Đăng vào: 12 tháng trước
Đậu Trình Phong cắn chết nội tình không chịu nói, lại không thể động hình, hắn tuy chỉ là một thứ tử của Đậu gia, nhưng bản thân Tiêu Tụng xuất thân thế gia, đối với đại gia tộc hiểu biết quá sâu, mặc dù là một thứ tử không được sủng ái, cũng không phải có thể để cho người khác nhào nặn. Trong vụ án này, Đậu Trình Phong nhìn qua chỉ là người bị hại, không có chứng cứ việc hắn phạm tội, cũng chỉ có thể đem hắn nhốt ở biệt viện Đậu gia. Cho nên, đối với Tiêu Tụng, Đậu Trình Phong còn sống thì không bằng đã chết. Nếu đã chết, vụ án này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Có đôi khi người khác muốn không phải là chân tướng, mà là một cái kết quả. Mặc dù có người có thể nhìn ra kết quả này không phải là chân tướng thật sự, nhưng chỉ cần hợp tâm ý, thậm chí so với chân tướng càng dễ làm cho bọn họ chấp nhận hơn.
Tiêu Tụng chưa bao giờ là một kẻ phá án cuồng nhiệt theo đuổi chân tường, có đôi khi càng tra sâu đến tình huống thực tế, thì cũng sẽ xuất phát từ đủ loại nguyên nhân mà dấu diếm xuống.
Ngồi ở trên lưng ngựa, toàn thân Nhiễm Nhan hầu như đều được bọc trong áo choàng, nhìn không thấy bên ngoài, nhưng tiếng gió gào thét, mặc dù nhìn không thấy cảnh vật xung quanh, Nhiễm Nhan cũng biết đã ra ngoài thành.
Tiêu Tụng bớt chút thời giờ duỗi tay đem áo choàng bọc kín hơn nữa, tốc độ lại một chút cũng không hề chậm lại.
Nhiễm Nhan làm ổ trong lồng ngực rắn chắc của hắn, không cảm giác được chút gió lạnh nào.
Sau khi ra ngoại ô, có thể càng phóng ngựa không kiêng nể gì, Nhiễm Nhan chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét bên tai, có tiếng xé gió sắc nhọn, ngựa đã xẹt qua như mũi tên.
Rất nhanh đã đến dưới triền núi kia. Có núi chắn bớt gió, gió đột nhiên nhẹ lại.
Nhiễm Nhan từ trong áo khoác nhô đầu ra, mới phát hiện bên ngoài tuyết lớn đã bay lả tả.
Tiêu Tụng nhìn bông tuyết đáp trên đầu nàng, trên chóp mũi nàng, trên lông mi nàng, hắn cười ôn nhu, duỗi tay kéo kéo áo choàng che nàng lại, cười mắng: "Vùng hoang vu dã ngoại, có cái gì đẹp đâu?"
"Không có gì đẹp ngươi tới làm cái gì?" Nhiễm Nhan quật lại hắn một câu. Thân thể này của nàng mới 16 tuổi, tuy cũng được coi là cao gầy, nhưng so với thân hình cực kỳ cao lớn của Tiêu Tụng, vẫn có vẻ quá mức nhỏ xinh, bị Tiêu Tụng bao lại như vậy, nên cái gì cũng nhìn không thấy. Chỉ có thể dựa vào lỗ tai phán đoán, chung quanh đã tụ tập không ít người. Nhiễm Nhan bỗng nhiên ý thức được, Tiêu Tụng không phải không cho nàng nhìn, mà là không cho người chung quanh thấy dung mạo của nàng.
Hiện tại có người lấy chuyện Nhiễm Nhan nghiệm thi gây khó dễ, tốt nhất không nên có thêm lời đồn không tốt nào nữa, bây giờ trong tộc còn có thể nhờ uy thế to lớn của lão thái thái mà làm như không thấy, nhưng nếu quá phận, phỏng chừng lão thái thái cũng sẽ bất mãn. Tiêu Tụng dù có nắm chắc hơn nữa, cũng không thể không cẩn thận hành sự, dù gì thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, so với việc phải thu thập cục diện rối rắm, cẩn thận đề phòng vẫn tốt hơn.
"Tản ra đi, từ hai sườn lên núi, xóa hết dấu chân, trước tiên không được hành động thiếu suy nghĩ, bảo vệ chùa miếu phụ cận, chờ đợi mệnh lệnh." Tiêu Tụng trầm giọng nói.
Người chung quanh sôi nổi hạ giọng "Dạ", sau đó thanh âm sột soạt trên nền tuyết xa dần.
Tiêu Tụng quay đầu nhìn nhìn xung quanh, dấu chân trên mặt đất được dùng tấm gỗ để xóa đi, vẫn còn có thể thấy chút dấu vết, nhưng tuyết rơi cỡ này, ước chừng qua một khắc nữa là có thể phủ hết lên những dấu vết mờ nhạt này.
Giục ngựa đi vòng qua dưới triền núi, đằng sau có người đi theo xóa dấu chân ngựa. Hắn tìm một nơi kín gió, xoay người xuống ngựa, sau khi mang Nhiễm Nhan xuống, cởi áo choàng xuống khoác lên người nàng, mới xoay người buộc ngựa vào một gốc cây tùng. Tiêu Tụng buộc xong ngựa, quay đầu lại nhìn thấy đôi mắt tỏa sáng lấp lánh của Nhiễm Nhan, khẳng định nàng đang không chỉ không sợ hãi, còn cảm thấy đặc biệt kích thích. Hắn cười bất đắc dĩ, duỗi tay giúp nàng chỉnh lại búi tóc, ngẩng đầu nhìn thoáng lên trên sườn núi.
Nhiễm Nhan nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện nơi này có tầm nhìn rất tốt, tuy rằng cây cối nhiều, lại có thể thấy rõ ánh lửa nhỏ ở giữa sườn núi, cùng với kiến trúc lờ mờ được ánh tuyết chiếu rọi.
"Sao ngươi biết Đậu Trình Phong sẽ đến nơi này?" Tiêu Tụng hỏi.
Nhiễm Nhan thấy hắn dựa vào một gốc cây tùng khô bên cạnh, một thân bào phục viên lãng màu tím đen, tóc đen rối tung được cột lại bằng dải lụa trắng đằng sau lưng, tay cầm roi ngựa, ánh sáng không quá mạnh đem ngũ quan của hắn phát họa càng thêm thâm thúy, bộ dáng nhàn nhã lại mang chút mỏi mệt của hắn như vậy, hoàn toàn khác biệt với vẻ khí phách hăng hái tỏa hào quang tứ phía thường ngày, nhưng lại có vài phần đẹp mắt hơn.
Môi mang ý cười nhẹ nhàng, mắt thâm thúy như trời cao...
Nhiễm Nhan thoáng sửng sốt, mới đáp: "Vụ án này thoạt nhìn rất phức tạp, kỳ thật lại khá đơn giản, chẳng qua chi tiết vụn vặt quá nhiều, khó chú ý trọng điểm. Một là A phù dung, hai là án đều phát sinh ở thành đông, quan trọng nhất là không xa tòa miếu đổ nát kia bao nhiêu."
Tiêu Tụng hơi gật đầu.
"Văn Hỉ Huyện chủ đã từng đặc biệt đến đây xin xăm, ta vẫn luôn suy nghĩ, nàng ta vì cái gì một hai phải đến nơi đây để xin xăm chứ?" Nhiễm Nhan nhớ tới bút ký đọc được hôm nay của Sài Huyền Ý, "Văn Hỉ Huyện chủ nhất định biết Sài Huyền Ý hút A phù dung, hơn nữa không chỉ một lần mua A phù dung cho hắn."
Những điểm mà Nhiễm Nhan nói đến, Tiêu Tụng đều đã sớm nghĩ đến, chỉ là điểm này hắn cũng không rõ ràng, "Vì sao lại đoán như vậy?"
"Nhờ bút ký của Sài Huyền Ý. Không lâu sau khi Sài Huyền Ý mất trí nhớ, mỗi ngày đều có ghi chép, hơn nữa đại đa số ghi chép đều là về Văn Hỉ Huyện chủ thê tử hắn. Đầu tháng Sài Huyền Ý lên cơn nghiện, Văn Hỉ Huyện chủ bất chấp đang bị chú ý mà đi xin xăm, nếu không phải tin tưởng nơi này tương đối linh nghiệm, thì ý nghĩa nằm ở bản thân lá xăm." Nhiễm Nhan dừng một chút nói: "Văn Hỉ Huyện chủ đại môn không ra nhị môn không bước, thậm chí cả thị tỳ của phu quân cũng không biết mặt nàng, một người như vậy, sao lại biết về tòa miếu vừa không có danh khí lại hẻo lánh như cái này?"
Tiêu Tụng nhướng mày, "Ngày ấy ám vệ giám thị nhất cử nhất động của nàng ta, không thấy nàng ta tiếp xúc bất luận kẻ nào, chỉ là lúc gần đi mang đi tất cả những lá xăm xin được...nói như vậy, trong lá xăm kia khả năng có dấu A phù dung?"
Nói chuyện với Tiêu Tụng rất nhẹ nhàng, chỉ cần một chút nhắc nhở hắn đã có thể nghĩ đến kết quả, Nhiễm Nhan trong lòng cũng nhẹ đi không ít, "Hơn phân nửa là như thế. Nghiện A phù dung một mặt là do thân thể, một mặt là do tinh thần, muốn từ bỏ thì phải chịu hai tầng tra tấn, mà đại đa số người đều là vì khi thân thể khó chịu thì nhớ đến cảm giác tinh thần bay bổng lúc hút A phù dung, mới không thắng nổi dụ hoặc, làm cho việc cai nghiện đã khó càng khó hơn. Thời gian Sài Huyền Ý hút A phù dung cũng không dài, chỉ hơn một năm, hơn nữa hiện tại lại bị chứng mất trí nhớ nghiêm trọng, hắn chỉ cần vượt qua được vài lần đầu gian nan, sau đó thì chuyện ỷ lại vào A phù dung sẽ càng lúc càng mờ nhạt, chỉ là hắn đến bây giờ vẫn rất ỷ lại vào A phù dung..."
Tiêu Tụng lập tức hiểu ý Nhiễm Nhan, "Nói cách khác, có người vào lúc hắn khó chịu lại cho hắn A phù dung? Mà người này rất có khả năng là Văn Hỉ Huyện chủ?"
Nhiễm Nhan trầm mặc gật đầu. Tin rằng lúc Văn Hỉ Huyện chủ đưa A phù dung cho Sài Huyền Ý, là xuất phát từ quan tâm dành cho hắn, chỉ là nàng ta không hiểu biết về quá trình cai nghiện, mới ngược lại hại hắn. Bất quá, Sài Huyền Ý lại bị chứng mất trí nhớ từng phần, sau một ngày cũng không nhớ khoái cảm khi hút độc, chỉ cần không liên tục cung cấp A phù dung, hắn muốn cai so với người bình thường sẽ dễ dàng hơn gấp mười lần.
"Nơi này chỉ sợ là địa điểm đám Đậu Trình Phong lấy A phù dung." Nhiễm Nhan ngửa đầu nhìn ngọn đèn dầu mông lung ở lưng chừng núi.
Tuyết rơi ào ạt. Khi hai người đều không nói lời nào, trong rừng chỉ còn lại tiếng tuyết rơi sột soạt trên cành cây tùng.
Nhiễm Nhan quay đầu lại, thấy trên người Tiêu Tụng bám đầy tuyết, duỗi tay định cởi áo choàng ra trả lại cho hắn, lại nghe thấy trong rừng có tiếng bước chân rất nhỏ, dẫm lên tuyết phát ra thanh âm lạo xạo, càng lúc càng gần.
Tiêu Tụng kéo Nhiễm Nhan vào trong ngực, quay đầu nhìn lại, thì thấy Tư tham quân một thân áo giáp đang dẫn mấy sĩ tốt đi về hướng bên này.
"Tiêu Thị lang." Tư tham quân chắp tay hỏi: "Ở đỉnh núi quả nhiên phát hiện có dấu chân, bất quá không thể xác định có phải Đậu Trình Phong hay không, có cần phải đi vào trong để xác nhận?"
Tiêu Tụng gật đầu, "Vào đi thôi, nếu bị phát hiện thì lập tức bắt lấy hắn, nếu chưa bị phát hiện, liền lặng lẽ rời khỏi. Lúc cần thiết, có thể bất luận sinh tử."
Tư tham quân ứng tiếng, liếc nhìn Nhiễm Nhan trong ngực Tiêu Tụng một cái, cười hắc hắc hai tiếng, phất tay lệnh cho người mai phục lặng lẽ bí mật lên sườn núi. Hắn lúc này đối với Đậu Trình Phong là một bụng lửa giận, một tên thứ tử nhỏ nhoi, lại phiền hắn giữa băng thiên tuyết địa nguyệt hắc phong cao tự mình ra bắt người, sau khi bắt được còn không thể nện cho một trận, nghĩ thôi đã điên rồi.
"Ngươi không đi lên nhìn thử sao?" mặt Nhiễm Nhan chôn trong ngực hắn, có thể tinh tường nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực.
Tiêu Tụng không rõ nguyên do mà 'ừ' một tiếng, ngược lại nói: "Ta thật ra tình nguyện sau đó nhìn thấy chỉ là thi thể của Đậu Trình Phong, mà không phải là của Văn Hỉ Huyện chủ."
Mặc kệ là do thân phận Văn Hỉ Huyện chủ đặc thù, hay là dung mạo có vài phần tương tự Nhiễm Nhan của nàng ta, về công hay về tư hắn đều không quá nguyện ý thấy nàng ta phạm tội.
Qua khoảng hai khắc, ngọn đèn dầu trên lưng chừng núi bỗng nhiên vụt tắt, sau đó thì xung quang sáng bừng.
"Đi thôi, đi lên nhìn một cái." Tiêu Tụng nhìn tình huống trong miếu, biết là hành tung đã bị phát hiện.
Mặt đất từ rừng thông đi lên đến nửa sườn núi đều là tuyết, Tiêu Tụng nắm chặt tay Nhiễm Nhan bước vài bước, mặt đất nhấp nhô rất khó đi, liền ngồi xổm trước mặt nàng, "Đi lên đi, ta cõng ngươi."
Nhiễm Nhan cũng không chối từ, lập tức leo lên. Tiêu Tụng cõng nàng đi còn nhanh hơn vừa rồi, "Sao lại nhẹ như vậy...về sau ăn nhiều một chút." Nhiễm Nhan nghe như hắn đang lầm bầm lầu bầu, bất giác cười nhẹ, lại không đáp lời, chỉ ngẩng đầu nhìn nhìn tòa miếu ở lưng chừng núi.
Phòng ốc rách nát trong gió tuyết như có thể bị thổi tan bất cứ lúc nào, khoảng cách gần một chút đã có thể nghe tiếng cửa sổ kẽo kẹt, ở cửa chính là một toà chủ điện rộng ba trượng, đằng sau là một cái tiểu viện, hai bên trái phải là đông tây sương phòng, đối diện chủ điện là thiền phòng. Tổng cộng bất quá 7 gian nhà.
Thời điểm Tiêu Tụng cùng với Nhiễm Nhan lên tới nơi, trong viện đã đèn đuốc sáng trưng.
Nhiễm Nhan lấy khăn sa mỏng che mặt, mới sóng vai Tiêu Tụng đi vào trong viện. Vừa đi vào đầu tiên nhìn thấy là nam nhân bị bốn binh sĩ ấn trên mặt đất.
Tuyết lớn bay bay, tuyết đọng đầy đất, hắn chỉ mặc một kiện trung y, nửa khuôn mặt hoàn toàn bị vùi trong tuyết, nửa khuôn mặt lộ ra mang một nụ cười bất bình thường, thân thể đang ra sức giãy giụa vặn vẹo, trong miệng phát ra thanh âm đứt quãng, nghe như rên rỉ lại như đang cười.
Nhiễm Nhan biết, đây là Đậu Trình Phong trong truyền thuyết kia, ngoài dự kiến của nàng, nam tử này thập phần tuấn mỹ, mặt mũi mang khí vị điên rồ, tứ chi thon dài xinh đẹp, không phải bộ dạng nhu nhu nhược nhược, hay tục tằng bất kham như nàng tưởng tượng trước đó.
"Ha ha!" tiếng cười phóng đãng sang sảng của ĐậuTrình Phong làm lớp tuyết trên mái ngói chấn động rơi sàn sạt xuống đất, bốn binh sĩ đang khống chế hắn phải thoáng né ra.