Chương 266: Tiên hạ thủ vi cường

Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Tiêu thái phu nhân đang ở trong phủ của Tiêu Duệ Chi, chỉ cách phường Bình Khang vài con phố. Bà lần này tới chỉ định kín đáo gặp mặt Nhiễm Nhan, cho nên mới tự mình tới phủ của Tiêu Tụng.


Một lão nhân đã sắp 90 tuổi, còn không màng khổ cực mà bôn ba như vậy. Có thể thấy rõ, lão thái thái coi trọng hôn sự của Tiêu Tụng đến cỡ nào.


Tới phường Bình Khang, gã sai vặt đã sớm chờ ở cửa, thấy La thị cùng Nhiễm Nhan xuống xe, vội vàng khom mình hành lễ, rồi sau đó cung kính dẫn các nàng đi đến tiền thính.


Nhiễm Nhan đã tới đây không chỉ một lần, trên gác mái thư phòng thậm chí còn có một gian dược phòng chuyên giành cho nàng, tất nhiên là biết đi qua khỏi cánh cửa này, đối diện chính là tiền thính. Nhiễm Nhan trên mặt thì bình tĩnh, lòng bàn tay lại hơi đổ mồ hôi, nàng không dấu vết mà rút tay vào trong tay áo, dùng khăn lau sạch sẽ.


La thị cùng Nhiễm Nhan đợi ở ngoài cửa vài giây, gã sai vặt sau khi vào trong thông báo, liền nhanh chóng rời đi, thỉnh các nàng vào.


Nhiễm Nhan bị Hình Nương hung hăng giáo huấn hiền lương thục đức vài lần, giờ phút này mới thành thành thật thật mà đi theo sau La thị, nhìn chằm chằm vào lưng La thị mà bước.


La thị cũng coi như là kinh qua nhiều tình huống quan trọng, Tiêu thái phu nhân thoạt nhìn hiền lành dễ gần, so với Tiêu Tụng còn thân thuộc hơn nhiều, bà cũng bớt đi vài phần khẩn trương, cung kính khom người hành lễ: "Gặp qua Tiêu thái phu nhân."


La thị vẫn chưa vội giới thiệu Nhiễm Nhan, Nhiễm Nhan cũng chỉ hành lễ theo.


"La phu nhân mời ngồi." thanh âm của Tiêu thái phu nhân rất bình thường, mang chút khô ách cùng run rẩy đặc biệt của người già, nghe rất hiền hoà.


Ngồi ổn định rồi, Nhiễm Nhan hơi ngước mắt, liền thấy vị lão thái thái sát phạt quyết đoán, thủ đoạn hơn người trong truyền thuyết này, mái tóc bạc trắng như cước được búi thành một búi thấp thấp, lão nhân gia vì tóc không nhiều lắm, búi tóc không lớn như phụ nhân bình thường, chỉ dùng một cây trâm gỗ đàn xuyên qua, một thân lụa y màu xanh lá sẫm, bên trên có hoa văn chìm hình chim cát tường. Lão thái thái đã trải qua mấy triều loạn thế, bởi vậy cũng không giống phụ nhân bình thường chỉ có cái vỏ rỗng hoa lệ, đôi mắt kia, mang vẻ đạm nhiên đã nhìn thấu thế sự, lại ẩn giấu kiên nghị.


Chỉ một cái chớp mắt, lão phu nhân đã phát hiện Nhiễm Nhan đang nhìn trộm bà, lại không vạch trần, chậm rãi bưng chén trà lên nhấp một ngụm, mới nhìn về phía Nhiễm Nhan rồi nói: "Vị này chính là Nhiễm Thập Thất Nương đi."


Trên mặt La thị mang nụ cười khéo léo, hơi khom người nói: "Đúng vậy."


Nhiễm Nhan khom người nói: "Gặp qua thái phu nhân."


"Lại, lại đây." Tiêu thái phu nhân vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Đừng câu nệ, đến đây ngồi cạnh ta."


Nhiễm Nhan nhanh chóng liếc nhìn Tiêu Tụng một cái, thấy hắn cười gật nhẹ đầu, mới đứng dậy đi qua. Lão thái thái tất nhiên là đã phát hiện, không vui trừng mắt nhìn Tiêu Tụng một cái, nói: "Ngươi đi làm việc của ngươi đi, ta nghe nói gần đây công việc ở công sở bận rộn, ngươi không cần bồi nữ nhân gia nói chuyện."


Tiêu Tụng ho khan một tiếng, cọ tới cọ lui không chịu đứng dậy, "Hôm nay...nghỉ tắm gội."


Tiêu thái phu nhân cũng không nói gì, chỉ nhàn nhạt uống một ngụm trà, sau đó làm bộ sắp phải nhắm mắt nghỉ ngơi, định cho mọi người biến thành không khí.


Tiêu thái phu nhân có thân phận tôn quý, toàn bộ Đại Đường cũng tìm không ra mấy ai có thể có địa vị ngang ngửa với bà, dù bà có không cao hứng, thật sự đem La thị và Nhiễm Nhan coi như không khí nguyên một ngày, thì cũng không bị coi là quá thất lễ.


"Tôn nhi bỗng nhiên nhớ ra quả thực còn có một việc không làm không được, đa tạ tổ mẫu nhắc nhở, tôn nhi có việc đi trước." Tiêu Tụng nói, hướng Tiêu thái phu nhân hành lễ, rồi chào La thị và Nhiễm Nhan, chu toàn hết lễ nghĩa mới đứng dậy rời đi.


Tiêu Tụng vừa đi, thái độ của Tiêu thái phu nhân mềm xuống không ít. Bà đánh giá Nhiễm Nhan vài lần, hỏi: "Năm nay bao lớn rồi?"


Tiêu thái phu nhân đã sớm đem tổ tông mười tám đời của Nhiễm Nhan tra đến rành mạch, sao có thể không biết tuổi của nàng, chỉ là những người lớn tuổi, hay thích từ lời nói cử chỉ mà phán đoán phẩm hạnh, tính tình của người khác.


"Nhi qua năm là mười sáu." Nhiễm Nhan dùng ngữ khí cung kính, nhưng lúc nói chuyện lại theo thói quen mà bắt lấy ánh mắt đối phương.


Người như vậy vô hình trung sẽ cho người khác một loại cảm giác áp bách, nhưng lão thái thái trải qua thế sự, không những không cảm thấy áp lực, ngược lại rất thưởng thức. Nếu đổi lại là một vị công chúa làm như vậy, bà sẽ cảm thấy là lẽ thường, nhưng Nhiễm Nhan xuất thân không cao, khi đối mặt với bà còn có thể bảo trì tự tin cùng trấn định như vậy, thật sự rất không dễ dàng.


Tiêu thái phu nhân trước đó đã phái người hỏi thăm về tính tình Nhiễm Nhan, ai cũng nói là dịu dàng tiểu gia bích ngọc, bà vẫn luôn không tin, Tiêu Tụng cũng coi như do một tay bà nuôi lớn, Tiêu Tụng là cái tính tình gì, yêu thích cái gì, không có ai rõ ràng hơn bà.


"Sinh thần là tháng mấy?" Tiêu thái phu nhân hỏi.


Nhiễm Nhan nói: "Nhi sinh vào tháng Ba."


"Tháng Ba là tốt." Tiêu thái phu nhân gật đầu.


Nhiễm Nhan cùng La thị đều không rõ những lời này là có ý tứ gì, nên cũng không dám mạo muội tiếp lời.


Tiêu thái phu nhân dư quang nhìn Nhiễm Nhan, ra vẻ trầm ngâm một chút, nói tiếp: "Bên người Việt nhi cũng không có một thị tỳ nào, hai người bên cạnh ta kia liền thưởng cho ngươi, đối với chuyện sau khi ngươi gả qua đây cùng có thêm nâng đỡ."


Nói xong, sai hai thiếu nữ quỳ ngồi đằng sau tiến lên hành lễ với Nhiễm Nhan.


Ánh mắt La thị hơi đổi, bà làm người từng trải, rất rõ câu 'nâng đỡ' trong lời của Tiêu thái phu nhân kia là có ý tứ gì, hôn thư giờ còn chưa định, liền vội vã nhét người rồi? Lại còn không phải người do bà bà tương lai nhét! Trong lòng La thị nghi hoặc, Tiêu thái phu nhân thoạt nhìn cũng không giống loại người bất thông tình lý a!


Nhiễm Nhan quay đầu lại, nhìn hai nữ tử, các nàng cúi đầu, trên người đều mặc áo váy cân vạt màu xanh nhạt của thị tỳ, tóc búi hai bên, mới vừa rồi đứng xen lẫn bên trong sáu bảy tỳ nữ cũng không xuất sắc, nhưng vừa kéo ra ngoài, thì càng nhìn càng đẹp mắt, nếu thay thành hoa phục, có thể là những mỹ nhân tư sắc thượng đẳng.


"Tạ thái phu nhân." Nhiễm Nhan hơi khom người trí tạ.


Tiêu thái phu nhân sắc mặt bất biến, con ngươi lại lóe qua một tia thất vọng. Đang lúc bà chuẩn bị bưng trà tiễn khách, lại nghe thanh âm bình bình của Nhiễm Nhan vang lên: "Bất quá, nhi còn chưa quá môn, cũng không có hôn ước với Tiêu lang quân, tùy tiện mang người về phủ như vậy không hợp quy củ, không bằng lưu tại trong phủ của Tiêu Thị lang đi."


Lập tức, Tiêu thái phu nhân cùng La thị đều mang sắc mặt khác nhau. La thị âm thầm sốt ruột, cô nương ngốc a! Để ở trong phủ này, nam huyết khí phương cương, nữ tiếu lệ khả nhân, chờ ngươi tam môi lục sính, kiệu hoa nâng vào cửa, không chừng cả bụng cũng đã lớn.


Tiêu thái phu nhân nhìn Nhiễm Nhan, bỗng nhiên nở nụ cười, bàn tay khô gầy cầm tay Nhiễm Nhan, cười nói: "Quả nhiên không hổ là nương tử mà Việt nhi của ta nhìn trúng, trí tuệ khí độ đều không giống bình thường."


Tiêu thái phu nhân đã nhìn ra Nhiễm Nhan có tình cảm với Tiêu Tụng, đương nhiên sẽ không cho rằng nàng có thể rộng lượng đến mức không ngại đưa người lên giường phu quân, còn đưa đến đạm nhiên như thế. Nếu nàng dám làm như thế, tất nhiên là đã nghĩ kỹ hậu chiêu rồi.


La thị trên mặt cũng cười theo, trong lòng lại ảo não đến cực điểm, loại tình huống này, cũng không phải bà có thể xen miệng, mà cũng không có cách nào ở ngay dưới mí mắt Tiêu thái phu nhân ra ám hiệu cho Nhiễm Nhan.


Trò chuyện sau đó lại khôi phục hoà thuận vui vẻ, lúc Tiêu thái phu nhân không nâng giá thì cũng như lão phụ nhân bình thường, hiền từ đoan trang. Nãi nãi của Nhiễm Nhan từng là giáo sư đại học, mặc dù tóc bạc đầy đầu, thập phần có khí chất, cũng như Tiêu thái phu nhân vậy, nhưng bất đồng chính là nãi nãi thì nhu hòa hiền hậu, không giống như Tiêu thái phu nhân ngoài mềm trong cứng.


Sắp tới trưa, Tiêu thái phu nhân liền nói hôm nay có hội thưởng mai, rồi dắt La thị cùng đi ngắm hoa. Có thể tiếp xúc nhiều hơn với phu nhân, đối với sinh ý của Nhiễm thị cũng rất hữu dụng, La thị đương nhiên vui mừng, chỉ thoái thác hai câu cho có lệ, rồi theo Tiêu thái phu nhân rời đi.


Nhiễm Nhan hợp tay áo lại, rũ mắt âm thầm buồn bực, sao Tiêu thái phu nhân lại bỏ mặt một mình nàng ở đây?


Đang nghĩ ngợi, trước mắt xuất hiện đôi giày màu đen, Nhiễm Nhan theo giày nhìn lên, lại thấy Tiêu Tụng đang cười vui vẻ mà nhìn nàng.


"Lão thái thái biết ngươi ở đây?" Khẳng định là Tiêu thái phu nhân biết Tiêu Tụng vẫn luôn ở gần đó, mới có thể để cho nàng ở một mình.


"Ừm." Tiêu Tụng nhìn ra trong phòng có thêm hai thị tỳ, nghĩ một cái liền hiểu chuyện là như thế nào, phất tay lệnh cho tất cả mọi người lui xuống.


Hắn nhìn Vãn Lục dẫn hai người lui ra ngoài, sau khi đóng cửa lại, mới hỏi: "Lão thái thái nhét người cho ngươi?"


Nhiễm Nhan miệng đã khô một lúc lâu, uống miếng nước rồi mới nhìn về phía hắn: "Là nhét người cho ngươi, ngươi cao hứng không?"


Tiêu Tụng sửng sốt một chút, nhìn nàng với vẻ tìm tòi nghiên cứu một lúc sau, hớn hở cười: "A Nhan ăn giấm rồi?" hắn ngồi xuống cạnh Nhiễm Nhan, cầm tay nàng nói: "Ngươi chỉ cần giả ngu lưu lại làm thị tỳ bên người là được, lão thái thái còn có thể đem người xách lên giường ta được à?"


"Lão thái thái sẽ không, nhưng người ta có tâm, có chân, sẽ tự bò lên." Chuyện như vậy Nhiễm Nhan gặp qua không ít, dù là ở đời sau, không phải cũng có nhiều người không cần danh phận cam nguyện bò lên giường người khác như vậy sao?


"Ta lại không phải công tử trong tiểu quan lâu, ai muốn bò lên giường ta thì bò à?" Tiêu Tụng nói. Hắn không phải nghiêm khắc kiềm chế bản thân, mà là chưa từng đem chuyện đi ngủ với nữ nhân coi như là một cách hưởng thụ, kiêu ngạo như hắn, cảm thấy tùy tiện phát sinh thân cận da thịt với nữ nhân, có hại còn không biết là ai.


Tiêu Tụng thành thành thật thật mà nói ra lời trong lòng với Nhiễm Nhan.


Nhất thời nghe được chuyện này, Nhiễm Nhan á khẩu không biết nói gì, dở khóc dở cười, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần, "Nói như vậy, ta đây là chiếm được cái đại tiện nghi rồi à?"


"Còn không phải sao." Tiêu Tụng cười tủm tỉm nói: "Nhưng ta nguyện ý để cho ngươi chiếm tiện nghi."


"Tiêu Việt Chi, ta cảm thấy ngươi đã tự luyến thành cuồng rồi." Nhiễm Nhan tỏ vẻ giám định nói. Nếu không phải tự luyến thành cuồng, nam nhân cổ đại bình thường nào sẽ nghĩ như vậy? Không, phải nói là tự cổ chí kim, nam nhân bình thường nào sẽ nghĩ như vậy?


Kỳ thật quan niệm về tình cảm và tính dục của Tiêu Tụng và Nhiễm Nhan khá tương tự nhau, một người nhìn quen sinh tử, một người thấy nhiều tình đời trăm màu sắc, ở phương diện này đều cảm thấy lãnh đạm theo những cách khác nhau, chỉ có khi đạt được sự hòa hợp về tư tưởng và tình ý, mới có thể cảm thấy tính dục là một chuyện tốt đẹp.


Nhiễm Nhan rũ mắt im lặng.


Tiêu Tụng lắc lắc tay nàng, nói: "Ta nói đều là lời thật tình."


Nhiễm Nhan gật gật đầu, "Ta biết, bất quá, vạn nhất ngươi cảm thấy ngoại trừ ta, lại xuất hiện nữ nhân khác làm cho ngươi nguyện ý để bị chiếm tiện nghi thì sao?" Nhiễm Nhan trầm ngâm một chút nói: "Ta cho rằng, hẳn là phải tiên hạ thủ vi cường, nhổ cỏ phải nhổ tận gốc, bằng không lửa rừng thiêu bất tận, xuân phong thổi lại sinh."


Tiêu Tụng nhướng mày, nói: "Vậy ngươi định hạ thủ trước như thế nào?"


"Ta đã nói với thái phu nhân là để hai thị tỳ này lại trong phủ của ngươi, không bằng ta đem các nàng giết chết trước...đưa tới mấy người thì giết mấy người, tạo thành biểu hiện giả là ngươi mệnh cách quá ngạnh, khắc chết bất cứ nữ tử nào ngoại trừ ta, các nàng cũng sẽ chết tâm." Nhiễm Nhan nói xong, dừng một chút, đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm Tiêu Tụng nói: "Ngươi cảm thấy cái kế hoạch này của ta có gì không ổn không?"


Tiêu Tụng nghẹn họng nhìn nàng trân trối, hắn nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thật sự lộ ra biểu tình giật mình như thế, ngẩn ra một lát, bỗng nhiên nở nụ cười, tiếng cười lanh lảnh, nhẹ nhàng vỗ tay nàng nói: "Xem ra ta đã chọc phải một cái đại phiền toái rồi."