Chương 50: Chương 50: Tầm Bảo

Mộng Tu Tiên

Post on: 11 tháng ago

.



Minh Tiến không đi tới chỗ đống linh thạch mà đi tới chỗ có những cái ngọc giản đầu tiên.Tổng cộng cả thảy có bốn cái giá gỗ bày ngọc giản,mỗi giá gỗ chia làm ba tầng,mỗi tầng ngọc giản để bên trên lại có màu sắc khác nhau.Trên cùng ngọc giản có màu xanh ngọc bích,tầng kế tiếp có màu trắng,tầng dưới cùng có màu mã não vàng ố.Hắn khẽ vươn tay lấy đại một cái ngọc giản ở tầng trên cùng,áp lên trán dùng thần thức mà đảo qua.Đột nhiên mở mắt không kìm nén được mà bật thốt.
- Pháp bảo!
Miếng ngọc giản mà Minh Tiến xem,bên trong là phương pháp chế luyện cùng các nguyên liệu,tài liệu cần thiết để có thể chế tạo.Pháp bảo sau khi chế tạo thì có uy lực ngang hàng với cổ bảo,lại không cần phải tổn hao sức lực mà huyết luyện như pháp bảo thông linh.Sau khi luyện thành chỉ cần cho người dùng trích huyết nhận chủ là đủ. “Bí lục chế tạo này quả thật khác xa hiện tại.Uy lực lại mạnh ngang hàng với cổ bảo,nếu có bị hủy thì cũng không ảnh hưởng tới chủ nhân đang dùng.Quả thật là hiếm có.” Hắn nhủ thầm,vui mừng cực độ.Phải biết rằng,tu tiên giới ngoài các cổ bảo có thể may mắn có được,còn đâu các pháp bảo do nhân sĩ tự tu luyện đều khiến họ vô cùng tổn hao tu vi,hơn nữa đa phần đều có thông linh một phần thần thức,từ đó mới có thể dẽ dàng khu dụng.Việc làm này tuy có lợi nhưng nếu pháp bảo không may bị hủy,chắc chắn tâm thần người chế luyện cũng sẽ có ảnh hưởng.Nhẹ thì choáng váng,ngất xỉu do đau đớn,nặng thì có thể suy giảm tu vi,thậm chí có thể mất mạng.
Minh Tiến lại với tay xuống đống ngọc giản màu trắng,áp lên đầu dùng thần thức xem qua.Lần này thì hắn cũng không ngạc nhiên nữa,vì đây là các công pháp tu luyện.Hiện tại Minh Tiến chỉ tu tập duy nhất theo Phạn Âm Chân Kinh mà Huệ Tuệ chân truyền,tâm pháp này cùng với bản thân hắn có thể biến hóa ra các dạng linh khí khác nhau nên hắn cũng không có ham mà học thêm nữa.Vì vậy hắn nhanh chóng bỏ qua rồi cúi xuống những ngọc giản màu vàng mã não.Quả nhiên đúng như dự đoán của hắn,tầng dưới cùng này là các bí phương chế luyện đan dược.Tu tiên giả,ngoài ba thứ pháp bảo,đan dược và công pháp thì còn gì quý giá hơn nữa đây?Minh Tiến xem nhanh qua một loạt các ngọc giản dược phương,hắn bất chợt dừng lại ở một ngọc giản,bên trong nó có ghi: Bí Phương Tụ Linh Đan.
Tụ Linh Đan là cổ đan đã thất truyền,theo ngọc giản này thì chỉ cần phục dụng nó thì cho dù là tu tiên giả không có linh căn hay thậm chí là một phàm nhân cũng có thể xuất hiện linh căn.Hơn nữa ngoài tác dụng tạo ra linh căn,nó còn có tác dụng dịch cân tẩy tủy người dùng,nâng cao thần thức.Chỉ có một điều cấm kị là mỗi một người chỉ có thể phục dụng tối đa một lần,và trên hết là linh căn xuất hiện sẽ là ngẫu nhiên không thể dự đoán.Cách chế luyện cũng không quá khó khăn,các thành phần và tỷ lệ đều đã được nêu cụ thể.Minh Tiến xem tới đây thì cao hứng không thôi,hắn nghĩ tới Liên Liên,trong lòng trở nên vui vẻ vô cùng,nhanh nhảu thu hết toàn bộ đám ngọc giản về túi trữ vật.Kế đó mới tiến tới mấy cái giá đặt rương hòm,tò mò mở từng cái ra.Sau đó nhanh tróng thu hồi hết cả vào túi trữ vật,mấy cái rương này có cả nguyên liệu luyện đan,có cả nguyên liệu chế tạo pháp bảo,thậm chí còn có cả một cái rương cỡ bắp chân người,bên trong chật ních toàn nội đan các loại.Cuối cùng thì hắn mới sờ tới đống linh thạch.Hắn khẽ dùng thần thức đảo qua rồi thu hết cả vào túi.

Thu hoạch vô số bí phương,nguyên liệu và linh thạch khiến hắn thấy thỏa mãn,toàn bộ chỗ linh thạch hắn kiểm tra qua cũng lên tới hơn hai trăm vạn,một con số có thể nói là khủng bố nhưng với hắn thì chỉ là bình thường.Ngắm nghía hồi lâu xem có bỏ xót thứ gì hay không,khi nhìn lại chỉ còn toàn các giá gỗ trống không thì hắn mới ngược đường mà đi ra.Cũng may cho Minh Tiến là hắn đã có pháp bảo,vì thế cũng không chú ý gì tới những cái giá được làm từ Hắc Ngọc Mộc kia,nếu không,chỉ cần di chuyển chúng một chút là cơ quan sẽ kích hoạt,chôn vùi hắn vĩnh viễn trong này.Minh Tiến theo đường cũ mà trở ra,lại thận trọng thu liễm khí tức.Tới khi trở lại cái ngã ba nọ thì lại im lặng lắng nghe,vẫn không hề có một tiếng động nào khiến hắn hoài nghi.Liệu có hay không việc bốn gã nọ đã vướng bẫy mà chết rồi?Hắn lắc lắc đầu,chậm rãi tiến vào hướng thông đạo nằm chính giữa…
Kỳ Dao hiện đang nghỉ lại tại Như Ý khách điếm,nàng đặt một phòng yên tĩnh ở tầng cao nhất rồi đả tọa.Nàng tới nghỉ lại tại đây phần cũng vì mệt mỏi vụ Minh Tiến,phần vì hiếu kì nữ chủ quản của Như Ý khách điếm này là nữ nhân.Nàng mơ hồ cảm thấy nữ trưởng quỹ này có một chút khí chất phật môn,trong khi công pháp của nữ nhân này lại là Nho tu.Vì thế vừa tới đây trước tiên là có chỗ nghỉ ngơi,sau là có thể chú tâm quan sát nữ nhân này một cách kĩ càng nhất.Và quả nhiên nàng không lầm,Kỳ Dao có thể thấy rõ ràng trong ánh mắt của Thúy Loan mơ hồ có một luồng khí tức phật môn nhàn nhạt,dường như là một loại phong ấn nào đó.Vì thế nàng đang ngồi đây tĩnh tọa,chờ Thúy Loan xuất hiện.
Lại nói về Thúy Loan,tình hình làm ăn của nàng dạo này có phần phát đạt hơn,vui hơn nữa là hôm qua vị nữ nhân mới tới nghỉ đã chấp nhận chỉ dạy cho nàng trong tâm pháp tu luyện.Thúy Loan đã tiếp nhiều tu tiên giả,nhưng chưa từng thấy ai có tu vi cao như nữ nhân này,vì thế vui vẻ cực độ.Nàng mau chóng sắp xếp mọi việc cho thật tốt rồi tới căn phòng kia.Thúy Loan khẽ gõ cửa.
- Tiền bối,Thúy Loan xin cầu kiến!
- Ừm,vào đi!

Kỳ Dao khẽ đáp lại với giọng giả già nua,nàng vẫn ngồi đả tọa trên giường,hai mắt nhắm nghiền.Tuy vậy nhưng nàng vẫn có thể quan sát rõ mồn một từng hành vi của Thúy Loan.Chờ cho Thúy Loan đóng cửa xong,nàng lại khẽ phất tay tung ra mấy tấm phù cách âm,lại nói.
- Cô nương mau ngồi xuống,nhắm mắt đả tọa.Ta sẽ xem qua căn cốt cô nương!
- Đa tạ tiền bối!
Thúy Loan mau mắn nhắm mắt,ngồi trên ghế mà đả tọa,Kỳ Dao lập tức mở mắt,khẽ đốt lên một cái đỉnh trầm rồi xuất ra một cây cổ cầm từ túi trữ vật.Cây cổ cầm này toàn thân một màu trắng tuyết,thân đàn có nhiều đồ hình họa tiết hoa mĩ,được trạm trổ tinh xảo.Các phiến căn dây đàn thì được làm từ những phiến bạch ngọc,sợi dây đàn thì lại thuần một màu lam,toàn thân nó tỏa ra một luồng hàn khí.Chỉ cần là tu tiên giả có chút lịch duyệt,chắc hẳn không ai không biết tên của nó – Lam Thiên Băng cầm – thứ pháp bảo gắn liền với sự nổi tiếng của Kỳ Dao.Nàng khẽ đặt tay lên trên đàn khiến nó lơ lửng trước mặt,miệng đọc một hồi pháp quyết.Lập tức lam quang đại thịnh,trên trán Kỳ Dao nơi mi tâm cũng xuất hiện một điểm chu sa đỏ,hai bàn tay ngọc bắt đầu chầm chậm gẩy nên một khúc nhạc du dương – Thanh Tâm Khúc.Chỉ thấy Thúy Loan đột nhiên mở bừng mắt như giật mình,nhưng sau đó lại không hề có phản ứng mà đứng im như một bức tượng gỗ.Tiếng đàn nhành dần,dần hình thành trong không gian phòng một bàn tay chân lực,nó lao về phía Thúy Loan,kéo từ trong mắt nàng ra một khối linh khí màu hoàng kim,chầm chậm bay về phía Kỳ Dao.
Kỳ Dao có chút khẩn trương,khẽ gẫy lên vài nốt tinh tang nữa rồi dừng lại,tay nàng tiếp nhận khối linh khí nọ rồi mang thần thức tràn vào trong.Rất nhanh,trên mặt người ngọc đột nhiên ửng đỏ,mày ngài thanh tú hơi nhíu nhíu lại.Sau đó lại biến hóa ra ngạc nhiên,mày ngài nhướng lên cao,vẻ mặt vô cùng khó hiểu.Chừng cạn một cốc trà thì mở mắt,cầm khối linh khí nọ trên tay,khẽ phất đưa nó trả về mắt Thúy Loan,tự nói một mình.

- Không đúng,không thể nào.Đó rõ ràng là y- Minh Tiến,vậy mà tại sao y lại có thể hồi phục lại tu vi vậy,không phải y đã bị phế rồi hay sao?Mình có nên quay lại nhà lão họ Vũ kia tra hỏi cho ra nhẽ không?Rõ ràng là có điều xảo trá ở đây!
Nàng cảm thấy bực mình,trong lòng dám chắc Vũ Nham đã nói dối,nàng đang tức giận Minh Tiến giờ lại thành chuyển qua giận Vũ Nham.Nàng đang nghĩ xem có cách nào xử lão họ Vũ nói dối này thì đột nhiên trong đầu lại hiện ra cảnh Minh Tiến bán thân lõa thể.Người ngọc hai má ửng hồng,đột nhiên hét lên,giọng điệu đầy bực bội
- Sắc Lang!Ngươi dám để những hình ảnh đáng ghét ấy của ngươi lọt vào mắt ta,để rồi xem lúc gặp ngươi ta xử lý ngươi ra sao!…
Trong thông đạo,Minh Tiến đột nhiên không thể kìm chế mình mà hắt xì hơi mấy cái liền,hắn dụi dụi mũi,sau đó vội vàng lắng tai nghe.Chỉ thấy trong thông đạo vang vọng tiếng hắt xì của mình thì tạm thời yên tâm,nắm chặt hắc kiếm mà bước tới,thông đạo lân này đi thẳng,dường như là ăn sâu vào lòng núi.Cũng không lâu sau,hắn dừng lại,trước mặt lờ mờ có một luồng linh khí ba động.Minh Tiến dùng hắc kiếm thăm dò,phía trước là đường cụt.Hắn khẽ cúi xuống nhìn cho thật kĩ,dưới ánh sáng của Dạ Minh Châu,hắn nhìn kĩ lên nền đá phủ một lớp bụi dày,có lờ mờ vài vết chân còn mới. “Phía dưới này phát ra linh khí ba động!” Minh Tiến nhủ thầm,khẽ thổi phù một cái.Ánh thanh quang đột nhiên bùng sáng khiến hắn giật mình ,ngã ngửa ra sau rồi luống cuống lăn lùi lại.Minh Tiến một phen kinh hãi,cho rằng bốn kẻ kia vì mắc phải cơ quan này nên đã táng mạng,tung liên tiếp ra ba bốn tấm phù phòng ngự và hắc kiếm,sẵn sàng tiếp chiến.Nhưng thanh quang nọ vẫn không hề di động khiến hắn ngẩn người,mò lại gần một chút hắn mới thở phào. “Chỉ là một cái truyền tống trận thôi!”Minh Tiến quan sát kĩ đồ hình,truyền tống trận này là loại cự ly xa,mà chỉ truyền tống một chiều,vì thế hắn không dại mà thả bước vào.Quay người đi ra ngã ba,tiến vào cái thông đạo cuối cùng.Lầm này thì con đường có chiều hướng đi cao lên trên.
Con đường này có lẽ là dài nhất trong ba thông đạo,Minh Tiến mau chân bước đã một lúc lâu mà vẫn thấy đường còn dài,đột nhiên mặt biến sắc,nhủ thầm “Có khi nào mình lạc vào huyền trận rồi không?”.Minh Tiến sắc mặt trở nên khó coi,do hắn chủ quan nên không kiểm tra kĩ.Lúc này mới dùng thần thức thăm dò xung quanh,chỉ cảm thấy một không gian rất lớn trước mặt không xa,toàn bộ thần thức chạm tới đây thì bị đánh bật lại.Minh Tiến ngạc nhiên,vội chạy như bay về phía trước,quả nhiên chỉ thoáng chốc đã có một gian thạch phòng sáng rực mở ra trước mắt,gian thạch phòng này không hề có cửa,bên trong tỏa ra ánh sáng cùng chút khí tức yếu ớt.Hắn đánh liều bước vào.

Đập ngay vào mắt Minh Tiến là một bộ hài cốt đang đả tọa trên một cái bồ đoàn cũ kĩ.Thân bộ hài cốt mặc quần áo kiểu đạo nhân màu vàng,trên một tay còn cầm một cây phất trần.Sau lưng là một thanh trường kiếm,vỏ kiếm bằng gỗ đã mục nát,để lộ ra ánh thép lạnh như băng,tỏa ra hàn khí nhàn nhạt.Bên cạnh đấy là một cái tráp gỗ màu đỏ rực,phía trên có khắc một đồ hình thái cực kèm theo mấy chữ : “Tiêu Diêu Tự Tại”.Minh Tiến lẩm nhẩm lại mấy từ này,cố gắng từ tri thức mà Huệ Tuệ truyền lại mà tìm kiếm.Sau đó đột nhiên nhớ tới một đoạn thơ.
Đạo nhân áo vải,tiêu diêu tự tại.
Thân vận hoàng y,tay nắm phất trần.
Đằng vân,giá vũ,tiêu diêu tự tại.
Thử hỏi kiếp nhân,ai ham hóa thần?
“Lẽ nào đây là di cốt của Tiêu Diêu đạo nhân?” Minh Tiến trở nên trầm ngâm.Tiêu Diêu đạo nhân vốn đã thành danh trong tu tiên giới cách đây hơn ngàn năm,trong sử còn lưu lại không biết bao nhiêu văn tịch miêu tả sự thần thông của vị tu tiên giả này.Rất nhiều tông môn muốn lão về làm môn chủ,thậm trí có kẻ còn không tiếc công sức đi theo nài nỉ lão.Tuy vậy,vị Tiêu Diêu đạo nhân này chỉ phất tay cười xòa,ngâm lên mấy câu thơ trên mà bỏ đi.Về sau chỉ nghe một số tán tu tình cờ gặp mặt lão,lúc đó đạo nhân đã là Hóa Thần hậu kỳ rồi,các tông môn lại một phen đổ xô đi tìm kiếm nhưng vô dụng.Sau dần cũng không còn ai thấy mặt lão nữa,thậm chí đã có tin đồn lão đạo nhân đã phi thăng Linh giới.Nhìn bộ hài cốt trước mắt,Minh Tiến không khỏi thở dài cảm thán. “Thần thông tới đâu,uy vũ tới đâu rồi cũng có lúc chỉ là một bộ xương khô mà thôi!”