Đăng vào: 12 tháng trước
Sài Huyền Ý ngẩn ra một chút, ngón tay nhẹ nhàng đặt trên đàn khảy ra một nốt nhạc run rẩy, trong âm tiết như đang vỡ ra thành từng mảnh nhỏ đó, thanh âm của hắn nghe vô cùng mờ mịt, "Ta không biết nữa..."
Hắn đích xác là không rõ ràng lắm, thậm chí không biết chính mình đã qua bao nhiêu ngày, mỗi một ngày đều là hoàn toàn mới, những người bên cạnh hắn, vô luận gặp qua bao nhiêu lần đều là gặp mặt lần đầu tiên.
"Trí nhớ của ngươi có thể tồn lại bao lâu?" Nhiễm Nhan cảm thấy hỏi hắn như vậy, chắc hắn cũng không biết, vì thế bổ sung một câu, "Chuyện sáng nay còn nhớ rõ không?"
"Nhớ rõ." Sài Huyền Ý nhàn nhạt nói: "Chỉ là nhớ rõ thì có tác dụng gì? Không biết khi nào, lại thành trống rỗng."
Hắn có đôi khi còn không nhớ rõ là mình bị mất trí nhớ, nhưng chỉ suy nghĩ một chút cũng có thể đoán ra.
Căn cứ vào câu trả lời của Sài Huyền Ý, Nhiễm Nhan đoán ký ức của hắn có thể bảo tồn được một ngày, cũng có khả năng là lâu hơn một chút.
Sài Huyền Ý dùng hình thức thư và họa đem những chuyện quan trọng những người quan trọng người ghi chép hết xuống, cứ cách vài canh giờ xem lại một lần, như vậy thì có thể bảo trì tính liên tục cho ký ức của hắn, nhưng chung quy cũng không thể lâu dài, có lẽ không biết khi nào, lúc nhìn lại bức họa kia, lại nhận không ra người trong bức họa.
Ngày ấy khi thấy Nhiễm Nhan và Tiêu Tụng, hắn đối với Văn Hỉ Huyện chủ còn có chút ký ức, nên đối với Nhiễm Nhan người có tướng mạo tương tự với thê tử của hắn cảm thấy rất tò mò, chờ sau khi bọn họ rời đi, hắn liền họa hình Nhiễm Nhan xuống, hơn nữa còn ghi chú rõ chuyện phát sinh ngày hôm đó ở bên cạnh bức họa. Cho nên hắn nhớ là Tiêu Tụng đến cùng với Nhiễm Nhan, lại không nhớ rõ dung mạo của Tiêu Tụng.
"Vị này là Lưu y sinh." Nhiễm Nhan giới thiệu với Sài Huyền Ý.
Hai người chào nhau, Lưu Thanh Tùng không khỏi nhìn Sài Huyền Ý thêm vài lần, trên phố có rất nhiều lời đồn bát quái về vị này. Truyền thuyết hắn phóng đãng không kềm chế được, làm người tiêu sái, tài hoa hơn người. Đáng tiếc, hiện tại lại rơi vào cảnh như vậy.
Nhiễm Nhan nói tiếp: "Sài lang quân, không biết ngươi còn nhớ được chuyện ngươi cùng Văn Hỉ Huyện chủ bị tập kích hay không? Tiêu Thị lang không muốn làm người của quan nha quấy rầy đến thanh tĩnh của hai vị, cho nên để chúng ta tới hỏi một chút."
Sài Huyền Ý dừng lại, từ trong tay áo móc ra một cuộn giấy, nhìn một cái, rồi mới đưa giấy cho Nhiễm Nhan.
Mở ra xem, bên trên ghi lại chuyện phát sinh trong ngày hôm đó. Chữ viết rất qua loa, có thể thấy được Sài Huyền Ý lúc ấy viết rất gấp.
Theo ghi chép, chạng vạng hôm ấy thân thể Sài Huyền Ý có chút không thoải mái, trong đầu có vài hình ảnh quen thuộc toát ra, hắn liền gấp gáp đi theo cảm giác của mình ra đến ngoại ô, trên người chỉ cầm theo bức họa của Văn Hỉ Huyện chủ, cùng một mảnh giấy nói rõ thân phận và địa chỉ của mình.
Khi ra đến thành đông, không biết vì sao lại hôn mê bất tỉnh.
Thời điểm rạng sáng hắn tỉnh lại, trong đầu hắn vẫn còn tàn lưu một chút ký ức của ngày hôm trước, hắn nhớ rõ dung mạo của thê tử mình, còn nhớ rõ nhiều chuyện giữa mình và thê tử. Bởi vậy khi hắn nhìn thấy nữ nhân kia xuất hiện trên nền tuyết, lập tức nhận ra. Đó là một người có dung mạo giống như đúc thê tử của hắn, bất đồng chính là sức lực của nàng ta còn lớn hơn nam tử bình thường.
"Ta đã từng ghi chú lại, phu nhân là một người ôn nhu." Sài Huyền Ý lẩm bẩm.
Nhiễm Nhan đã nhìn ra, hắn cũng không quá chắc chắn về ghi chép của hắn. Mà việc hôm qua, trong ký ức của hắn đã không còn lưu lại chút gì nữa.
Lưu Thanh Tùng cúi đầu đọc nội dung trên giấy, nhìn một lúc, trong lòng bỗng nhiên thấy hơi khó chịu, hắn cũng không phải là một người dễ cảm động, nhưng giờ khắc này, hắn nhớ ra một bộ phim đã từng xem qua, tên là 'Mỗi ngày yêu ngươi lần đầu tiên'. Cô gái trong phim bị mắc chứng bệnh này, ký ức của nàng chỉ có một ngày đêm, chàng trai kia vì theo đuổi nàng, mỗi ngày cần phải làm cho nàng yêu hắn một lần.
Mỗi ngày, đều là mối tình đầu.
Chuyện này thoạt nhìn thì rất mơ mộng rất lãng mạn, có điều tình yêu cùng với nghị lực phải sâu cỡ nào mới có thể duy trì được mối tình này lâu dài?
"Ngươi thích phu nhân ngươi không?" Lưu Thanh Tùng đột nhiên hỏi.
Sài Huyền Ý ngơ ngẩn, Nhiễm Nhan dùng khuỷu tay huých hắn một cái, tức giận hạ giọng nói: "Lưu Thanh Tùng, chúng ta là tới tra án, thỉnh ngươi đừng hỏi những vấn đề riêng tư, lại không quan trọng..."
Nhiễm Nhan từng có một đoạn thời gian nghiên cứu về chủ đề ký ức trong não bộ con người, nàng rất quen thuộc chứng bệnh này, ngoại trừ những bản năng đã khắc sâu vào trong thân thể, người bệnh sẽ không nhớ rõ chuyện gì nữa.
"Có lẽ..." Sài Huyền Ý có chút mê mang.
Bản thân hắn là một người lạc quan tiêu sái, nhưng bỗng nhiên biến thành một người không có quá khứ, cũng không có tương lai, có tiêu sái đi nữa cũng không tránh khỏi sinh ra thẫn thờ.
Nhiễm Nhan nhíu mày, tiếp tục xem nội dung ghi chép trên giấy.
Sau khi Sài Huyền Ý quay trở về thành, tùy tiện tìm cái quán trà, dùng ngòi bút như bay mà viết hết những chuyện còn nhớ được xuống, sau đó một mình quay về phủ.
Ai ngờ, thời điểm hắn đi đến nửa đường, đột nhiên cái gì cũng không nhớ rõ nữa.
Ở trên đường xoay tới xoay lui một hồi lâu, thẳng đến khi quá trưa, vừa đói vừa khát, muốn tìm trên người mình xem có đồ gì ăn hay không, lại sờ đến mấy tờ giấy.
Một tờ là bức họa, họa một nữ tử cực đẹp, chỗ trống bên góc trái ghi rõ thân phận của nữ tử này. Còn có một tờ khác, bên trên viết một cái địa chỉ.
Mỗi một lần Sài Huyền Ý phát hiện những vật này, đều phải chịu đả kích về chuyện mình bị mất trí nhớ, hơn nữa mỗi một lần đều là lần đầu tiên biết được mình mất trí nhớ, nhưng mà, mỗi một lần nhìn đến bức họa của Văn Hỉ Huyện chủ, hắn lại rất vui vẻ, thì ra mình có một phu nhân xinh đẹp như vậy.
Sài Huyền Ý bị đả kích rất nặng, liền cầm địa chỉ dò hỏi người qua đường, mãi cho đến lúc chạng vạng mới tìm được phường môn của phường Vĩnh Hưng, trong phường rất ít người qua lại, hắn nhất thời không gặp được ai để hỏi thăm, đành phải tự sờ soạng tìm kiếm.
Không ngờ, lại gặp được Văn Hỉ Huyện chủ!
Sài Huyền Ý thử gọi một tiếng phu nhân, Văn Hỉ Huyện chủ ra cửa trong trạng thái nhân cách chủ, một mình nàng loay hoay trên phố, cũng đang sợ hãi cực độ, bỗng nhiên gặp được phu quân, tất nhiên là vui sướng, nên không nghĩ gì mà nhào vào lòng hắn.
Sài Huyền Ý không có ký ức, đối với Văn Hỉ Huyện chủ thật sự rất xa lạ, nhưng nhìn nàng rúc trong lồng ngực hắn như con mèo nhỏ khóc như hoa lê dính hạt mưa, lòng hắn lại có chút thương tiếc.
Trấn an nàng một lúc rồi bắt đầu tìm đường.
Vì thế một đôi phu thê rõ ràng đã ở phường Vĩnh Hưng rất nhiều năm, lại chỉ có thể cùng nhau nắm tay tìm kiếm đường về nhà.
Sài Huyền Ý nói: Phu nhân, nếu lát nữa ta quên mất ngươi, ngươi liền lấy bức họa ta cất trong ngực ra cho ta xem.
Văn Hỉ Huyện chủ nắm lấy tay hắn, nói: Được.
Hai người làm bạn, mê mang cùng kinh sợ trong lòng đều bị xua tan đi rất nhiều, bọn họ cũng đều là những người thông minh, sau khi bình tĩnh lại, rất nhanh đã tìm được phủ.
Có thị tỳ hầu hạ từng người bọn họ đi tắm, tắm gội xong, Sài Huyền Ý liền lập tức sai thị tỳ dẫn hắn đi thư phòng, viết xuống toàn bộ sự tình phát sinh hôm nay. Thấy trong phòng còn có rất nhiều ghi chép, liền rút từng cái ra đọc.
.................
Ghi chép của Sài Huyền Ý dừng ở đó, bị tập kích là sau đó, cũng chính là ở bên trong phủ, mà trên ghi chép của Sài Huyền Ý căn bản không có ghi lại kỹ càng, không cần hỏi, hắn bây giờ khẳng định cũng không nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì.
"Có thể nhìn mấy ghi chép khác của ngươi không?"Nhiễm Nhan trả đồ lại cho Sài Huyền Ý. Ghi chép của hắn thập phần rõ ràng, cả đối thoại với Văn Hỉ Huyện chủ cũng viết rất rõ, Nhiễm Nhan cảm thấy nếu có thể đọc lại hết toàn bộ, có lẽ sẽ tìm thêm được một chút manh mối.