Đăng vào: 11 tháng trước
Hầu như là cùng lúc, Lý Uyển Bình trượt xuống khỏi lưng ngựa.
Tư tham quân phi thân xuống ngựa, khó khăn lắm mới tiếp được nàng ngay trước khi nàng rơi xuống đất.
Tiêu Tụng lập tức tăng tốc phi ngựa lên phía trước, đập vào mắt là hình ảnh máu không ngừng trào ra từ miệng của Lý Uyển Bình, đã ướt đẫm một mảng trước ngực.
Tiêu Tụng đỡ Nhiễm Nhan xuống ngựa, nàng lập tức chạy qua bắt mạch cho Lý Uyển Bình, nhịp đập dưới đầu ngón tay nhỏ bé yếu ớt, hơn nữa dần dần mất quy luật, khi có khi không.
"Tiêu Thị lang." Lý Uyển Bình mở mắt, trong mắt có ý cười.
Dung mạo có năm sáu phần tương tự Nhiễm Nhan của nàng ta làm tim Tiêu Tụng cứng lại, thanh âm cũng không khỏi nhu hòa xuống vài phần, "Ừm, Huyện chủ có gì phân phó."
"Không dám nhận." Lý Uyển Bình từ trong lòng lấy ra một phong thơ, giấy viết thư trắng tinh đã dính một mảng máu, nàng giơ tay về phía Tiêu Tụng, "Làm phiền ngày mai giao cho thánh thượng giúp ta, thỉnh hắn nhất định phải xem, đây là...tuyệt bút...của ta."
Tiêu Tụng nhận lấy, cũng không chê vết máu dơ bẩn bên trên, trực tiếp nhét vào tay áo, "Huyện chủ yên tâm, ta sáng sớm ngày mai liền tiến cung diện thánh."
"Đa tạ." Lý Uyển Bình cười rạng rỡ.
Tất cả mọi người cảm thấy, giờ này khắc này Văn Hỉ Huyện chủ lại phong hoa tuyệt đại như thế, đôi mắt nàng tựa như sóng nước mùa thu, chiếu ra ảnh ngược của ánh lửa nhảy nhót từ những cây đuốc xung quanh và bông tuyết bay lả tả đầy trời, rồi dần dần ảm đạm xuống.
"Uyển Thuận, ta...đã giết hắn...thay ngươi..." thanh âm Lý Uyển Bình yếu dần, bên môi vẫn hàm chứa ý cười nhàn nhạt, đôi mắt linh động đã trở nên tĩnh mịch.
Tồn tại, cũng là một loại thống khổ, Uyển Thuận, ngươi nhát gan như vậy, thì để ta trải qua tử vong thay ngươi đi.
Nhiễm Nhan rõ ràng thấy được một tia giãy giụa trong ánh mắt nàng ta, có lẽ là nhân cách chủ muốn xuất hiện, lại bị Lý Uyển Bình ngăn chặn, không biết là may mắn hay là bất hạnh.
Tư tham quân kinh ngạc nhìn dung nhan kiều mỹ của Văn Hỉ Huyện chủ, đáy lòng xúc động, hắn từng canh giữ biên cương, cũng từng chiến đấu, không biết đã có bao nhiêu tánh mạng chết trên tay hắn, nhưng đây là lần đầu tiên có nữ nhân chết trong lòng hắn, còn mang theo nụ cười đẹp như vậy, còn ra đi tiêu sái như vậy.
Trong đầu Nhiễm Nhan rất loạn, thật đáng tiếc cho Văn Hỉ Huyện chủ a! Nàng vốn dĩ sống trong trường kỳ sợ hãi, mà phân liệt ra được nhân cách để bảo hộ bản thân, cuối cùng lại sinh ra tình cảm độc lập, trở thành hung thủ giết chết nàng.
Lý Uyển Bình nói: Uyển Thuận, ta đã giết hắn thay ngươi!
Thay Văn Hỉ Huyện chủ giết người mà không phải chính mình muốn giết, Đậu Trình Phong, có lẽ người vẫn luôn nhớ rõ mối thù giết chồng, cũng chỉ có Văn Hỉ Huyện chủ mà thôi. Về cuộc hôn nhân đó của Văn Hỉ Huyện chủ, Nhiễm Nhan cũng có biết một chút.
Chuyện cưới gả giữa chi tộc gần nhau trong hoàng thất Lý Đường, đầu tiên sẽ chọn quan hệ thông gia, sau đó mới chọn tới công thần, sau nữa là chọn dòng dõi.
Nhưng Lưu Ứng Đạo vừa không phải quan hệ thông gia, công thần, cũng không phải con cháu môn phiệt hoặc quan lớn, khi đó hắn chỉ là học sinh từ Hoằng văn quán được bổ nhiệm một chức quan nhỏ là thông sự xá nhân. Cho cháu gái ruột của Cao tổ, cháu ruột hoàng thất, kết hôn với một viên quan nhỏ, trong thời Tùy Đường coi trọng dòng dõi này, căn bản là vũ nhục và coi khinh Lý Uyển Thuận.
Nhưng sau khi thành hôn, dù cho cuộc sống của Văn Hỉ Huyện chủ và Lưu Ứng Đạo vô cùng thanh đạm, cũng coi như cầm sắt hòa minh. Vốn dĩ với tài hoa của Lưu Ứng Đạo thì không chỉ có chút tiền đồ này, nhưng người hắn cưới chính là cô nhi của ẩn Thái Tử, hắn là con rể của Lý Kiến Thành, thân phận xấu hổ như vậy đã định sẵn thất bại chốn quan trường của hắn. Có điều Lưu Ứng Đạo lại không vì vậy mà oán trách, còn dành nhiều thời gian ở bên cạnh Văn Hỉ Huyện chủ, mà Văn Hỉ Huyện chủ cũng thưởng thức tài hoa của hắn đồng thời áy náy với hắn.
Hai người nâng đỡ cho nhau mà sống...mặc dù thanh bần, nhưng vốn dĩ cũng có thể song túc song tê.
Có điều đúng như lời Đậu Trình Phong, tạo hóa trêu ngươi.
Trên nền tuyết lặng im thật lâu, phảng phất là vì phúng viếng nữ tử cả đời bi ai này. Nàng xuất thân cao quý, thậm chí vốn nên là công chúa tôn quý nhất Đại Đường, chỉ vì phụ thân bại trận trong tranh đấu hoàng quyền, nên thắng làm vua thua làm giặc, nàng là đời sau của kẻ bại, chỉ có thể sinh tồn trong kẽ hở do người khác bố thí. Nhưng ngay cả từ trong một cái kẽ hở như vậy, nàng vẫn nở rộ ra như một đóa hoa tuy rằng dị dạng, lại vô cùng rực rỡ.
"Đem di thể của Văn Hỉ Huyện chủ đưa về Sài phủ." Tiêu Tụng phá vỡ trầm mặc.
Mọi người lúc này mới có phản ứng, vội vàng dùng mấy tấm gỗ nhỏ nối lại, làm thành một cái cáng đơn giản. Nhiễm Nhan giúp nàng sửa sang lại một chút, dùng khăn che khuất dung nhan mỉm cười kia.
Ván gỗ tùng hút nước rất nặng, cần phải có sáu người cùng nhau khiêng. Tốc độ đi đường cũng chậm lại rất nhiều.
Tiêu Tụng vừa rồi nhìn mặt Lý Uyển Bình, tuy không hoàn toàn tương tự, cũng biết rõ ràng đó không phải là Nhiễm Nhan, nhưng vẫn không nhịn được mà cảm thấy run sợ, bởi vậy vừa lên ngựa đã ôm chặt Nhiễm Nhan vào trong ngực.
Hai người đều không nói chuyện.
Thời điểm sắp đến cửa thành, Tiêu Tụng mới gọi một tiếng, "A Nhan."
"Hửm?" Nhiễm Nhan ngẩng đầu nhìn hắn.
Đôi môi hơi lạnh của Tiêu Tụng dừng trên trán nàng, chóp mũi nàng, cuối cùng như chuồn chuồn lướt nước mà hôn vài cái lên đôi môi nhu thuận của nàng.
Nhiễm Nhan không biết vì sao hắn bỗng nhiên nhiệt tình, nhưng cũng không cự tuyệt.
"Văn Hỉ Huyện chủ..." trong lòng Nhiễm Nhan phức tạp. Trước mắt mọi chuyện đã rất sáng tỏ, Lý Uyển Bình đương nhiên luôn chú ý hướng phát triển của vụ án, nàng ta biết rõ sớm muộn gì cũng sẽ bắt được hung phạm, cho nên không tiếc chết thay cho hung phạm. Nàng viết thư tuyệt mệnh, hơn phân nửa cũng để thỉnh thánh thượng buông tay việc này. Rốt cuộc nếu không phải việc này có liên lụy đến nàng ta, thì cũng sẽ không nháo lớn như vậy. Trước khi Tiêu Tụng thiết kế đưa việc này lên náo động trên triều, thánh thượng đã hỏi một câu về tiến triển của vụ án này.
Chuyện này trong mắt người bình thường, chẳng qua là thuận miệng hỏi, nhưng với người đã ngụp lặn trong quan trường lâu dài, thì có thể nhạy bén mà nhận thấy được huyền cơ bên trong.
Mặc kệ là muốn cho Văn Hỉ Huyện chủ chết hay là sống, thánh thượng đều không thể nói rõ. Nếu Văn Hỉ Huyện chủ thật sự là hung thủ, thánh thượng muốn cho nàng ta sống, đây là trái pháp luật, hắn phải làm một thế hệ thánh chủ, tuyệt đối không thể nói ra những lời như vậy! Nhưng nếu Văn Hỉ Huyện chủ không phải hung thủ, thánh thượng lại dứt khoát muốn cho nàng ta chết, đây là bất nhân bất nghĩa, hắn càng không thể nói ra.
Thân phận của Văn Hỉ Huyện chủ nhạy cảm, những năm gần đây thánh thượng vẫn luôn đề phòng di đảng của ẩn Thái Tử móc nối với nàng ta, nhưng trừ chuyện đó ra, mấy năm sau này thánh thượng vẫn luôn mang lòng áy náy với huynh trưởng.
Tuy rằng được thánh thượng ngầm đồng ý, nhưng ý này đến tột cùng là muốn nàng ta chết, hay muốn nàng ta sống đây?
Kéo dài được thì tốt, nhưng cũng không thể kéo cả đời.
Nhiễm Nhan đến lúc này mới suy nghĩ cẩn thận, vì cái gì Tiêu Tụng lại cảm thấy việc này khó giải quyết, lúc trước nàng còn khuyên hắn không cần nghĩ quá nhiều, đem tình hình thực tế điều tra ra rồi để cho Hoàng Thượng tự đi mà đau đầu, hiện tại nhớ tới không khỏi ngại ngùng, đây là thời đại quân quyền tối thượng, xưa đâu bằng nay.
Tuyết rơi dày đặc, phảng phất như muốn bao trùm hết thảy u tối.
Thư phòng Sài phủ đốt chậu than, một người mặc áo xanh quỳ ngồi ở trước kỷ bên cửa sổ, bộ dáng ngón tay thon dài cầm bút lông cực kỳ xinh đẹp, hắn tinh tế phát họa trên giấy dung mạo một nữ tử, bên môi mang ý cười nhàn nhạt, khiến cho dáng vẻ vốn dĩ đã hào sảng của hắn thêm vài phần ôn nhu.
Gió từ cửa sổ tràn vào phòng, cuốn trang giấy lên, hắn duỗi tay cầm một khối chặn giấy bên cạnh, đè lên góc trang giấy.
Có người đẩy cửa tiến vào.
Sài Huyền Ý nhìn thoáng qua, "Là...Viên Tử, phu nhân đâu?"
"Phu nhân không ở trong phủ." Viên Tử đáp.
Thời điểm Sài Huyền Ý cúi xuống lần nữa, lại phát hiện một giọt mực từ ngòi bút nhỏ xuống bức họa, ở bên cạnh đôi mắt mỹ nhân nở thành một đóa hoa màu đen. Hắn nhíu mày, phân phó Viên Tử đổi tờ giấy khác.
Khi nâng bút lần nữa, hình bóng trong đầu kia lại trở nên mơ hồ.