Đăng vào: 12 tháng trước
Sáng sớm hôm sau, gió nhẹ ấm áp, trong không khí hơi lạnh mang theo hương hoa lan thoang thoảng, thấm vào ruột gan.
Nhiễm Nhan vừa mới rời giường, còn chưa trang điểm, đã có người đến thỉnh Tiêu Tụng đi từ đường.
Tiêu Tụng còn đang ngủ, từ sau khi thái phu nhân qua đời, hắn hầu như không được ngủ đàng hoàng, mỗi ngày nhiều nhất chỉ ngủ một hai canh giờ, hơn nữa đỡ quan về quê, một đường vất vả, khó khăn mới được ngủ thẳng giấc, Nhiễm Nhan có chút không đành lòng gọi hắn dậy, nhưng làm một người đứng ở độ cao nào, nhất định phải có năng lực cùng cấp độ, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ hỏng mất, mà Tiêu Tụng không thể nghi ngờ là người có thể chống đỡ được áp lực.
"Phu quân." Nhiễm Nhan nhẹ nhàng đẩy đẩy hắn.
"Ừm?" Tiêu Tụng trở mình, chờ cho thanh tỉnh khoảng hai giây, liền ngồi dậy. Hắn mấy ngày nay ngủ không sâu, mới vừa rồi khi thị tỳ đến đây truyền lời thì đã tỉnh.
Nhiễm Nhan lấy tố y trên bình phong xuống, giúp hắn mặc vào, "Nghĩ chắc là muốn xử trí Xuân Lai."
Sáng sớm như vậy, hành động này của Nhiễm Nhan, làm đáy lòng Tiêu Tụng trở nên mềm mại, cả người nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Chống đỡ quá lâu rồi, mệt mỏi quá.
Trước kia khi hắn còn lẻ loi một mình, căn bản sẽ không có cảm giác vất vả, chuyện gì cũng đều đứng ra, có nhu mới có cương, có sướng mới có khổ. So với trước kia, hắn hiện tại rõ ràng nhận thấy được sự mềm yếu ẩn sâu trong nội tâm, bị tầng tầng lớp lớp bao vây không thể chạm đến, nhưng so ra, hắn thích hiện tại hơn.
Tiêu Tụng đem đầu dựa vào bụng Nhiễm Nhan, hưởng thụ phục vụ của phu nhân tri kỷ nhà mình.
"Tiêu Việt Chi, ta phát hiện ngươi có tiềm chất say chết ôn nhu hương." Nhiễm Nhan vừa tròng tay áo ngoài cho hắn vừa giễu cợt.
"Bá vương có hồng nhan đưa tiễn, có cái gì không tốt." Tiêu Tụng vẫn còn ngái ngủ, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Nhiễm Nhan khinh bỉ nhìn hắn một cái, "Hào khí can vân, quang minh lỗi lạc, lực cử ngàn cân, ngươi có cái gì?"
"Cái gì cũng không có, nhưng ta khẳng định là sủng ái nữ nhân của mình hơn so với bá vương." Tiêu Tụng duỗi tay ôm eo thon của Nhiễm Nhan, cọ cọ lên ngực nàng, trước khi Nhiễm Nhan thẹn quá hóa giận, quyết đoán nhảy lui ra, "Ta đi trước đã!"
Nhiễm Nhan tức giận nhìn chằm chằm hắn vọt xuống hành lang mang guốc giày, lúc sắp đi còn quay đầu lại chớp chớp mắt với nàng, rồi sau đó sửa sửa vạt áo, mang bộ dạng trầm ổn như thường ngày đi ra khỏi viện.
Nhiễm Nhan nhịn không được mỉm cười, lẩm bẩm: "Thật biết giả vờ."
Nhiễm Nhan không ưa nhất là người dối trá, nhưng hiện giờ lại cảm thấy tiêu chuẩn mình dùng để đối đãi Tiêu Tụng khác với tiêu chuẩn đối đãi người khác, có lẽ chỉ vì hai chữ "Tín nhiệm", hắn nguyện ý dỡ bỏ ngụy trang trước mặt nàng, cho nên cảm thấy hắn ngụy trang cũng không coi là khó chấp nhận.
"Nương tử, lang quân còn chưa rửa mặt đâu." Vãn Lục bưng nước vào, nhíu mày nhỏ giọng nói: "Nếu bị người khác biết, sẽ nói lang quân bất kính tổ tiên."
Nhiễm Nhan mỉm cười, nói vậy Tiêu Tụng sẽ tự giải quyết, hắn có ra sao, cũng coi như là người trọng hiếu đễ, huống chi hắn cũng sẽ không để nhược điểm cho người khác lời ra tiếng vào.
"Đừng động tới hắn, giúp ta chải đầu đi." Nhiễm Nhan đưa lược cho Vãn Lục.
Rửa mặt chải đầu xong, Nhiễm Nhan liền sai người đi từ đường hỏi thăm tình huống. Tin tức nhận được không ngoài dự kiến của Nhiễm Nhan, cũng làm nàng thổn thức, Xuân Lai vẫn thà chết không khai.
Trong lòng Nhiễm Nhan cảm thấy rất kỳ quái, sai người mô tả kỹ càng lại phản ứng của Xuân Lai, kết quả thật sự phát hiện một tia manh mối – thái độ của nàng ta, rõ ràng còn kiên định hơn so với ngày hôm qua!
Hôm qua khi Xuân Lai nghe thấy Tiêu Tụng nói đem cả nhà nàng ta giao cho quan phủ, vẻ khiếp sợ, hoảng hốt trên mặt nàng ta, Nhiễm Nhan vẫn còn nhớ như in, vì cái gì mới trải qua một đêm, nàng ta đã lộ quyết tâm không nhả ra bất cứ tin tức gì?
Suy bụng ta ra bụng người, Nhiễm Nhan tự nhận chính mình còn xem như là một người hành sự quyết đoán, nếu giờ này ngày này mình ở vào hoàn cảnh của Xuân Lai, liên quan đến tính mạng của thân nhân, sợ chỉ trong một buổi tối cũng khó có thể hạ quyết tâm.
"Trong nhà Xuân Lai còn có những ai?" Nhiễm Nhan hỏi thị tỳ bổn gia kia.
Thị tỳ cúi đầu đáp: "Có phụ thân, mẹ kế, hai huynh đệ cùng cha khác mẹ."
Nhiễm Nhan gật đầu, sai Vãn Lục thưởng cho thị tỳ chút tiền.
Người khác sinh luôn không thể bằng thân sinh, thân phận hiện tại của Nhiễm Nhan cũng có vài phần tương tự Xuân Lai, nàng cùng Cao thị như nước với lửa, Xuân Lai nói vậy cũng không quá tốt, nếu phụ thân Xuân Lai cũng giống như Nhiễm Văn, vứt bỏ cần gì phải tự hỏi một ngày đêm?
Chẳng qua Xuân Lai đôn hậu thành thật, mà cổ nhân còn cho rằng thân thể tóc da đều là nhờ cha mẹ, mặc dù không có ơn dưỡng dục, vẫn còn có ơn sinh ra, tất nhiên là có cái gì đó đã ảnh hưởng quyết định của Xuân Lai.
Sắp đến trưa, Tiêu Tụng mới từ từ đường trở về.
Chờ hắn ăn xong cơm trưa, Nhiễm Nhan mới hỏi: "Kết quả như thế nào?"
"Vẫn là không chịu nói, người tạm thời còn giam giữ ở từ đường." Tiêu Tụng dừng lại, súc miệng, nhận khăn Vãn Lục đưa qua lau vệt nước bên môi, nói tiếp: "Bất quá, người tối hôm qua lén lút cùng Xuân Lai gặp mặt kia lại đúng là Thập Nhất Lang."
Nhiễm Nhan không đáp lời, chờ hắn nói tiếp.
"Thập Nhất Lang hôm qua ra ngoài, lại không mang sai vặt thị tỳ gì, ta sai người đi đến tửu lầu hắn thường hay đi tìm được y phục hắn thay ra, hắn dặn chưởng quầy kia là phải vứt bỏ, nhưng tiểu nhị thấy là xiêm y tốt, liền cất riêng, bên trên còn dính tùng hương, trên giày cũng dính bùn đỏ sau núi." Tiêu Tụng dựa vào lưng dựa phía sau, thở ra thoải mái nói: "Chuyện kế tiếp liền không phải của ta."
"Ngươi không muốn xuống nước sờ sờ cá à?" Nhiễm Nhan nhấp một hớp nước trà, nhìn về phía hắn.
Tiêu Tụng nhàn nhạt cười nói: "Nước quá đục, nhìn không thấy cá, ta lại không muốn đi xuống cho ướt chân."
Có đôi khi vụ án quá mức phức tạp, cũng sẽ chọn cách quậy cho đục nước, nhân lúc loạn mà tóm "Cá", bất quá Tiêu Tụng trước nay đều biết khi nào thì nên tóm.
Nhiễm Nhan nghĩ một chút cũng liền minh bạch, thân thể tộc trưởng Tiêu Cảnh rõ ràng ngày càng lụn bại, trải qua nhiều ngày mệt nhọc, mọi người ai cũng nhìn ra với tình trạng thân thể đó ông kỳ thật đã vô pháp gánh tiếp gánh nặng cả tộc, lúc này, nên sốt ruột không phải Tiêu Tụng, mà là người mơ ước vị trí tộc trưởng.
"Cửu Lang!" Lưu Thanh Tùng mang theo một trận gió cuốn vào.
Nhiễm Nhan có chút kinh ngạc, Lưu Thanh Tùng đã nhiều ngày nay vẫn luôn canh giữ ở bên mộ thái phu nhân và Lăng Tương, khá lâu rồi không thấy mặt mũi, hôm nay bỗng nhiên "hoạt bát" lên, là vì sao?
"Cửu Lang, Trường An có tin tức, bệ hạ có thể muốn đoạt tang." Lưu Thanh Tùng vọt tới trước kỷ của Tiêu Tụng, thanh âm vừa thấp vừa dồn dập.
Biểu tình Tiêu Tụng ngưng lại, thấp giọng hỏi: "Ai vậy?"
Lưu Thanh Tùng không đáp, chỉ lấy mắt nhìn Tiêu Tụng, ý tứ kia rõ ràng nói là: Ngươi.
"Tin tức của ngươi có mấy thành nắm chắc?" Tiêu Tụng không khỏi thầm trách bản thân gần đây quá mức lơ là tin tức bên Trường An, hắn dạo này có chút mệt mỏi phải ứng đối, nếu không tin tức Lưu Thanh Tùng có thể nghe được, hắn không có khả năng nghe không được tiếng gió.
Nhiễm Nhan lúc này mới thấy rõ bộ dạng Lưu Thanh Tùng, mặt mũi đầy râu, một thân đồ tang xám trắng đã không biết mấy ngày rồi chưa giặt, chỗ đầu gối có một mảng đất bụi.
Người chính là sinh vật phức tạp như vậy, Tiêu Tụng rõ ràng là người rất kiên cường, gần như là tường đồng vách sắt, nhưng gặp phải đả kích sinh ly tử biệt này, tinh thần khó tránh khỏi sẽ có chút sa sút sơ sẩy, mà Lưu Thanh Tùng người luôn trọng tình, mềm yếu đến độ phải dùng đủ loại chuyện để lừa gạt lung lạc bản thân, nhưng giờ này khắc này, lại thanh tỉnh dị thường.
Nhiễm Nhan liếc nhìn Tiêu Tụng một cái thật sâu, thầm nghĩ, bi thương quả nhiên vẫn là nên phát tiết ra thì mới tốt được.
Nàng bên này vừa quyết định, thì đã có gã sai vặt đến thỉnh Tiêu Tụng, nói là có sứ thần từ Trường An tới.
Lời editor: Tiêu Tiêu có zợ thì đổi qua rửa mặt bằng sữa...