Chương 328

Đỉnh Cấp Rể Quý

Đăng vào: 5 tháng trước

.

CHƯƠNG 328: TÔN THÁNH THỦ

Dẫn đầu một ông cụ mặc áo Tôn Trung Sơn, râu tóc bạc trứng, tinh thần quắc thước, gương mặt ông cụ trong sáng, toàn thân,từ tỏng ra ngoài tản ra một hơi thở tiên phong đạo cốt.

Bên cạnh ông cụ, còn có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi theo.

Người đàn ông này mặc áo khoắc trắng, mang một cặp kính đen, khí chất rất lịch sự, vừa rồi là ông ta ở cửa cười hỏi Khương Ngọc Đình, rõ ràng, ông ta là ba của Khương Ngọc Đình.

“Cha, sao cha lại đến đây?” Khương Ngọc Đình mừng rõ bước lên một bước.

“Gọi cha cái gì? Không chút quy củ, gọi viện trưởng!” Người đàn ông lịch sự nghiêm mắt trừng mắt liếc Khương Ngọc Đình.

“A, viện trưởng Khương.” Khương Ngọc Đình thè lưỡi, dáng vẻ có chút đáng yêu.

Người đàn ông lịch sự lắc đầu, cười ha ha, lại dời mắt nhìn ông cụ tiên phong đạo cốt bên cạnh: “Tôn lão, làm ngài chê cười rồi, đây là đứa con gái không nên thân của tôi…”

“Tôn lão?!” Giọng của Khương Ngọc Định đột nhiên vút cao, một giây sau, trong đôi mắt của cô ta toàn là không thể tưởng nổi, mắt nhìn ông cụ tiên phong đạo cốt, giọng nói cũng bắt đầu run rẩy: “Ngài…ngài là Tôn lão?”

Ông cụ tiên phong đạo cốt cười một cái, gật nhẹ đầu.

Khương Ngọc Đình đột nhiên bụm miệng, nhưng mà sự khiếp sợ vẫn chảy từ trong con ngươi ra ngoài, Tôn lão, thế mà lại là Tôn lão!

Cha thật sự mời Tôn lão đến!

Làm sao ông có thể làm được?!

Tôn lão chính là y học nước H, cho dù là những lãnh đạo lớn trong tỉnh, muốn mời Tôn lão, đều phải xếp hàng trước nửa năm.

“Tôn lão, xin…xin chào, tôi…tôi là Khương Ngọc Đình.” Bởi vì vô cùng kích động, lúc này Khương Ngọc Đình nói chuyện cũng có chút lắp bắp.

“Cô nhóc, xin chào.” Trên mặt Tôn lão nở nụ cười hòa ái, hỏi: “Tình huống bệnh nhân bây giờ thế nào?”

“Bệnh nhân?” Khương Ngọc Đình hơi sững sờ, lập tức phản ứng lại, Tôn lão thế mà là vì lão tam Hoàng mà đến!

Lão tam Hoàng đến cùng có lai lịch gì? Lại có thể mời được Tôn lão ra ngoài?!

Sau khi hít sâu một hời, Khương Ngọc Đình đè lại nghi ngờ trong lòng, nói: “Tôn lão, tình huống người bệnh bây giờ không mấy lạc quan, mười ngày trước, hỏa độc đã lan rộng ra toàn thân, hai ngày gần đây, càng có xu thế lan vào lục phủ ngũ tạng, căn bản không thế khống chế nổi…”

Khương Ngọc Đình tỉnh táo nói lại tình hình của lão tam Hoàng, sau khi nghe xong, Tôn lão khe vuốt cằm, lộ ra ánh mắt nghiêm trọng, chắp tay đi đến trước mặt lão tam Hoàng, mỉm cười nói: “Ông cụ, tôi có thể bắt mạch cho ông không?”

“Bắt mạch?” Lão tam Hoàng hơi sững sờ, lập tức lắc đầu: “Không cần phiền toái như thế, tên nhóc này luyện Băng Liên Đan cho tôi, tôi ăn Băng Liên Đan vào, bệnh sẽ khỏi thôi, không cần phải bắt mạch.”

Mọi thứ yên tĩnh.

Ông cụ kia là từ chối Tôn Thánh Thủ bắt mạch.

Hơn nữa Băng Liên Đan cậu nhóc luyện ra là thứ gì?

Có thể lập tức chữa khỏi bệnh mà bọn họ nhiều người như vậy cũng không thể nào chữa khỏi?

Trong phòng bệnh, phần đông bác sĩ chủ trị hai mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy lão tam Hoàng điên rồi.

Vẻ mặt Tôn Thanh Phong cũng cứng đờ, đây là lần đầu tiên ông chủ động muốn bắt mạch cho người ta, lại bị từ chối.

Khương Ngọc Đình nhịn không được bước lên giải thích: “Ông Hoàng, vị này là Tôn lão, là cấp thánh thủ của y học nước H chúng tôi mởi riêng cho ông, y thuật của ông ấy, đưa mắt ra cả nước, cũng là cao cấp nhất.”

“Ông cụ, Ngọc Đình nói không sai, Tôn lão là đông y ngự dụng của mấy vị lão thủ trưởng ở Điếu Ngư Đài, ngày bình thường, cho dù là lãnh đạo lớn trong thành phố, muốn mời Tôn lão xem bệnh, đều phải xếp hàng, lần này sở dĩ Tôn Lão đến xem bệnh cho ông là vì bệnh hỏa độc của ông, trường hợp đặc biệt trước nay chưa từng có, trường hợp đặc biệt này, nếu như có thể phá được, sẽ ghi vào sử sách giới y học, sẽ mang đến cống hiến không lường cho giới y học.” Viện trưởng Khương mở miệng cười ha ha, theo ý ông ta, lão tam Hoàng cũng không biết thanh danh của Tôn Lão, cho nên mới phải nói như vậy.

Một khi lão tam Hoàng biết hai chữ Tôn Lão này có ý nghĩa thế nào, vậy chỉ sơ ông ta sẽ cầu xin Tôn Lão xem bệnh cho mình.

Nhưng lần này, viện trưởng Khương đã bị vả mặt.

Lão tam Hoàng không hề nghĩ ngợi lắc đầu: “Không cần, tôi tin tưởng thẳng nhóc, cậu ấy nói Băng Liên Đan có thể chữa khỏi cho tôi, thì nhất định có thể chữa khỏi.”

Lúc này xung quanh cũng không phản đối.

Sắc mặt viện trưởng Khương thậm chí có chút khó coi, lão tam Hoàng nói như vậy, hoàn toàn không cho Tôn Thanh Phong mặt mũi.

Khương Ngọc Đình bị chọc tức: “Ông Hoàng, có phải ông già rồi nên hồ đồ không, bình thường bao nhiêu người muốn cầu Tôn lão xem bệnh, Tôn lão cũng không ra tay, hôm nay vất vả Tôn lão mới đến đây ra tay cứu ông một lần, nhưng ông lại tình nguyện tin tưởng các Băng Liên Đan anh ta luyện gì kia, cũng không muốn tin Tôn lão..”

Vẻ mặt lão tam Hoàng đau khổ, không biết nên nói gì cho phải, cũng không phải ông ta ngoan cố, không phải muốn từ chối Tôn Thanh Phong mà là Băng Liên Đan là do Trần Dật Thần lao lực tâm huyết lấy ra, kết quả sắp xong rồi, thế như ông ta lại cho Tôn Thanh Phong bắt mạch cho mình, đây không phải rõ ràng là không tin Trần Dật Thần sao?

“Được rồi, lão Hoàng, để lão tiên sinh bắt mạch cho ông đi, nếu như lão tiên sinh không có cách nào với hỏa độc của ông thì lại dùng Băng Liên Đan cũng không muộn.” Lúc này, Trần Dật Thần nhàn nhạt mở miệng, lão tam Hoàng nghĩ gì anh ít nhiều cũng có thể đoán được, nhưng mà lòng dạ anh cũng không hẹp hòi như vậy, nếu như vị tôn thánh thủ này thật sự có cách phá được hỏa độc, thế thì anh lại tiết kiệm được một viên băng liên dan.

Lão tam Hoàng ngượng ngùng cười, lúc này mới đưa tay ra: “Lão tiên sinh, làm phiền ông rồi.”

“Hừ.” Tôn Thanh Phong lại không thể hơi hừ lạnh một tiếng, đổi lại những người khác, dám từ chối ông ta một lần, ông ta đã sớm phất tay rời đi, nhưng lão tam Hoàng trước mắt, lại là một bệnh nhân đặc thù.

Một bệnh nhân đặc thù có thể sống hơn một tháng trong hỏa độc ăn mòn.

Ông ta nhất định phải biết lão tam Hoàng là chống đỡ thế này.

Tôn Thanh Phong đưa tay đặt lên cổ tay lão tam Hoàng, sau đó nhắm mắt lại, cảm nhận.

Một lát sau, Tôn Thanh Phong nhăn mày lại, như là gặp vấn đề khó.

Mà Trần Dật Thần bên cạnh khẽ lắc đầu, anh đại khái biết vì sao Tôn Thanh Phong để ý lão tam Hoàng như vậy, là bởi vì lão tam Hoàng đối với ông ta mà nói, là một kỳ tích.

Người bình thường bị hỏa độc xâm nhập vào trong cơ thể, nhiều nhất sống hai ba ngày sẽ bị cạn huyết mạch mà tử vong.

Nhưng mà lão tam Hoàng lại sống hơn một tháng, quả thật khó hiểu.

Đương nhiên, loại khó hiểu này, chỉ là đối với người bình thường như Tôn Thanh Phong, đối với cảnh giới võ giả cao thâm này của Trần Dật Thần, lão tam Hoàng có thể chống được một tháng, thật ra cũng chỉ bình thường.

Võ giả sau khi bước vào cảnh giới Ám Kình, trong cơ thể sẽ sinh ra khí kình.

Loại khí kình này, cùng loại với năng lượng, nhưng khác với năng lượng, chỉ có bản thân võ giả mới cảm nhân được, dụng cụ khoa học hiện đại, căn bản không thể nào tra xét được.

Không có cách nào tra xét, đương nhiên không thể nào giải thích

Nhưng mà không thể giải thích, cũng không có nghĩa là không tồn tại.

Từng võ giả bước vào Ám Kình, đều có thể cảm nhận khí kình tồn tại trong cơ thể.

Khí kình luôn luôn du tẩu vào trong tứ chi bách hải, lục phủ ngũ tạng của võ giả, rèn luyện thân thể và máu tủy của võ giả.

Sở dĩ sức chịu đựng của võ giả vượt xa người bình thường gấp trăm lần, cũng là bởi vì sự tồn tại của khí kình.