Chương 201: Tại sao?

Đỉnh Cấp Rể Quý

Đăng vào: 5 tháng trước

.

“Nói như vậy, lần này Diệp Hải Đường muốn chọn chồng là thật?” Trần Dật Thần hỏi, nếu như thật sự có nhiều người đến như vậy, có lẽ những tin tức tuyên truyền trong nội bộ nhà họ Diệp mà Cố Minh Sâm nói không phải không có căn cứ. Diệp Hải Đường có thể thật sự muốn nhân cơ hội này để lựa chọn chồng, hơn nữa có thể cô ta đã nhận ra mình muốn động vào cô ta nên muốn vội vàng đi ôm đùi.

“Không biết.” Chu Quảng Quyền lắc đầu, nói: “Người này là nữ vương của nhà họ Diệp, tính khí cao đến đáng sợ, cô ta tìm đàn ông đương nhiên sẽ tìm người mạnh hơn cô ta, một người đàn ông bình thường cô ta căn bản không để vào mắt, mặc dù lần này những người đến tranh cúp thần xe đều là những người ưu tú của hai thành phố Thương Châu và Nam Ninh, trẻ tuổi, tài giỏi, nhưng có thể lọt vào mắt xanh của Diệp nữ vương, sợ là thật sự chả được mấy người.”

“Vậy còn cậu?” Trần Dật Thần cười hỏi, nhìn dáng vẻ này của Chu Quảng Quyền rõ ràng rất ngưỡng mộ Diệp Hải Đường.

“Tôi?” Chu Quảng Quyền chỉ vào mũi của mình, đột nhiên bật cười haha, nói: “Tôi chả là cái thá gì, Diệp nữ vương dù có bị mù cũng chưa chắc nhìn trúng tôi.”

“Cái này thì chưa chắc, tôi cảm thấy cậu rất được.” Trần Dật Thần nói, câu nói này của anh không phải là nịnh hót Chu Quảng Quyền, mà anh thật sự cảm thấy Chu Quảng Quyền là một người không tồi, có nghĩa khí, coi trọng tình cảm.

“Haha, cảm ơn người anh em Trần Dật Thần đã coi trọng, nhưng tôi biết rõ mình là loại người gì, lần này đến đây chỉ là muốn xem xem có thể kết giao được mấy người bạn không, quyết định vấn đề vốn của nhà họ Chu chúng tôi.” Chu Quảng Quyền cười haha nói, anh ta không hề kiêng dè Trần Dật Thần, nói thẳng ra hoàn cảnh khó khăn hiện tại của nhà họ Chu.

Sau khi nghe xong, Trần Dật Thần gật đầu nói: “Bây nhà nhà họ Chu của anh còn thiếu bao nhiêu vốn?”

“1500 tỷ, chủ yếu là do mấy năm trước mở rộng quá nhanh, mượn của ngân hàng quá nhiều, bây giờ không quay vòng được, phải có 1500 tỷ thì vấn đề mới có thể coi là được giải quyết.” Chu Quảng Quyền nói.

“1500 tỷ….” Trần Dật Thần do dự một chút, nói: “Có lẽ tôi có thể giúp anh nghĩ cách.”

“Hả?” Chu Quảng Quyền há hốc mồm, vô cùng ngạc nhiên: “Người anh em Trần Dật Thần, anh không nói đùa đấy chứ, đây là 1500 tỷ chứ không phải là 1.5 tỷ.”

Trần Dật Thần lắc đầu, cười nói: “Tôi không nói đùa, tôi quả thật có 1500 tỷ.”

“Tôi không tin.” Chu Quảng Quyền không tin nói: “Người anh em Trần Dật Thần, tôi biết anh muốn giúp tôi, nhưng chuyện này thực sự không thể nói đùa, cho dù anh có 1500 tỷ, thì 1500 tỷ kia có thể là toàn bộ gia tài của anh rồi, thứ tôi muốn bây giờ là tiền mặt, không phải là bất động sản.”

Trên thực tế, Chu Quảng Quyền cảm thấy ngay cả 15 tỷ Trần Dật Thận chứ chắc đã có, dù sao nhìn cách ăn mặc của Trần Dật Thần, còn có con xe Audi lái khi lên núi kia, nhìn thế nào cũng không giống người có tiền.

Nói Trần Dật Thần có 15 tỷ anh ta còn tin.

Nhưng nói Trần Dật Thần có 1500 tỷ, anh ta không thể tin được.

Trần Dật Thần cười khổ, Chu Quảng Quyền không tin, anh cũng không có cách nào, bây giờ anh cũng không thể lấy thẻ ngân hàng ra, nói với Chu Quảng Quyền trong thẻ ngân hàng của anh có 3000 tỷ, hơn nữa 3000 tỷ này còn là 1/1000 trong số tài sản của anh.

“Được rồi, người anh em Trần Dật Thần, không nói chuyện này nữa, chúng ta đi ngủ thôi, sáng sớm mai còn có siêu xe.” Chu Quảng Quyền nói.

“Được.” Trần Dật Thần gật đầu, chuyện của Chu Quảng Quyền lúc nào cũng có thể giúp, nhưng trước mắt anh không thể để lộ thân phận của mình.

Một đêm yên tĩnh.

Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Dật Thần dậy rất sớm, sau khi đánh răng, rửa mặt, rời khỏi khách sạn đi đến nhà ăn.

Đúng lúc gặp Chu Giai Nhan đang ăn sáng.

Hôm nay Chu Giai Nhan để mặt mộc không trang điểm, nhưng lại mặc một chiếc váy liền màu be tôn lên dáng người thướt tha của mình, nhìn thấy Trần Dật Thần, Chu Giai Nhan nở một nụ cười lịch sự.

“Chào buổi sáng anh Trần.”

“Chào buổi sáng.”

“Anh trai tôi đâu, anh ấy vẫn chưa dậy sao?” Chu Giai Nhan cười hỏi.

“Chưa, anh ấy vẫn còn đang ngủ.”

“Ừ.” Chu Giai Nhan khẽ gật đầu, sau đó bắt đầu yên tĩnh ăn sáng.

Bữa sáng của khách sạn ăn theo kiểu buffet, sau khi Trần Dật Thần lấy một bát cháo, một ít hoa quả, ngồi xuống ăn cùng với Chu Giai Nhan.

Ai biết được, anh vừa mới ngồi xuống chưa được bao lâu, đã có mấy vị khách không mời mà đến.

Chính là Tôn Thuyên.

Tôn Thuyên dẫn theo mấy tên thuộc hạ, tùy tiện đứng trước mặt Trần Dật Thần, khinh thường liếc nhìn Trần Dật Thần một cái, sau đó dùng chân đá vào ghế Trần Dật Thần, nói: “Người anh em, nhường chỗ đi.”

Trần Dật Thần dùng dao nĩa thong thả xiên một miếng táo, bỏ vào miệng, không thèm để ý Tôn Thuyên.

Sắc mặt Tôn Thuyên lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói u ám: “Mày điếc sao? Không nghe thấy ông đây nói gì sao?!”

Trần Dật Thần ngẩng đầu, liếc nhìn Tôn Thuyên, bình tĩnh nói: “Nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy mà mày vẫn còn không nhường chỗ à!” Tôn Thuyên có chút tức giận, thái độ của Trần Dật Thần khiến anh ta rất không vui.

“Tại sao tôi phải nhường cho anh?” Trần Dật Thần nheo mắt hỏi.

“Tại sao?!” Tôn Thuyên cười gằn một tiếng, từ thắt lưng lấy ra một con dao găm, đập xuống bàn: “Chính là vì cái này!”

“Anh muốn giết tôi?” Trần Dật Thần hờ hững nói.

“Mày nghĩ ông đây không dám?” Sát khí trong mắt Tôn Thuyên dâng lên, đương nhiên anh ta không dám giết Trần Dật Thần trước mặt nhiều người, nhưng sau đó làm cho Trần Dật Thần biến mất là một chuyện vô cùng dễ dàng.

“Anh Trần…” Chu Giai Nhan có chút lo lắng nhìn Trần Dật Thần, vốn dĩ giữa Trần Dật Thần và Tôn Thuyên còn có thể cứu vãn, nhưng nếu như ở trước mặt nhiều người như vậy mà Trần Dật Thần không cho Tôn Thuyên mặt mũi, vậy thì giữa hai người sẽ không còn bất kỳ khả năng cứu vãn.

Tôn Thuyên nhất định sẽ xử lý Trần Dật Thần.

“Không sao.” Trần Dật Thần vẫy tay, sau đó lại bình tĩnh nhìn Tôn Thuyên, nói: “Nếu như muốn giết tôi, anh cứ việc ra tay.”

Khiêu khích!

Một sự khiêu khích trần trụi.

Những người có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra Trần Dật Thần đang khiêu khích Tôn Thuyên.

Nhất thời nhiệt độ trong nhà ăn đột nhiên giảm xuống.

Tôn Thuyên nhìn chằm chằm vào Trần Dật Thần, sát khí trong mắt dâng lên cuồn cuộn, nhưng vẫn đè nén sự kích động giết chết Trần Dật Thần ở đây.

Vì giết Trần Dật Thần mà tự mình nhảy vào là việc làm không có tính toán.

“Mày….rất tốt!” Tôn Thuyên nghiến răng nghiến lợi nói.

“Cảm ơn.” Trần Dật Thần khẽ cười.

Khóe miệng Tôn Thuyên giật giật, không nói gì, quay người rời đi, nhưng trong lòng âm thầm xếp Trần Dật Thần vào danh sách phải tiêu diệt.

Sau khi Tôn Thuyên rời đi, Trần Dật Thần lại cầm thìa lên, múc một thìa cháo cho vào miệng.

Chu Giai Nhan thở dài, nói: “Anh Trần, lúc này anh đúng là không lý trí mà.”

Theo cô ta, Trần Dật Thần làm như vậy là không khôn ngoan, vì giành thể diện nhất thời mà đắc tội với Tôn Thuyên, hành vi này không khác gì tự mình tìm cái chết.

“Không lý trí?” Trần Dật Thần dở khóc dở cười, nếu nói là không lý trí, cũng nên là Tôn Thuyên không lý trí, ngay cả bản thân anh có thân phận gì mà cũng không biết, mà dám nói một lời hung ác muốn giết anh, không sợ mang đến tai họa cho nhà họ Tôn sao.

“Ừ, không lý trí.” Chu Giai Nhan nghiêm túc gật đầu, nói: “Nhà họ Tôn kinh doanh bất động sản, đội công trình dưới tay bọn họ hầu hết đều liên kết chặt chẽ với thế lực ngầm ở Nam Ninh, bọn họ muốn giết một người, quả thật dễ như trở bàn tay.”