Đăng vào: 12 tháng trước
Nhiễm Nhan cũng xuống xe.
Tang Thần dừng chân cách Nhiễm Nhan khoảng một trượng, nhìn từ xa, thần sắc trong mắt hắn có vẻ giãy giụa, vừa muốn đến gần vừa thấy có chút sợ hãi.
Cuối cùng vẫn cắn răng nhích lại gần Nhiễm Nhan.
Khi Tang Thần tận mắt nhìn thấy Nhiễm Nhan sờ thi thể thì sẽ cảm thấy nàng dũng cảm, nhưng mà khi nghe thấy câu "Tiếp thi khí" đầy khao khát kia, thì chỉ cảm thấy không rét mà run. Dám cùng với muốn, là hai chuyện khác nhau.
Nhiễm Nhan nhìn hắn nhích từng bước từng bước nhỏ về phía nàng, thanh âm thanh nhã yếu ớt gọi: "Nương tử!"
Người gần trong gang tấc, tâm lại xa tận chân trời.
Tang Thần cảm thấy mình đang lấy hết can đảm từng bước một mà đi tới gần nàng, lại cảm thấy khoảng cách kia như chưa bao giờ ngắn lại. Nói đến cùng, hắn vẫn là sợ nàng.
Nhiễm Nhan cẩn thận lựa chọn từ ngữ, vô luận Tang Thần sợ nàng cỡ nào cũng được, nàng chỉ không muốn dùng lời nói làm tổn thương nam hài đơn thuần đã từng rất thích nàng, "Ngươi...gần đây vẫn tốt chứ?"
Tang Thần cúi đầu nắm lấy góc áo, "Cũng được."
Lặng im trong chốc lát, trong lòng Nhiễm Nhan thở dài, nàng vẫn là không thích hợp với việc hàn huyên mấy chuyện bên lề như vậy, liền đơn giản nói: "Ngươi biết chuyện Thôi thị đi Tô Châu thay ngươi đưa sính lễ đi?"
Tang Thần đột nhiên ngẩng đầu lên, kinh ngạc nhìn Nhiễm Nhan, nhất thời cũng quên sợ hãi, lúc phản ứng lại, vì phẫn nộ mà mặt đỏ bừng, đôi mắt trong suốt ngập tràn lửa giận, "Bọn họ...bọn họ khinh người quá đáng!"
Lúc trước nếu đã vứt bỏ hắn, vì cái gì lại một hai phải lôi hắn về, còn phải dùng loại thủ đoạn thấp kém này để bức bách hắn?
Tang Thần nghĩ quá đơn giản, hắn từ đầu đã không phải là con cháu Thôi thị, thì về sau cũng không phải, sau khi chết cũng tuyệt đối không dính chút đất nào của phần mộ tổ tiên Thôi thị. Tang Thần không phải không hiểu việc đời, hắn hiểu rõ ràng Thôi thị vứt bỏ hắn là vì thanh danh, nhận lại hắn cũng là vì thanh danh. Cho nên đã sớm từ quan quy ẩn, hắn cũng có khát vọng, cũng có lý tưởng, nhưng vì tránh né áp lực từ Thôi thị mà lựa chọn trốn thoát. Nhưng bây giờ hắn đã trở lại, là vì Nhiễm Nhan, cho nên hắn khát vọng bản thân trở nên mạnh mẽ, thẳng đến khi có thể tiếp thu cái ham mê cổ quái khủng khiếp của nàng.
Nhưng, Nhiễm Nhan cho hắn dũng khí để chống lại Thôi thị, lại không thể cho hắn dũng khí để tới gần nàng.
"Ta sẽ làm tốt chuyện này..." Tang Thần lúng ta lúng túng nói.
"Làm thế nào?" Nhiễm Nhan chủ yếu là muốn biết thái độ của hắn, nếu có thể, thì thuận tiện thương lượng một vài đối sách, chứ không có ý trực tiếp đem việc này đẩy cho hắn, "Nói ra nghe một chút đi, rốt cuộc chuyện này không phải của riêng ta, mà cũng không phải của riêng mình ngươi."
"Ta muốn cùng Thôi thị lý luận." Tang Thần nghiêm túc nói.
Nhiễm Nhan kinh ngạc nghe cái đáp án này, không khỏi mỉm cười, "Ngươi a, vẫn chỉ thích hợp dạy học và giáo dục."
Tang Thần nhìn thấy nàng cười, sợ hãi trong lòng vơi bớt một chút, cũng biết nàng không đồng ý cách làm của hắn, liền khiêm tốn thỉnh giáo: "Vậy nương tử nói xem nên làm thế nào?"
Khẳng định là không thể dạy Tang Thần làm mấy chuyện xấu xa, hắn chỉ là không am hiểu giao tế xã giao, đối với những 'quy tắc ngầm' giữa người và người cũng không tham dự, nhưng không đại biểu là hắn không phân biệt được thị phi, mà hoàn toàn tương phản, hắn vạch giới hạn thị phi trắng đen đặc biệt rõ ràng.
"Ngươi không cần hành động thiếu suy nghĩ, trước tiên cứ viết một phong thơ để trạm dịch ra roi thúc ngựa đưa đến trong tay Thôi thị ở Tô Châu. Trong thư ý tứ đại khái là hôn sự giữa ta và ngươi đã sớm hủy bỏ, chỉ là chút hiểu lầm, thỉnh bọn họ tạm thời thu tay." Nhiễm Nhan nói xong, lại dặn dò: "Ngươi dùng lời ôn hòa một chút, đừng cùng Thôi thị đối chọi, bọn họ dù gì cũng là đại tộc, ngươi một cái ngón út có thể nhấc được đùi người ta sao? Thánh nhân cũng nói kẻ thức thời là trang tuấn kiệt."
Tang Thần ngơ ngác nghe, chờ Nhiễm Nhan nói xong, dừng trong chốc lát, mới nói, "Là Bùi Tùng Chi nói."
Câu "Thức thời là trang tuấn kiệt" này nguyên bản là Bùi Tùng Chi chú dẫn từ 'Tam Quốc Chí - Thục chí - Gia Cát Lượng truyện', trong 'Tương Dương ký' có đoạn: "Nho sinh tục sĩ, thức thời vụ giả, tái hô tuấn kiệt. Nơi đây tự hữu ngọa long, sồ phượng*."
*ko dịch nổi nha, lão hiểu đại loại là kẻ nho sinh hay người phàm tục, hễ ai thức thời, thì là tuấn kiệt, sẽ thành rồng thành phượng – nếu sai bét vọng thỉnh thứ tội.
Nhiễm Nhan hơi sửng sốt, nàng nào biết Bùi Tùng Chi là ai, lập tức nhíu mày hỏi: "Bùi Tùng Chi không phải thánh nhân à?"
"Xem như là vậy đi." Tang Thần gật gật đầu, nhưng bình thường muốn trích dẫn lời người khác nói, không phải là phải nói rõ tên sao?
Nhiễm Nhan thật sự muốn bóp chết hắn, nàng đang nói chính sự, nhưng trọng tâm của con thỏ này lại chạy qua chỗ khác. Hít sâu một hơi, thanh âm bình bình nói: "Tóm lại ngươi cứ làm như vậy là được."
Nếu Tang Thần không muốn, Thôi thị muốn mượn sức hắn, thì phải cân nhắc thêm, cũng sẽ không cứng rắn nhét người cho hắn. Dù cho hiểu lầm là Tang Thần phản cảm với việc bọn họ nhúng tay, cố ý nói như vậy, bọn họ cũng sẽ suy xét xem có đáng giá để chọc hắn tạc mao hay không.
Nhiễm Nhan trước đó thấy hắn cẩn thận không dám tới gần nàng, lại thấy hắn tỏ vẻ phẫn nộ sau khi nghe được chuyện này, liền cho rằng bản tâm của Tang Thần là không muốn cưới nàng. Nhưng bây giờ nhìn kỹ biểu tình của hắn, mới phát hiện hắn môi thì mím chặt còn ánh mắt thì bi thương.
"Thực xin lỗi, ta..." Nhiễm Nhan không biết nên nói cái gì nữa, dù trước đó phát giác được tâm tư của hắn, lời nên nói vẫn sẽ nói.
Tang Thần 'ừm' một tiếng nhỏ đến không thể nghe thấy, "Ta sẽ chiếu theo ý nương tử mà viết."
Nhiễm Nhan cười cười, muốn giơ tay vỗ vỗ vai hắn để an ủi, "Tang Thần, chúng ta vẫn có thể là bằng hữu."
Không thích hợp làm bạn lữ, làm bằng hữu cũng rất tốt. Nhiễm Nhan nguyện ý dùng thân phận bằng hữu để ủng hộ hắn, cho hắn một chút cảm giác an toàn nhỏ bé.
Tang Thần sửng sốt một chút, chợt nhếch miệng cười vui vẻ.
Giờ khắc này Tang Thần vẫn không hiểu mình muốn gì, hắn chỉ cảm thấy, chỉ cần là ở bên cạnh nàng thì rất yên ổn, vừa đáng sợ vừa yên ổn, cảm giác phức tạp mâu thuẫn như vậy, hắn vẫn đang ở trong thế giới tình cảm luôn thuần khiết như tờ giấy trắng nên nhất thời còn không phản ứng kịp, hắn căn bản không biết khát vọng mình dành cho nàng, đã vượt xa giới hạn bằng hữu.
Nếu như nào ngày đó hắn hiểu rõ tâm ý của mình, có lẽ hắn sẽ cảm thấy sự vui vẻ hôm nay thật sự rất ngu đần.
Chuyện mà chính bản thân Tang Thần còn không rõ, Nhiễm Nhan đương nhiên không biết, nàng bực bội sao mà Tang Thần có thể nhị đến lợi hại như vậy, nhưng cũng thưởng thức tâm tính thuần tịnh của hắn, chẳng qua loại thưởng thức này không dính dáng gì đến tình cảm nam nữ, có thể thuyết phục được hắn, trên mặt nàng cũng nở nụ cười nhẹ nhõm, "Trở về đi."
"Ta ở phía Tây Nam phường Tĩnh Thiện." Tang Thần không quên nói ra chỗ mình ở, tuy rằng cũng không biết để làm gì.
Nhiễm Nhan mỉm cười gật đầu.
Tang Thần quét đi tâm tình tối tăm mấy ngày nay, ánh mặt trời chiếu khắp, dù cho bây giờ mây đen trên trời đang áp xuống thấp, tuyết mấy lần muốn rơi. Hắn cùng Lưu Thanh Tùng ở chung không tệ, hơn nữa Lưu Thanh Tùng chạy thoát khỏi ma trảo của Tiêu Tụng liền đến chỗ hắn ở nhờ, tuy rằng hắn đối Nhiễm Nhan vẫn còn sợ hãi, nhưng dáng vẻ bình tĩnh của nàng, vẫn sâu sắc hấp dẫn hắn.
Nhiễm Nhan nhìn theo bóng dáng nhảy nhót của hắn, trên môi mang nụ cười như có như không, có thể nói thông được Tang Thần, làm nàng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhiễm Nhan xoay người đang muốn lên xe, lại cảm thấy có bước chân tới gần. Nàng theo tiếng động liếc mắt nhìn qua, động tác trong nháy mắt đông cứng.
Trên mặt đất phủ một lớp tuyết hơi mỏng, một lang quân trẻ tuổi mặc quan phục viên lãnh màu đỏ đang nhìn nàng, trong nụ cười ẩn chứa sát ý.
Ánh mắt Nhiễm Nhan đảo qua cổ hắn, hào phóng xoay người lại, hơi cúi đầu hành lễ, "Gặp qua Ngô Vương."
"Nhiễm Thập Thất Nương." Lý Khác từng chữ một mà gọi nàng, thanh âm khinh khinh phiêu phiêu, lại nghe ra là đang nghiến răng nghiến lợi, hắn từ trên xuống dưới đánh giá Nhiễm Nhan vài lần, ánh mắt dịch ra phía sau nàng, nụ cười trên mặt bỗng nhiên sâu sắc hơn, "Quả nhiên là rất thú vị, trách không được có vài người trông giữ đến gắt gao."
Tiêu Tụng phái ra ám vệ, Tô Phục cũng trông chừng nàng, trong lời Lý Khác không biết đang chỉ ai, nhưng Nhiễm Nhan nhạy bén phát hiện ra ánh mắt hắn xê dịch, theo bản năng nhìn ra sau.