở một bên chen vào, nàng thấy Nhiễm Nhan cũng không có gì không vui, liền tiếp tục nói: "Tiên sinh nói, đây là đem cô dâu mới so sánh với cây đào, ngụ ý là con cháu sum xuê."
Nhiễm Nhan đem bài thơ "Đào yêu" lăn qua lộn lại nhìn vài lần, "Còn có ý này à?"
Nàng nhớ rõ bài "Đào yêu" này, cũng mơ hồ mà nhớ ý tứ của nó, lại không nghĩ sâu thêm là còn có ngụ ý này.
Hình Nương từ bên ngoài bước vào, vén lên trướng màn, quỳ ngồi xuống bên cạnh Nhiễm Nhan, "Nương tử, lão nô sáng nay có nghe nói, Thánh thượng triệu kiến Tang tiên sinh."
Nhiễm Nhan buông sách, quay đầu hỏi: "Hắn đến Trường An rồi sao?"
"Đúng vậy." Hình Nương thấy thần sắc Nhiễm Nhan cũng không có vẻ quan tâm cho lắm, không khỏi thở dài, vẫn tiếp tục nói cho xong, "Nghe nói thánh thượng ban cho hắn làm Quốc Tử Giám Thái Học tiến sĩ."
Đây cũng không phải là chức quan rất cao, nhưng từ xưa đến nay đều tôn sùng "Tôn sư trọng đạo", thân là Quốc Tử Giám tiến sĩ, tương lai tất nhiên là đào lý* khắp thiên hạ. Còn là do thánh thượng khâm thưởng, mặc dù Tang Thần cả đời có không thừa nhận mình là con cháu Thôi thị đi nữa, thì tiền đồ cũng không kém.
*cây đào và cây mận, thường được trồng trong sân nhà quyền quý, ý là sau này có học trò thành đạt ở khắp nơi, thành tựu vừa lớn vừa có ý nghĩa
Nhiễm Nhan cảm thấy Lý Thế Dân quả nhiên là một minh quân, liếc mắt một cái liền nhìn ra con thỏ kia trừ bỏ dạy học và giáo dục, căn bản không thích hợp làm chuyện gì khác nữa.
Ngày mùa đông ngắn, trời rất nhanh đã sụp tối.
Nhiễm Nhan sau khi dùng xong bữa tối, đọc sách một chút, thì leo lên giường.
Nghĩ lung tung vài chuyện hồi lâu mới bắt đầu hơi buồn ngủ.
Lúc đầu óc hơi mông lung, Nhiễm Nhan ẩn ẩn nghe thấy gian ngoài có tiếng động rất nhỏ, mới đầu tưởng là Vãn Lục, nên không để ý, chỉ trở mình, chuẩn bị tiếp tục ru mình ngủ.
Vì nàng không quen dùng gối cao, nên đã sai Vãn Lục khâu cho một cái gối mỏng dồn bằng vỏ kiều mạch, hơn nữa từ lúc luyện tập điều tức theo phương pháp Tô Phục đưa, giác quan nhạy hơn nhiều so với trước kia, lúc này lỗ tai nàng áp sát đất, ẩn ẩn nghe được tiếng chân người đang cố gắng nhẹ nhàng chậm chạp bên ngoài, thanh âm này lẫn vào tiếng gió tuyết gào thét bên ngoài, nếu không phải Nhiễm Nhan vẫn luôn luôn cảnh giác, căn bản sẽ không nhận thấy được.
Nhiễm Nhan trong lòng cả kinh, Vãn Lục tuyệt đối sẽ không lén lén lút lút mà tới gần nội thất như vậy!
Còn Tô Phục thì trước nay đều là lặng yên không tiếng động mà xuất hiện ở trước mắt hoặc sau lưng, riêng Tiêu Tụng tuy không tính là chính nhân quân tử gì, nhưng cũng là người sảng khoái, Nhiễm Nhan cũng không tin sau khi hắn bị bắt quả tang một lần, mà vẫn còn mò đến.