Chương 203

Đỉnh Cấp Rể Quý

Đăng vào: 5 tháng trước

.

Đỉnh Cấp Rể Quý

CHƯƠNG 203: ANH CÓ VỢ RỒI HẢ?

“Được, chắc vậy chắc vậy rồi.” Trần Dật Thần rất là bất đắc dĩ, mình giống như là một người chuyên gây chuyện thị phi hả trời.

“Cái tên chó chết Tôn Thuyên này rõ ràng muốn ôm đùi lớn của Đặng Thế Kỳ.” Chu Quảng Quyền tức giận bất bình nhìn Tôn Thuyên mắng chửi, kể từ khi Đặng Thế Kỳ xuất hiện thì Tôn Thuyên cứ như là một con chó cứ chạy xung quanh của Đặng Thế Kỳ, thiếu chút nữa là liếm giày cho Đặng Thế Kỳ rồi.

“Cứ để cho anh ta ôm đi, ai là đùi lớn còn chưa chắc đâu.” Trần Dật Thần suy nghĩ, cười một tiếng nói.

“Sao có thể để anh ta ôm được chứ, cái tên chó chết này nếu như bám lên được thế lực của Đặng Thế Kỳ rồi, vậy thì đối phó với anh không phải dễ như chơi hả.” Chu Quảng Quyền nói.

Trần Dật Thần hứng thú cười một tiếng, giống như chơi à? Chỉ dựa vào Đặng Thế Kỳ? Thật sự là anh cũng không đặt Đặng Thế Kỳ vào trong mắt đâu.

“Hơn nữa cái tên Đặng Thế Kỳ này cũng thật sự có tiền đó, tôi nghe nói là anh ta đã chi ra gần bốn trăm năm mươi tỷ cho đội xe Hắc Long, sau khi đội xe đã được chuẩn bị xong, hàng năm bảo dưỡng đội xe cũng phải tốn đến chín trăm tỷ lận đó.”

“Đương nhiên là anh ta bỏ ra một cái giá lớn như vậy để bồi dưỡng đội xe Hắc Long, thực lực không cần phải nói rồi đó, dường như là hầu hết các giải đua lớn ở trong nước đều có thể giành được vị trí.”

“Quán quân của cúp thần xe lần này tám chín phần mười là của anh ta rồi.” Chu Quảng Quyền tặc lưỡi nói.

“Anh ta có ý với lại Diệp Hải Đường hả?” Trần Dật Thần hỏi, rất rõ ràng, Đặng Thế Kỳ không phải là vì số tiền thưởng ba trăm tỷ mà đến, có lẽ là số tiền thưởng ba trăm tỷ đối với người bình thường mà nói rất có lực hấp dẫn, nhưng mà đối với anh ta mà nói ba nghìn tỷ hay là ba trăm tỷ cũng không có gì khác biệt nhau, cho nên cũng chỉ có thể là vì Diệp Hải Đường.

“Ừm, Đặng Thế Kỳ thích Diệp Hải Đường, chuyện này ở trong giới thượng lựu chúng tôi cũng không phải là bí mật gì.” Chu Quảng Quyền nhẹ gật đầu, nói tiếp: “Nghe nói là mấy năm trước Đặng Thế Kỳ vì theo đuổi Diệp Hải Đường mà đã xếp chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng ở trước cửa nhà của Diệp Hải Đường, thành một biển hoa hồng.”

“Sau đó thì sao nữa?”

“Sau đó bị Diệp Hải Đường ném một ngọn lửa ra đốt hết toàn bộ.”

“Hả?” Trần Dật Thần ngạc nhiên, không nhìn ra Diệp Hải Đường này là một người có tính tình táo bạo quá nha.

“Người anh em Trần Dật Thần à, tôi cảm thấy là Diệp Hải Đường cũng không thích Đặng Thế Kỳ đâu, cho nên anh vẫn còn có cơ hội đó.” Chu Quảng Quyền vỗ bả vai của Trần Dật Thần, trêu ghẹo nói.

“Tôi đã có vợ rồi.” Trần Dật Thần cười khổ nói, đương nhiên là cho dù không có thì anh cũng sẽ không phát sinh bất cứ cái gì đối với loại hoa hồng có gai như là Diệp Hải Đường đâu.

“Anh có vợ rồi hả?” Chu Quảng Quyền há to miệng, cứ như là có thể nhét được một cái trứng gà vào.

Ngay cả Chu Giai Nhan vẫn cứ luôn bình tĩnh cũng không nhịn được mà kinh ngạc nhìn về phía Trần Dật Thần, có vợ rồi mà còn đến đây dòm ngó Diệp Hải Đường, Trần Dật Thần sẽ không phải là người đàn ông cặn bã đó chứ?

“Đúng vậy, chúng tôi đã kết hôn ba năm rồi, tình cảm rất tốt.” Trần Dật Thần nhẹ gật đầu.

“Vậy anh còn đến đây nữa hả? Anh không sợ về nhà sẽ bị quỳ ván giặt đồ à?” Chu Quảng Quyền hỏi.

Trần Dật Thần cười khổ nói: “Mục đích tôi đến đây thật sự là vì Diệp Hải Đường, nhưng mà cũng không phải là như anh nghĩ đâu.”

“Không phải như là tôi đã nghĩ à?” Chu Quảng Quyền thắc mắc không thôi, không phải là vì bản thân Diệp Hải Đường, vậy thì còn có thể là vì cái gì nữa?

“Sau này anh sẽ rõ thôi.” Trần Dật Thần thở dài nói.

Lúc này Tôn Thuyên dẫn theo mấy người đi về phía bên đây.

Chu Quảng Quyền liền đứng chắn ở trước mặt của Trần Dật Thần theo bản năng.

“Tránh ra!” Tôn Thuyên lạnh lùng nhìn Chu Quảng Quyền.

“Anh muốn làm cái gì hả?” Chu Quảng Quyền không hề yếu thế chút nào mà đối mặt với Tôn Thuyên, cũng không di chuyển bước chân.

“Tránh ra, tôi tìm anh ta có việc.” Tôn Thuyên chỉ vào Trần Dật Thần, nghiêm giọng quát.

“Có chuyện gì?” Chu Quảng Quyền không nhường một bước.

“Chu Quảng Quyền, con mẹ nó chứ cho anh mặt anh đừng có không muốn!” Tôn Thuyên nắm chặt nắm đấm, có khuynh hướng tức giận.

Lúc này Trần Dật Thần đứng dậy nói: “Anh Chu, anh tránh ra đi, anh ta đến đây để tìm tôi.”

“Trần Dật Thần à…” Chu Quảng Quyền lo lắng nhìn về phía Trần Dật Thần.

Trần Dật Thần lắc đầu, ném cho anh ta một ánh mắt yên tâm, sau đó lại di chuyển ánh mắt nhìn về phía Tôn Thuyên, thản nhiên nói: “Có chuyện gì?”

“Cuộc đua siêu xe một lát nữa tôi muốn so tài với anh một trận.” Tôn Thuyên âm trầm nói, đối với anh ta mà nói đua tốc độ chính là một cơ hội trả thù rất tốt, bởi vì hàng năm ở trên đường đua đều sẽ chết mấy người, năm nay Trần Dật Thần cũng có thể nằm trong danh sách tử vong.

“Tôi không biết lái xe.” Trần Dật Thần lắc đầu nói, đương nhiên là anh biết suy nghĩ của Tôn Thuyên, nhưng mà thời gian của anh rất quý giá nên không cần thiết phải lãng phí ở trên người của Tôn Thuyên.

“Anh sợ à?” Tôn Thuyên cười nhạo một tiếng, có vài phần ý tứ khiêu khích Trần Dật Thần.

“Ừ, tôi sợ.” Trần Dật Thần nhẹ gật đầu, trực tiếp thừa nhận.

“Anh…” Tôn Thuyên nghẹn họng, cả nửa ngày mới mắng ra được hai chữ: “Phế vật!”

“Anh ta không thi đấu với tôi thì anh thi đấu với tôi.” Tôn Thuyên lại chuyển ánh mắt âm trầm nhìn về phía Chu Quảng Quyền.

“Dựa vào cái gì mà ông đây phải thi đấu với anh?” Chu Quảng Quyền nhếch miệng, mặc dù kỹ thuật lái xe của Tôn Thuyên đạt cấp nghiệp dư nhưng mà cũng mạnh hơn anh ta không ít, anh ta mà so tài với Tôn Thuyên, tỷ lệ thắng cuộc gần như là con số không.

“Anh không thi đấu với ông đây, anh có tin là bây giờ ông đây sẽ để cho nhà họ Chu của các người phải phá sản không?” Tôn Thuyên cười lạnh, nói xong liền lấy điện thoại di động ra.

Sở dĩ anh ta đưa ra đề nghị muốn thi đấu với Chu Quảng Quyền cũng không phải là muốn làm nhục Chu Quảng Quyền, mà là muốn mượn Chu Quảng Quyền để Trần Dật Thần ra mặt. Nếu như mối quan hệ của Trần Dật Thần với Chu Quảng Quyền đủ sâu, vậy thì Trần Dật Thần tất nhiên sẽ không đứng ngoài quan sát.

“Tôn Thuyên, anh đừng có quá đáng!” Chu Quảng Quyền tức đến đỏ mặt, Tôn Thuyên quả thật nắm điểm yếu của anh ta, hơn nữa lại nói Tôn Thuyên cũng không phải là đang hù dọa anh ta, Tôn Thuyên thật sự có cách để làm cho nhà họ Chu phá sản ngay lúc này.

“Ông đây chính là quá đáng như vậy đó, đi đến đây đánh ông đây đi.” Mũi của Tôn Thuyên hếch lên trên trời, vô cùng phách lối.

“Được thôi, ông đây so tài với anh.” Chu Quảng Quyền cắn răng, chuyện cho đến bây giờ anh ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thôi, không đua xe với Tôn Thuyên vậy thì nhà họ Chu sẽ phá sản, đua xe với Tôn Thuyên thì sẽ thua. Cùng lắm thì sẽ bị Tôn Thuyên làm nhục một trận, anh ta cũng không phải là không thể chấp nhận được.

“Anh ơi…” Chu Giai Nhan cảm thấy lo lắng, Chu Quảng Quyền căn bản cũng không phải là đối thủ của Tôn Thuyên, nếu như thật sự phải miễn cưỡng thi đấu thì thua chỉ là chuyện nhỏ thôi, chỉ sợ là Tôn Thuyên nửa đường giở trò xấu xa chơi chiêu trong âm thầm, vậy thì Chu Quảng Quyền chắc chắn sẽ xảy ra bất trắc trên đường đua.

“Đừng lo lắng, ai thắng ai thua còn chưa chắc chắn đâu.” Chu Quảng Quyền khoát tay, trầm giọng nói.

“Thôi bỏ đi, để tôi thi đấu với anh ta.” Lúc này Trần Dật Thần đứng dậy, từ đầu anh đã không muốn phải để ý tới Tôn Thuyên, nhưng mà Tôn Thuyên lại xuất ra chiêu này làm cho anh cảm thấy thật ghê tởm, không thể không nói ánh mắt của Tôn Thuyên không tệ, nhìn ra được mối quan hệ của anh với lại Chu Quảng Quyền không cạn.

Anh không thể trơ mắt nhìn Chu Quảng Quyền bị làm nhục được.

“Không được! Trần Dật Thần, anh căn bản cũng chưa từng đến đấu trường, đua siêu xe cũng không giống như là anh chạy xe như bình thường mà là xe sẽ thay đổi nhanh chóng, yêu cầu đối với phản ứng rất cao, vừa có sai lầm thì sẽ xe hư người chết…” Chu Quảng Quyền gấp gáp, mặc dù chỉ là tiếp xúc với Trần Dật Thần ngắn ngủi còn chưa tới một ngày, nhưng mà anh ta thật sự xem Trần Dật Thần là anh em của mình, cho nên anh ta thật sự không hi vọng Trần Dật Thần sẽ xảy ra chuyện.

Mà chủ yếu nhất chính là Trần Dật Thần cũng chưa từng chạy siêu xe, không quen với lại các tính năng của siêu xe, nếu như thật sự phải ra đường đua thì xác suất xảy ra tai nạn cao đến một trăm phần trăm.

“Yên tâm đi, chưa ăn thịt heo thì còn chưa nhìn thấy heo chạy hay sao? Tôi đã từng lái xe rồi, nếu như mà không được thì cùng lắm lên đường đua tôi sẽ lái chậm một chút.” Trần Dật Thần mỉm cười ngắt lời, thật ra thì anh cũng không lo lắng sẽ xảy ra bất cứ vấn đề gì, là một võ giả hóa kình, cho dù ở trên đường đua có xảy ra biến cố gì thì anh đều có đủ lòng tin để đối phó với nó.