Chương 202: Chương 203: Theo Dõi

Mộng Tu Tiên

Đăng vào: 12 tháng trước

.



Soái Sơn, trong căn nhà gỗ, Túy Y đang dốc từng ngụm lớn rượu vào miệng, những thanh âm ừng ực cứ thế đều đặn vang lên. Nếu ai có mặt ở đây, chắc chắn không khỏi một phen kinh sợ cùng nể phục. Hắn lúc này không phải uống rượu mà là đang trút rượu, đang đổ rượu vào miệng mình. Trên nền nhà, ba bốn vò rượu vứt ngổn ngang, sạch sẽ không còn dù là một giọt. Ai thấy cảnh này, chắc chắn đều chỉ có thể giơ ngón cái tỏ ý khâm phục tửu lượng của hắn. Hắn đã uống mấy vò lớn, ấy vậy mà trên mặt mới chỉ thoáng chút đỏ… Để cái vò xuống đất, Túy Y cau mày, lấy ống tay áo lau miệng. Từ ngày tới ở đây, hắn luôn cảm thấy bản thân có biến đổi kì quái. Thân thể không thể vận chân lực thì đã đành, đằng này hắn lúc nào cũng có cảm giác ngứa ngáy trong miệng, hai hàm răng có cảm giác vô cùng khó chịu, nhất là răng hàm. Hắn cũng thử xem qua bệnh tình của mình, nhưng răng hắn lại không hề bị sâu hay có dấu hiệu mọc thêm. Khi ăn uống cũng có cảm giác không ngon miệng, chính vì vậy mà hắn uống rượu, lấy rượu làm bạn. Hắn cần cái cảm giác tê buốt, cay nồng ấy xóa đi phần nào cảm giác ngứa ngáy trong hàm răng. Hắn cũng đã thử cắn quế tươi nhưng vô dụng, vẫn chỉ có rượu mới phần nào làm hắn dịu đi cảm giác khó chịu ấy.
- Túy Y, cầu người cứu mạng con gái ta!
Phía ngoài vang lên thanh âm nữ nhân già nua cắt đứt dòng suy nghĩ mông lung của hắn. Túy Y ngồi dậy, bước ra ngoài. Chỉ thấy bên ngoài đứng sẵn bốn người, hai nam hai nữ. Một vị lão nhân già nua đang chống gậy đứng phía trước, sau lưng bà là hai nam nhân đang khênh một cái cáng gỗ. Hắn khẽ gật đầu, vẫy tay ra hiệu cho họ vào trong nhà, còn hắn lượn ra phía mé trái, giải quyết cái bụng đầy rượu của mình…
Nữ nhân nằm trên giường gương mặt tái xanh, thân hình nóng hầm hập như lửa. Cạnh giường, lão nhân già nua ngồi đó, khuôn mặt nhăn nheo ấy thi thoảng khẽ giật, nước mắt lưng tròng. Hai nam nhân phía sau trên mắt cũng có chút hoe đỏ, thần thái lo lắng. Túy Y chậm chạp bắt mạch, sau đó quay ra lấy giấy kê đơn mà viết.
- “ Cô nương này bị như vậy bao lâu rồi?”.
- Túy Y, tỷ tỷ của chúng ta mê man đã hai ngày nay rồi. Trước giờ tỷ ấy hiếm khi bị bệnh, sức khỏe thực sự rất tốt!
Một nam nhân phía sau lên tiếng, chất giọng khá thanh, dường như y chưa vỡ giọng. Túy Y gật đầu nhẹ, tiến lại tủ thuốc lấy ra một hộp kim châm, sau đó vén tay áo nàng ta nới sát vai, bắt đầu châm cứu. Chỉ nhìn thoáng qua y phục, hắn có thể thấy bốn người này là những người dân sống ở một thôn nhỏ bên rìa phàm thành. Nơi đây là nơi sống của những người nghèo, hoặc là kẻ nô bộc, làm thuê cho các cửa tiệm lớn trong phàm thành sinh sống. Những căn nhà nơi này đều ở sát rừng, nhà tranh vách đất, thường xuyên có côn trùng, tiểu thú tiến nhập. Người nghèo nơi này vốn quá quen với chúng, họ đều cười coi như chuyện bình thường, sống bên cạnh chúng như không có. Vị nữ nhân này có lẽ cũng vậy, cô ta bị rết độc cắn.
Hắn lấy ra một vài đỉnh trầm bé, đốt lên rồi đặt lên trên cánh tay nữ nhân. Hắn lại lấy ngân kim chọc thẳng vào đầu ngón tay nữ nhân, nữ nhân tuy đang mê man nhưng dường như cũng cảm nhận được đau đớn, thân hình khẽ run. Hắn rút ngân châm, nặn máu, cho đến khi máu đần chuyển về màu đỏ tươi mới dừng lại, sau đó tiến về cái tủ nhiều ngăn ở góc phòng, lần mò bốc thuốc. Ba người còn lại chăm chú nhìn tới từng hành động của hắn, mắt họ nheo lại, khẽ run khi thấy hắn thản nhiên châm kim tới ngón tay nữ nhân, nhưng cuối cùng lại thở phào khi thấy sắc mặt nữ nhân sau khi được hắn châm có chút hồng hào trở lại.
Một hồi, Túy Y bốc xong ba thang thuốc, hắn gói lại cẩn thận cùng kèm theo một tờ giấy hướng dẫn. Cuối cùng, hắn lấy trong ngăn tủ ra một lọ nhỏ, giơ tới mùi nữ nhân. Nữ nhân đang hôn mê lập tức a lên đầy sợ hãi, ngồi bật dậy. Hắn chỉ cười hướng tới lão nhân mà gật đầu, sau đó dưa tới hai nam nhân phía sau ba thang thuốc. Một trong hai người nhận lấy, người còn lại lôi ra một túi nhỏ, dốc lấy vài mảnh bạc vụn, ánh mắt chiếu tới hắn ý như dò hỏi giá tiền. Túy Y thấy vậy thì lắc đầu, hắn huơ huơ cái hồ lô nhỏ bên cạnh mà cười. Sau đó đỡ tay lão nhân tiễn ra ngoài.
Rời khỏi căn nhà gỗ một quãng xa, nam nhân lúc trước đưa tiền ra, nay đang dìu nữ nhân chợt hướng ánh mắt kì quái về phía căn nhà đăng sau lưng, tò mò.
- Mẫu thân, sao vị y sư này lại không hề nhận tiền vậy? Thật khác với những y sư trong thành, mỗi lần họ chưa bệnh đều lấy giá cắt cổ người ta!
- Mục nhi, đấy là con chưa biết về Túy Y… Mà ta cũng quên mất, sở dĩ người này có tên như vậy vì tính cách yêu thích rượu của y. Y trước nay chữa bệnh không lấy tiền, có lễ thì chỉ cần một bình rượu nhỏ mà thôi!... Ai, lần này ta quên mất!
Lão nhân ấy náy nói, chậm chạp đi trước ba người. Nữ nhân thần sắc có chút hồng hào, nhưng thân thể vẫn chưa thể đi đứng vững được. Lúc này nghe hai người đó nói chuyện, chợt chen vào.
- Mẫu thân, con nghe nói người này thuộc một trong tam đại gia tộc trong thành…

- Suỵt!...
Lão nhân đứng sững lại, suỵt một tiếng lớn, ánh mắt cẩn trọng quan sát xung quanh, cuối cùng hạ giọng thì thào.
- Chuyện này vạn lần không được nói, kẻo cả nhà chúng ta mang họa sát thân… Đi, mau về nhà thôi. Việc bây giờ cần làm là mua rượu báo lễ. Chuyện bao đồng không nên chú tâm!...
Bốn người vừa rời đi, con đường mòn nhỏ đã xuất hiện một đám người đứng đó. Tất cả bọn họ đều mặc hắc y, che mặt kín mít chỉ lộ ra đôi mắt sắc lạnh, ánh mắt đều chiếu tới căn nhà gỗ phía xa. Đám người nhìn nhau, khẽ thì thào gì đó một hồi rồi phân tán nhau lẩn đi. Chỉ duy nhất có ba hắc y đứng lại, những hắc y này thản nhiên cởi bỏ y phục hắc y, để lộ ra những bộ y phục bình thường. Tấm khăn che mặt cũng đã được cởi bỏ, hiển lộ một khuôn mặt trung niên, nước da hơi ngăm đỏ, lông mày đậm cùng bộ râu dài. Hai người phía sau trẻ tuổi hơn, một nam một nữ. Y khẽ vuốt râu, chỉnh trang lại y phục, miệng tự nói một mình.
- Một kẻ kì lạ, xem ra ta phải đích thân tra xét một phen!
Nói rồi, y lấy ra một cấy quạt xếp,xòe ra phe phẩy, đầy tiêu sái mà bước tới. Hai người theo sau thần thái đầy ý kính sợ nam nhân trung niên kia, sau lưng họ cũng xuất hiện thêm những chiếc tay nải, dường như cố ý đóng giả người theo hầu. Nam nhân mặc một bộ thô y màu xám, dáng người nhỏ nhắn, có chút yếu nhược. Nhưng khuôn mặt y lại vuông vức, ánh lên một nét cứng rắn. Nữ nhân mặc thô y màu trắng, khuôn mặt xinh xắn ưa nhìn, đặc biệt nhất có lẽ là mái tóc đen dài tới quá lưng được tết lại cẩn thận. Cả ba người nhắm hướng căn nhà gỗ mà bước tới.
- Xin hỏi Túy Y hiện có nhà không?

Nam nhân mặc bạch y bằng lụa cất tiếng, ánh mắt nhanh nhạy lướt nhìn xung quanh căn nhà gỗ một lượt. Hai người phía sau thần sắc hơi có chút căng thẳng, ánh mắt cũng đồng dạng quan sát kĩ khung cảnh xung quanh. Cả ba chỉ thấy một căn nhà làm hoàn toàn bằng gỗ, hàng rào bên ngoài được đan lại bằng những thân tre đã ngả màu vàng úa. Căn nhà không lớn lắm, nhưng khoảng sân ấy được rào lại rất rộng, phần lớn mé trái ngôi nhà đều là những khoảng giá gỗ, bên trên bày đầy những cái nia đựng dược thảo. Ngôi nhà gỗ cũng không có gì kì lạ, phía sau còn có một căn nhà gỗ nhỏ, dường như là nhà tắm cùng khu vệ sinh. Nam nhân trung niên lại lên tiếng lần nữa.
- Xin hỏi Túy Y có ở nhà không?
Lần này y không phải ngó quanh, đã thấy một nam nhân mặc bạch y nhô đầu lên từ đám nia thuốc. Bạch y khẽ phất tay ra hiệu mời họ vào, sau đó lại trỏ tới mấy nia thuốc, ý như mình làm xong việc sẽ vào ngay. Nam nhân trung niên khẽ bái lễ, sau đó không hề khách khí mà tiến vào trong nhà. Túy Y khẽ xảo đều lại mấy nia thảo dược rồi cũng xoay người rảo bước vào trong nhà.
Vào tới bên trong, nam nhân trung niên trên mặt có chút ngạc nhiên, ánh mắt tò mò ngó khắp nơi một lượt. Chỉ thấy đồ đạc trong căn phòng cũng đơn giản y như vẻ bề ngoài ngôi nhà, ngoài một cái tủ nhiều ngăn đựng thuốc khá phổ thông, còn lại cũng chỉ có thêm một cái phản lớn nơi góc phòng, một cái bàn cùng hai cái ghế băng. Ngoài những thứ ấy ra, không còn chút đồ vật nào khác, nếu không tính đến bốn năm vò rượu lớn để cạnh cái tủ thuốc kia. Túy Y bước vào, thấy ba vị khách mới tới này đang ngó nghiêng khắp nơi, hắn chỉ cười cười, tiến tới trước mặt ba người. Hắn làm động tác sờ cằm mình, hướng ánh mắt tò mò tới ba người, ý như hỏi “Ai trong ba người cần chuẩn bệnh?”.
Nam nhân trung nhiên hiểu ý, vội đứng dậy tươi cười bái lễ.
- Tại hạ cùng hai thị đồng tới đây vốn không để chuẩn bệnh, mà là xin gặp người!
- “Gặp ta?”.
Túy Y đã giơ ra tờ giấy, nét mặt ngạc nhiên nhìn tới nam nhân vừa bái lễ. Nhìn tới tờ giấy, đúng hơn là nhìn tới chữ viết của hắn, cả ba người mới tới trên ánh mắt thoáng có chút sợ hãi. Nam nhân trung niên dường như trấn tĩnh hơn, y vươn tay mời hắn ngồi xuống, sau đó mới cười mà tiếp.
- Tại hạ nghe người dân đồn đại về y thuật inh của người, vì thế mạn phép đến đây dò hỏi thực hư một phen… Thêm nữa, tại hạ cũng muốn mời người về chuẩn bệnh cho vài người trong gia đình!
- “Hỏi ta? Ngươi cần gì sao?”.
Túy Y lại viết tiếp, giơ tờ giấy tới trước mặt nam nhân trung niên. Nam nhân trung niên mỉm cười, cầm tờ giấy rồi cẩn thận đặt lên bàn.
- Đúng vậy, vì tại hạ nghe đồn đại rằng người y thuật rất inh, mà tại hạ có vài người trong nhà bị bệnh lâu năm. Đã từng thuê nhiều y sư tới chữa trị nhưng vô dụng. Bản thân tại hạ cũng có chút hiểu biết về y lý, vì vậy mạo muội đánh liều một phen!
Túy Y nghe xong hơi cau mày, ngắm nhìn nam nhân mới tới một lượt, sau đó chỉ cười nhẹ.
- “Là những ai, triệu chứng bệnh ra sao? Đã bị bao nhiêu lâu rồi?”.
Nam nhân trung niên hơi sững người, sau đó cung kính mà nói.
- Là một thiếu nữ, nó là nhi tử của đại ca tại hạ. Trước đó hoàn toàn bình thường, nhưng ba năm gần đây mắc một căn bệnh lạ, không nói không cười. Nhiều lúc lại cười nói lung tung, nửa mê nửa tỉnh. Không biết người có thể chữa được hay không?