Chương 339: Quay về Trường An

Đại Đường Nữ Pháp Y - Part 2

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Làm tộc trưởng một đại tộc, phải có khả năng kết hợp thế lực lớn mạnh của các phòng, không nghiêng không lệch, còn phải có khả năng khống chế chặt chẽ thế lực của gia tộc trong tay, để không xuất hiện tình trạng năm bè bảy mảng, việc này yêu cầu thủ đoạn tuyệt đối.


Nhìn tình hình trong triều, rất có thể trong mười năm hoặc là chừng vài năm sau lại trình diễn "Huyền Vũ môn chi biến" lần nữa, trong tộc khẳng định sẽ có ý kiến trái chiều, cần một người có đủ thủ đoạn có khả năng khống chế thế cục, mà đám tộc lão bọn họ tuổi tác đều đã cao, có thể sống đến lúc đó hay không còn chưa biết, trong đám nhỏ đồng lứa, ai cũng trung nghĩa có thừa linh hoạt lại không đủ, Tiêu Tụng lại là một đứa dị loại, đây cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng mà các tộc lão vì sao lại vừa ý Tiêu Tụng cho vị trí tộc trưởng. Nhưng Tiêu Tụng hành sự lại trái với tổ huấn, cho nên trong các tộc lão cũng có người phản đối.


Việc này chỉ có thể tạm thời gác lại.


Thi hành gia pháp, không cần nhiều người ở lại quan khán như vậy, Nhiễm Nhan liền cùng những người khác rời khỏi từ đường, trở lại trong viện.


Nàng vừa định vào cửa, liền bị Lưu Thanh Tùng chặn lại.


Lưu Thanh Tùng người vọt tới trước mặt nàng, mà chân còn chưa đứng vững, đã nói: "Ta về Trường An trước một bước." Trên người hắn cõng một cái tay nải lớn, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị tốt.


"Cũng tốt, chuyện Thập ca, nói vậy ngươi cũng đã biết, ta ở chỗ này thoát thân không được, thỉnh ngươi chu toàn nhiều hơn." Nhiễm Nhan tuy cảm thấy Lưu Thanh Tùng không đáng tin cậy, nhưng cũng không hoài nghi chỉ số thông minh của hắn.


Lưu Thanh Tùng cười hắc hắc, nói: "Đó là đương nhiên, kia chính là đại cữu tử tương lai của ta mà! Ngươi thay ta nói một tiếng với Cửu Lang."


"Được, thuận buồm xuôi gió." Nhiễm Nhan nói.


Lưu Thanh Tùng gật đầu, cõng tay nải vội vàng rời đi. Đó cơ bản là toàn bộ gia sản của hắn để ở bổn gia, hắn ở trong cái nhà này, đã nhận định chỉ có thái phu nhân và Cửu Lang là thân nhân, nếu thái phu nhân đã qua đời, hắn về sau không liên quan gì đến Tiêu thị bổn gia nữa.


Nhiễm Nhan nhìn bóng dáng như cây gậy trúc của hắn, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Lại nói tiếp, Nhiễm Nhan bị hắn vô tình hại nhiều lần như vậy, vốn nên ghi hận, nhưng Lưu Thanh Tùng lại làm người ta hận không nổi, trả thù thì không được, không trả thù thì trong lòng lại nghẹn.


Từ đường bên kia hành hình rất nhanh, khoảng hơn nửa canh giờ trôi qua, Tiêu Tụng đã trở lại.


"Xuân Lai thế nào rồi?" Nhiễm Nhan hỏi.


Tiêu Tụng rửa tay, đang dùng khăn bố lau khô, động tác không ngừng lại, nói: "Không chết được, bất quá sống không bằng chết. Cũng không phải ta không lưu tình. Phụ thân nàng ta là một trong những quản sự trong phủ, vì nàng ta phạm tội cũng bị trục xuất gia môn, trong nhà mẹ kế huynh đệ, nói vậy cũng không tha cho nàng ta."


Nhiễm Nhan ừ một tiếng, mỗi người đều phải gánh vác hậu quả cho lựa chọn của mình, nàng lúc này cũng không còn tâm lực đi suy nghĩ người khác như thế nào, chỉ chờ triều đình gọi Tiêu Tụng quay về Trường An.


"Chớ có lo lắng." Tiêu Tụng ôm lấy nàng từ phía sau, ôn thanh nói: "Sau tết vụ án đọng lại rất nhiều, nhân thủ của Hình Bộ vốn eo hẹp, tạm thời tìm không ra người có thể lập tức tiếp nhận, mặc dù thánh thượng không đoạt tang, ta cũng cần phải trở về quản lý."


"Ừm." toàn bộ lưng Nhiễm Nhan đều dựa vào ngực hắn, trong lòng kiên định hơn rất nhiều, "Tin tức của Lưu Thanh Tùng có đáng tin không?"


Tiêu Tụng lắc đầu, "Thánh ý khó dò."


Chỉ cần một ngày thánh chỉ chưa hạ, thì luôn có biến số.


Đã là như thế, cũng chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Chuyện của Xuân Lai qua đi, mọi người âm thầm dời lực chú ý trở về chuyện Đông Dương phu nhân trúng độc.


Nhiễm Nhan tâm cảm thấy, trong lòng Đông Dương phu nhân hiện giờ nhất định giận chết nàng, nếu không phải nàng có mặt, khám ra chuyện trúng độc, nói không chừng Đông Dương phu nhân còn có thể dùng thủ đoạn lừa gạt, cũng sẽ không bởi vì nóng lòng làm chuyện gì đó, mà bại lộ ra Xuân Lai.


Khởi đầu của mọi chuyện là vì Nhiễm Nhan đã nói ra chuyện Đông Dương phu nhân trúng độc, ngày đó...khi Đông Dương phu nhân té xỉu...


Tứ phu nhân vội la lên: "Mau đi kêu y sinh!"


"Còn gọi y sinh gì nữa! Cháu dâu không phải biết y thuật sao?" Lục phu nhân vội vàng quay người lại, vẫy tay với Nhiễm Nhan: "Mau tới đây!"


Nhiễm Nhan đột nhiên nhớ ra, hôm đó chính là Lục phu nhân yêu cầu nàng qua chẩn trị, chuyện này vốn là một chuyện nhỏ như hạt mè, nhưng Lục phu nhân, chính là nhạc mẫu của Lý Khác, nếu nói chuyện này không phải là cái bẫy rập, Nhiễm Nhan cũng không tin!


Mơ mơ màng màng bị người lợi dụng! Nhiễm Nhan thở dài, nội trạch một khi móc chung với chính sự, thật sự càng thêm hung hiểm, may mắn lần này chỉ là để cho người ta coi như quân cờ mà bày một hồi, nếu là mưu hại tính mạng nàng thì sao?


Nơi này rối rắm phức tạp, Nhiễm Nhan một khắc cũng không muốn ở lại.


May mắn, nàng cũng không phải chờ lâu, dày vò đến ngày thứ ba, rốt cuộc một đạo thánh chỉ cũng tới, gọi Tiêu Tụng tức khắc quay về Trường An, hơn nữa còn đoạt tang, lấy 36 ngày thay thế cho một năm hiếu kỳ, mà Tống Quốc Công thì tạm dừng chức Thứ Sử Kỳ Châu, vì thái phu nhân giữ đạo hiếu.


Chuyện đoạt tang cũng để đến khi rảnh rỗi, tình cảm tổ tôn giữa Tiêu Tụng và thái phu nhân tuy khá sâu sắc, nhưng dù gì cũng không phải nhi tử, đoạt tang, cũng không tính là quá phận.


Ngay hôm sau, Nhiễm Nhan liền theo Tiêu Tụng quay về Trường An.


Nhiễm Nhan bỏ xe ngựa, cùng cưỡi ngựa với Tiêu Tụng. Kỹ thuật cưỡi ngựa của nàng không tồi, nhưng trước nay chưa bao giờ cưỡi ngựa lặn lội đường xa, nửa ngày trôi qua trong đùi đã tróc đi một lớp da, nhưng nàng lo lắng Nhiễm Vân Sinh, cứng rắn cắn răng kiên trì, không nói với Tiêu Tụng, chờ đến khi nghỉ ngơi trên đường, máu loãng đã chảy theo ống quần nhỏ lên mặt đất, lúc này mới bị Tiêu Tụng cưỡng chế dừng lại.


Đến khi trở lại Trường An, Nhiễm Vân Sinh đã mất tích suốt 22 ngày.


Nhiễm Nhan lòng nóng như lửa đốt mà chạy về phường An Thiện, vừa vào trong phủ, đã cảm giác được áp lực làm người hít thở không thông, từ đại môn đến nội viện, lại không có ai dám dùng thanh âm bình thường để nói chuyện.


"Là A Nhan sao?"


Nhiễm Nhan vừa đến trước chính sảnh, đã có một người ra đón.


Nhiễm Nhan ngẩn ra một chút, mới nhận ra, vậy mà là Nhiễm Bình Dụ! Thời gian ngắn không gặp, Nhiễm Bình Dụ đã từ bộ dạng như phật Di Lặc gầy đến mức xương gò má cũng hóp lại, bởi vì gầy quá nhanh, da trên mặt ông lỏng ra, xuất hiện từng nếp uốn, tóc hai bên đã hoa râm, thoạt nhìn như già hơn trước không chỉ hơn 10 tuổi.


"Tam thúc!" Nhiễm Nhan trong lòng đau xót, bước qua.


Nhiễm Bình Dụ nhịn không được lau mặt, để cho bản thân thoạt nhìn có chút tinh thần hơn, "Tới gấp như vậy, ăn cái gì chưa?"


"Trước hết không nói cái này, Tam thúc, Lưu Thanh Tùng đâu?" Nhiễm Nhan thật sự hy vọng Lưu Thanh Tùng lúc này có thể đáng tin cậy một chút, nghiêm túc làm việc.


Nhiễm Bình Dụ cùng Nhiễm Nhan vào nhà, thở dài nói: "Hắn đi ra ngoài với a Vận rồi, hắn vừa trở về liền nghĩ biện pháp thăm dò biệt viện của công chúa, nhưng vì thủ vệ nghiêm ngặt, vô pháp tìm kỹ, lang quân bên trong rất đông, cũng không biết Thập Lang có ở trong đó hay không..."


Thanh âm của Nhiễm Bình Dụ nghẹn lại, tiếng thở dài mang chút run rẩy, hòa hoãn lại, mới giải thích tiếp: "Bất quá cũng còn đỡ, nửa tháng trước thị vệ của Tiêu phủ đã đến báo, thánh thượng thu được buộc tội của Ngự Sử Đài, nói Ba Lăng công chúa tự mình bắt giữ lương dân, làm trọng thương mấy người, hơn nữa còn trộm giao dịch A phù dung số lượng lớn, chứng cứ thập phần kỹ càng tỉ mỉ, thánh thượng tức giận, đem Ba Lăng công chúa giam lỏng, tam tư đang kiểm chứng xem có thật hay không, chỉ là đến giờ cũng không có kết quả."


Nhiễm Nhan gật đầu, thầm nghĩ trách không được Tiêu Tụng khẳng định thánh thượng nhất định sẽ gọi hắn trở về như vậy, Hình Bộ lúc này vốn dĩ đã bận túi bụi, một tay mang bệnh còn phải trông coi công việc, phó lãnh đạo không có mặt, lại thêm vụ án khó giải quyết như vậy, nhân thủ đã mỏng lại càng mỏng.


Hơn nữa tam tư hội thẩm, Hình Bộ thì do Hình Bộ thị lang dẫn đầu để tham dự hội thẩm, lại không có người dưới quyền nào thích hợp, cũng không thể để Thượng thư đường đường tam phẩm chạy tới hội thẩm đi.


"Tam thẩm ngươi đã mấy ngày không ăn uống gì, ngươi đi nhìn bà ấy đi." Nhiễm Bình Dụ nói.