Đăng vào: 12 tháng trước
Nhiễm Nhan không biết đã từng nghe ai nói qua, nam nhân tựa như hài tử, không thể quá nuông chiều, nếu lúc hắn phạm sai lầm lần đầu đã dễ dàng bao dung tha thứ, sau đó hắn sẽ cho rằng ngươi cũng không quá để ý đến sai lầm như vậy, vì thế sẽ càng ngày càng quá phận. Chờ đến khi ngươi kiềm nén đến một thời điểm nào đó rồi phát hỏa, nói không chừng hắn còn cho rằng ngươi vô cớ gây rối, không hề thiện giải nhân ý như trước nữa. Cho nên đối với những chuyện như vậy, ngay từ đầu phải nói cho hắn, ngươi phi thường phản cảm, về sau hắn có làm gì cũng còn biết cố kỵ một chút.
Nhiễm Nhan cảm thấy rất có đạo lý, tuy rằng trong lòng nàng sớm đã không còn tức giận, nhưng vẫn xụ mặt không để ý tới hắn.
Tiêu Tụng một đường ôn tồn nhỏ nhẹ dỗ dành Nhiễm Nhan, đem kế hoạch lần này khai báo hết từ đầu chí cuối, cũng bảo đảm trở về liền viết "phạm án ký lục", về sau hối cải để làm người mới, Nhiễm Nhan lúc này mới buông tha hắn.
Kỹ thuật diễn của Nhiễm Nhan cũng không tốt, Tiêu Tụng sao có thể không nhìn ra là nàng cố ý xụ mặt, nhưng Tiêu Tụng cũng rất hiểu biết Nhiễm Nhan, nàng không phải là một nữ tử cậy sủng mà kiêu, làm giá lớn như vậy, là muốn nói rõ với hắn, nàng không hy vọng về sau lại phát sinh chuyện như vậy nữa.
Bao nhiêu hào khí can vân, khom lưng dưới váy hồng nhan. Tống Quốc Công nếu biết mình vận dụng gia pháp cũng không thể đem nhi tử dạy dỗ cho thành cương trực công chính, mà Nhiễm Nhan chỉ cần thoáng không vui thì nhi tử hắn liền dễ dàng thay đổi, chỉ sợ sẽ giận đến hộc máu.
Nhưng ngoại trừ đây vốn là phong cách xử sự, kỳ thật Tiêu Tụng lần này làm như vậy là có nỗi khổ, nếu đến giờ này hắn vẫn là một người độc thân, cho dù có chọc đến thánh thượng không vui, chọc đến hoàng tộc bất mãn, thì đã làm sao? Sau lưng hắn có gia tộc chống đỡ, cùng lắm cũng chỉ là bị giáng chức vài cấp.
Đương kim thánh thượng không phải là người không độ lượng, chỉ cần Tiêu Tụng hắn vẫn là một nhân tài, chờ qua cơn giận nhất thời, ngày sau còn có rất nhiều cơ hội lên chức, trên quan trường chìm chìm nổi nổi là chuyện thường từ nào đến giờ, có điều hiện giờ hắn có vị hôn thê, Ngô Vương Khác lại có vẻ rất hận Nhiễm Nhan. Thân phận của Nhiễm Nhan không cao, có lẽ cũng không phải là đích tức mà gia tộc vừa lòng, muốn dựa vào lực lượng gia tộc để bảo hộ cho nàng thì còn xa mới đủ, cho nên hắn không thể mất đi dù chỉ một chút lực lượng nào có thể bảo hộ nàng.
Nhiễm Nhan làm ổ trong lồng ngực ấm áp của hắn, cũng ẩn ẩn nghĩ ra, chỉ là nàng không biết Tiêu Tụng là tham luyến quyền lực hơn, hay là vì nàng nhiều hơn. Trước khi có thể xác định được đáp án, nàng sẽ không quá tự mình ảo tưởng. Bất quá Tiêu Tụng có thể suy xét cho nàng, dù chỉ một chút, cũng đã quá đủ rồi.
Vừa tận mắt nhìn thấy tình yêu say đắm vừa sâu sắc vừa đau khổ giữa Thu Nương và Đậu Trình Phong kia, đối lập với hạnh phúc giờ phút này của Nhiễm Nhan, nàng không tự giác mà dán sát lên người Tiêu Tụng, trong lòng đã quyết định, người nam nhân này, nàng muốn.
"Tiêu Việt Chi." Nhiễm Nhan gọi hắn.
"Hửm?" Tiêu Tụng gục đầu xuống, hơi thở ấm áp len vào khe hở áo choàng phả lên vành tai nàng, "Làm sao vậy?"
"Nếu có ai nhét mấy người lung tung vào bên cạnh ngươi, chỉ cần tâm ngươi bất biến, ta không ngại vì ngươi mà biến thành tội phạm giết người." thanh âm Nhiễm Nhan không lớn, đầu còn bị trùm trong áo choàng, nghe có vẻ rầu rĩ, "Nếu tình cảm giữa chúng ta phai nhạt, ai đi đường nấy thì thôi, nhưng nếu ngươi dễ dàng thay lòng đổi dạ, ta cũng không ngại biến thành tội phạm giết người."
Tiêu Tụng chinh lăng một chút, hắn minh bạch, Nhiễm Nhan nói giết người thứ nhất, là chỉ những thị thiếp, thứ hai thì là chỉ chính hắn. Sau một lúc lâu, hắn mới bộc phát ra một trận cười lanh lảnh, tràn đầy sung sướng nói: "A Nhan, ngươi đây là đang tỏ tình với ta?"
Ban đầu ý của nàng cũng không phải tỏ tình, cho nên quyết đoán lắc đầu, nhưng ngay sau đó lại nhớ ra, biểu đạt mong muốn chiếm hữu cũng coi như là gián tiếp biểu hiện tình ý, lại gật gật, "Cũng có thể cho là như vậy!"
"Tuy rằng quá mức uyển chuyển, nhưng phu quân của ngươi từ trước đến nay luôn rất thông minh." Tiêu Tụng thấp giọng nói bên tai nàng.
Gương mặt Nhiễm Nhan hơi nóng lên, không thèm để ý tới hắn.
Tay Tiêu Tụng ôm nàng siết lại, nói giọng đương nhiên: "Yên tâm đi, hai vị huynh trưởng của ta đều chỉ có một chính phu nhân, mà ta cũng không nghĩ tới chuyện nuôi oanh oanh yến yến đầy trong viện, vừa chiếm tiện nghi của ta, vừa tốn tiền của ta."
"Tự luyến, keo kiệt." trong đầu Nhiễm Nhan ngoại trừ từ ngữ chuyên ngành, những phương diện khác vô cùng cằn cỗi, nhất thời không nghĩ ra được từ gì để hình dung về hắn nữa.
Tiêu Tụng không phục nói: "Nhiễm nương tử, ngươi nếu có rảnh, không ngại chính mắt nghiệm chứng một phen, phu quân tương lai của ngươi muốn tư dung có tư dung, muốn thân thể có thân thể, sao có thể dễ dàng bị dung chi tục phấn làm bẩn."
Nhiễm Nhan phì cười.
"Hai vị tẩu tẩu của ngươi, một vị là công chúa, một vị là huyện chủ, cho nên huynh trưởng ngươi chỉ có một phu nhân là đương nhiên." Nhiễm Nhan biết, Đường triều có nhiều công chúa rất bá đạo, còn có cực phẩm, là không cho phu quân nạp thiếp, nhưng bản thân họ lại ra ngoài yêu đương vụng trộm. Tuy rằng trong những năm Trinh Quán công chúa có hiền thục hơn một ít, nhưng kiêu ngạo từ trong xương cốt kia tuyệt đối một chút cũng không thiếu.
Tiêu Tụng thò bàn tay lạnh lẽo vào trong áo choàng, nắm lấy tay Nhiễm Nhan, "Mang thù, ngươi đây là còn nhớ chuyện lúc trước ta nói về thân phận của ngươi đi?" hắn dừng một chút, thành khẩn nói: "A Nhan, không giống nhau đâu. Ta đối với những người không liên quan, có lẽ sẽ khắc nghiệt, kiêu căng, nhưng hiện tại, ngươi ở trong lòng ta, còn tôn quý hơn cả công chúa."
Tim Nhiễm Nhan trong khoảnh khắc ngừng lại.
Giờ khắc này, tại đây, Nhiễm Nhan bỗng nhiên vô cùng cảm tạ Lưu Thanh Tùng, lấy năng lực phân tích và hiểu biết về tâm lý học của nàng đối với người khác, đương nhiên minh bạch Lưu Thanh Tùng rốt cuộc là có ảnh hưởng như thế nào đến quá trình trưởng thành của Tiêu Tụng, Lưu Thanh Tùng hầu như làm bạn với Tiêu Tụng suốt thời niên thiếu, thời thanh niên, lúc này con người ta rất dễ bị người bên cạnh ảnh hưởng, rất nhiều quan niệm hiện đại của Lưu Thanh Tùng không thể nghi ngờ đã vô tri vô giác mà thay đổi và ảnh hưởng tới Tiêu Tụng. Nếu không, một người sinh ra và lớn lên ở Đường triều, mặc dù không khí mở mang, hắn cũng sẽ không thể dễ dàng nói ra lời như vậy.
Có thể nói, nếu không có Lưu Thanh Tùng, Tiêu Tụng sẽ không phải là Tiêu Tụng hôm nay, Nhiễm Nhan sâu sắc cảm thấy, bánh xe vĩ đại của vận mệnh, luôn chuyển động theo một quy luật.
Một đường không nói chuyện, hai người dựa vào nhau, nhiệt độ cơ thể sưởi cho nhau ngày càng ấm áp, hắn ôm nàng, phảng phất như ôm cả thế giới.
........................
Tuyết vẫn đang rơi, Tiêu Tụng ruổi ngựa ôm theo Nhiễm Nhan đi sau cùng.
Nhiễm Nhan có thể thấy rõ bóng dáng của Văn Hỉ Huyện chủ, không, là Lý Uyển Bình. Nàng ta vẫn luôn thẳng lưng như vậy, sợi tóc cùng tà váy phất phơ trong gió tuyết, như một gốc tùng cô đơn trên vách núi, nhỏ yếu mà ngoan cường. Không thể phủ nhận, nhân cách phân liệt này của Văn Hỉ Huyện chủ cực kỳ có mị lực, nữ tử đa mưu lại tiêu sái như vậy, trên đời này chỉ sợ cũng không nhiều lắm. Ít nhất Nhiễm Nhan cảm thấy tâm tính của bản thân không bằng nàng ta.
"Nàng là đang bao che cho ai đi?" Nhiễm Nhan lẩm bẩm nói.
Nghi phạm hiện tại chỉ có Ba Lăng công chúa và Sài Huyền Ý, nếu thật là bao che, đương nhiên không có khả năng là bao che cho Ba Lăng công chúa.
Thanh âm Nhiễm Nhan rất nhỏ, Tiêu Tụng lại nghe thấy, lời này của Nhiễm Nhan nhất trí với cái nhìn của hắn, mọi chuyện xảy ra quá đột ngột, quá thích hợp với ý nghĩ của hắn, ngược lại làm hắn có cảm giác khó chịu. Vì thế không khỏi hỏi: "Vì cái gì lại nghĩ như vậy?"
"Văn Hỉ Huyện chủ còn có một nhân cách dã thú, thời điểm nàng gặp uy hiếp khác nhau, thì những nhân cách tương ứng tựa hồ sẽ không chịu khống chế mà xuất hiện..." Nhiễm Nhan nhớ đến thời điểm nàng dùng châm uy hiếp nhân cách dã thú kia, Lý Uyển Bình liền xuất hiện để đối đáp với nàng, như vậy thì lúc gặp uy hiếp về vũ lực, vì sao nhân cách dã thú kia lại không xuất hiện chứ? Nhiễm Nhan trầm ngâm một chút, nói: "Ta cũng không thể xác định, chỉ là hoài nghi mà thôi, ta đối với chuyện nhân cách phân liệt này cũng không phải quá hiểu biết."
Kẻ có nhân cách phân liệt khác nhau, quy luật thay đổi giữa các nhân cách, chỉ sợ dù là chuyên gia về mặt tâm lý cũng không nắm được 100%.
"Bất quá, ta có thể khẳng định, nhân cách Lý Uyển Bình này đã lấn át nhân cách nguyên bản của Văn Hỉ Huyện chủ, nàng ta có ký ức của hai nhân cách khác, sợ là cũng có thể khống chế sự xuất hiện của hai nhân cách kia". Nhiễm Nhan thở dài.
Hai người đang thảo luận vấn đề nhân cách của Văn Hỉ Huyện chủ, phía trước bỗng nhiên vang lên tiếng la hốt hoảng của Tư tham quân, "Văn Hỉ Huyện chủ!"