Chương 283

Đỉnh Cấp Rể Quý

Đăng vào: 5 tháng trước

.

CHƯƠNG 283: TRẦN ANH NHU

“Chắc là?” Trần Dật Thần cười khổ, xem ra cô hai Hoắc Hồng Hà này vẫn không thể dại diện được cho nhà họ Hoắc.

“Cậu Trần, tôi có thể đi nhờ ông nội, ông nội tôi sẽ đồng ý.” Hoắc Hồng Hà yếu ớt nhìn Trần Dật Thần nói.

Trần Dật Thần lắc đầu cười một tiếng: “Không cần đâu cô Hoắc, cho dù nhà họ Hoắc có đồng ý yêu cầu của tôi hay không thì tôi cũng vẫn sẽ bán Băng Đế Liên này cho cô Hoắc, coi như kết một mối thiện duyên đi.”

Đối với Trần Dật Thần mà nói thì tuy Băng Đế Liên kia khá quan trọng nhưng cũng không quan trọng đến mức không thể bỏ được, ngược lại là sự trợ giúp của nhà họ Hoắc, Trần Dật Thần càng thêm khuyết thiếu một chút.

“Cảm ơn cậu Trần.” Hoắc Hồng Hà cười tươi như hoa, cô ta không ngờ Trần Dật Thần lại dễ nói chuyện như vậy.

“Chú Hoắc, giá thị trường của gốc sen băng này bao nhiêu?”

Hoắc Hồng Hà hỏi.

“Trên dưới bốn mươi lăm tỉ.” Trầm ngâm một lát, Hoắc Thanh Tùng mới báo ra một con số.

“Hả!”

Hoắc Hồng Hà không khỏi kinh hô một tiếng, bốn mươi lăm tỉ? ! Sao nó lại đắt như thế?

“Thưa cô, giống Băng Đế Liên này là thiên tài địa bảo, bình thường đều là có thể gặp nhưng không thể cầu, cách đây vài năm trong một cuộc đấu giá trên du thuyền Monterina ở nước Pháp có một cây Băng Đế Liên được bán ra với giá là ba mươi chín tỉ, bây giờ đã qua thêm mấy năm nên giá thị trường của Băng Đế Liên này sẽ chỉ cao lên chứ không thấp đi…” Hoắc Thanh Tùng cười khổ nói, ông ta biết, Hoắc Hồng Hà căn bản là không có nhiều tiền như vậy.

“Cậu Trần, bây giờ trong tay tôi chỉ có mười lăm tỉ, ba mươi tỉ còn lại kia tôi có thể viết giấy nợ không, trong vòng ba năm tôi nhất định sẽ trả hết nợ.”

Hoắc Hồng Hà hơi lúng túng nhìn Trần Dật Thần, nói.

Cô ta thực sự không có nhiều tiền như vậy, mặc dù cô ta là công chúa nhỏ của nhà họ Hoắc và cũng có địa vị quan trọng trong gia tộc nhưng mấy công ty do cô ta đứng tên cô ta đều không hề chú tâm vào việc kinh doanh, một năm tiêu pha thoải mái cũng kiếm được mươi mấy tỉ, lần này tới nội địa cũng đã tiêu pha gần hết.

“Cô Hoắc không cần phải viết giấy nợ đâu, Băng Đế Liên này tôi sẽ bán cho cô với giá mười lăm tỉ.” Trần Dật Thần cười cười nói, mặc dù ba mươi tỉ rất nhiều nhưng bây giờ anh cũng không thiếu tiền, chẳng bằng thuận nước đẩy thuyền cho Hoắc Hồng Hà một cái nhân tình.

Mười lăm tỉ?

Hoắc Hồng Hà trợn mắt há hốc mồm, Trần Dật Thần bán đồ như vậy sao? Người bán khác thì chỉ sợ đồ mình bán ra không được giá cao còn Trần Dật Thần thì ngược lại, bớt hẳn ba mươi tỉ.

Là ba mươi tỉ đấy, không phải ba mươi nghìn đâu.

Dù là ở nhà họ Hoắc thì ba mươi tỉ này cũng không phải là một con số nhỏ.

“Không được không được.” Hoắc Hồng Hà vội vàng khoát tay, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng nói: “Cậu Trần có thể bán Băng Đế Liên cho tôi là tôi đã vô cùng cảm kích rồi, sao còn có thể chiếm lợi của cậu Trần được, bốn mươi lăm tỉ là bốn mươi lăm tỉ, ba mươi tỉ còn lại kia tôi sẽ viết giấy nợ, trong vòng ba năm tôi nhất định sẽ trả hết tiền cho cậu Trần.”

Thấy Hoắc Hồng Hà kiên định như vậy, Trần Dật Thần bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi, nếu tôi từ chối nữa thì quá bất kính.”

“Hắc hắc.”

Lúc này trên gương mặt xinh đẹp của Hoắc Hồng Hà mới xuất hiện ý cười.

“Trạch Văn, ông bảo Cố Minh Sâm và lão Hàn mang theo mấy anh em điều một chiếc xe tải hạng nặng tới đây chở con rắn đen này về đi.”

Trần Dật Thần dời mắt nhìn về phía Trần Trạch Văn, thật ra chuyến đi tới Núi Ngọc Tuyền lần này thu hoạch lớn nhất không phải là Băng Đế Liên mà là con rắn đen trước mắt này.

Chính xác mà nói, là thi thể của con rắn đen này.

Xem hình thể của nó, tuổi thọ của con rắn đen này ít nhất cũng phải hơn hai trăm năm.

Hai trăm năm, là khái niệm gì?

Cho dù là một con lợn, sống hai trăm năm cũng sẽ trở thành một con lợn không bình thường.

Huống chi là con rắn đen này còn có thể hấp thu tinh hoa nhật nguyệt.

Trong thời gian hai trăm năm kia con rắn đen này đã sớm tiến hóa thành một loài ở cấp độ khác, vảy của nó đao thương bất nhập, nếu như làm thành một bộ áo giáp mặc bên trong thì khả năng bảo vệ của nó còn hơn cả áo nano chống đạn tiên tiến nhất trên thế giới.

Ngoại trừ vảy bên ngoài, mật của con rắn đen này cũng là báu vật hiếm thấy.

Người bình thường chỉ cần uống một chút là có thể kéo dài tuổi thọ, bách độc bất xâm.

Nếu phối hợp thêm với thiên tài địa bảo Băng Đế Liên này, cho dù là võ giả thì cũng rất có ích lợi.

Tóm lại, toàn thân của con rắn đen này đều là báu vật.

Giá trị của nó bằng ba cây Băng Đế Liên cộng lại.

Mấy phút sau, Trần Thạch Lý nổi lên khỏi mặt nước, trong tay ông ta đang cầm ba đóa hoa sen trắng như tuyết, óng ánh sáng long lanh, gốc rễ rõ ràng.

Chính là Băng Đế Liên.

“Cậu Trần, tìm được rồi.”

Trần Thạch Lý có chút hưng phấn, Băng Đế Liên này là khắc tinh của hỏa độc, chỉ cần có Băng Đế Liên thì hỏa độc của lão tam Hoàng sẽ có thể trị hết rất nhanh.

“Cất vào đi.”

Trần Dật Thần cười cười, bảo Trần Trạch Văn lấy ra hộp ngọc đã chuẩn bị từ trước, đem ba cây Băng Đế Liên tách ra đựng vào đó rồi chia cho Hoắc Hồng Hà một hộp.

Sau khi liên tục cảm ơn, lúc này Hoắc Hồng Hà mới mang theo đám người nhà họ Hoắc xuống núi.

Ba tiếng sau, Cố Minh Sâm và Hàn Long mang theo mấy chục người tới đây, khi thấy thi thể của con rắn đen giống như núi cao này, trong nháy mắt tất cả đám người đều hóa đá, sự rung động trên mặt không cách nào diễn tả bằng ngôn từ được…

Ngay lúc Cố Minh Sâm và Hàn Long đang chấn kinh với thi thể của con rắn đen thì một chiếc máy bay tư nhân màu trắng đã hạ cánh xuống sân bay của thành phố Thương Châu.

Cửa khoang mở ra, một cô gái cao gầy đeo kính râm màu đen, trên người mặc áo sơ mi của Givenchy và váy ngắn màu đen cùng tất dài xuất hiện.

Làn da của cô gái oánh nhuận như ngọc, gương mặt trái xoan tinh xảo giống như là được Thượng Đế tự mình điêu khắc.

Ngoài gương mặt, dáng người của cô gái kia cũng rất là tinh tế, đường cong cực kỳ mê người.

Sau khi máy bay hạ cánh, cô gái tháo kính râm xuống để lộ ra đôi mắt đẹp hẹp dài, giờ phút này, trong đôi mắt đẹp kia tràn đầy lạnh lùng.

“Bây giờ đứa con hoang kia đang ở đâu?” Cô gái lạnh lùng mở miệng, giọng điệu không hề mang theo chút tình cảm.

“Thưa cô, sáng sớm hôm nay anh ta đã tới Núi Ngọc Tuyền, đến bây giờ vẫn chưa trở về.” Sau lưng cô ta, một người đàn ông mặc tây trang màu đen, mang theo tai nghe cung kính trả lời.

“Tới nhà anh ta chờ!”

Cô gái nhếch miệng lên nở một nụ cười lạnh, sau đó đám người ngồi lên một chiếc Rolls-Royce.

Lúc này, Lâm Như Tuệ đang nấu cơm ở trong phòng bếp, vừa cắt thức ăn vừa ngâm nga hát, hiển nhiên tâm tình vô cùng vui vẻ.

Trên thực tế, từ sau khi vào Núi Ngọc Tuyền ở, Lâm Như Tuệ vẫn luôn duy trì loại tâm tình này.

Trong ánh mắt hâm mộ của người ngoài cũng không khó phát hiện ra, hiện nay Lâm Như Tuệ bà ta đã thành người trên người, bước vào giới thượng lưu.

Những hàng xóm láng giềng trước kia chế nhạo bà ta, bây giờ gặp lại đều khép na khép nép, trái một câu chị Tuệ phải một câu chị Tuệ.

Lâm Như Tuệ cảm thấy cuộc đời của mình đã đạt tới đỉnh cao.

“Rầm rầm rầm”

Đúng lúc này, một loạt tiếng đập cửa thô bạo liên tiếp vang lên.

“Đến đây đến đây.”

Lâm Như Tuệ hét lên, buông dao phay trong tay xuống đi ra cửa.

“Rầm rầm rầm”

Dường như người ngoài cửa hơi không kiên nhẫn, lần nữa tăng thêm lực đập cửa.

Lần này Lâm Như Tuệ cũng hơi không nhịn được, hắng họng liền bắt đầu mắng to: “Đập cái gì mà đập? ! Đập hỏng cửa nhà tôi các người đền nổi không!”

“Rầm ”

Vừa dứt lời, cánh cửa an ninh bằng gỗ kiên cố bị đá văng ra, cánh cửa vỡ thành mấy mảnh, mảnh gỗ vụn bay tứ tung.

Lâm Như Tuệ trừng lớn mắt, giận không kìm được chạy mấy bước đi tới trước cửa chuẩn bị chửi ầm lên, nhưng lập tức lại đối mặt với một ánh mắt lạnh như băng không mang theo một chút tình cảm.