Chương 311

Đỉnh Cấp Rể Quý

Đăng vào: 5 tháng trước

.

CHƯƠNG 311: CÚT ĐI

“Còn bà nữa, bà già!” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn về phía Lâm Quế, chân bà ta lập tức run rẩy.

“Làm sai rồi thì việc đầu tiên nghĩ tới không phải nhận lỗi, mà là làm sao đổ sai lầm lên người khác.”

“Đổ thừa người khác còn chưa nói, bà còn bắt người ta chịu trách nhiệm về lỗi của bà!”

“Chỉ là một bộ đồ, vậy mà bà vừa mở miệng đã đòi hơn 500 triệu!”

“Bà nghĩ tiền rơi từ trên trời xuống hay sao?”

“Lòng tham không đáy!”

“Cậy già lên mặt!”

“Không biết chừng mực!”

“Còn tự cho mình tài giỏi, nhìn thấu mọi chuyện!”

“Sống hơn 50 năm, thật là uổng phí mà!”

Trần Dật Thần lạnh lùng trách móc, Lâm Quế tức tới ngực phập phồng, mặt đỏ bừng.

Bà ta bị tức điên rồi.

Một lúc lâu sau, bà ta mới cắn chặt răng, chỉ vào mũi Trần Dật Thần, chửi ầm lên: “Cái thứ mỏ nhọn như cậu, cậu nói gì thì là đó sao?”

“Cậu nói quản lý Trương và tôi sai trước, vậy cậu lấy chứng cứ ra à?”

Đường Tâm Như khoanh tay, không nói một lời, dù Trần Dật Thần ba hoa chích choè hay thế nào, nhưng anh không lấy được chứng cớ ra, thì tất cả đều vô ích.

“Chứng cớ?” Trần Dật Thần cười lạnh một cái: “Bà muốn chứng cớ?”

“Tôi liền lấy chứng cớ ra cho bà!”

Trần Dật Thần đi đến một bên, lấy điện thoại ra, điện thoại vừa lên thì gọi cho Trần Lâm.

“Cậu chủ…”

Trần Lâm bên kia còn chưa lên tiếng, Trần Dật Thần liền lạnh lùng đánh gảy: “Trần Lâm, người phụ trách Thiên Nga Trắng là ai?”

“Thiên Nga Trắng?” Trần Lâm ngơ ngác, vội vàng hỏi lại: “Người phụ trách Thiên Nga Trắng là Vương Hải Khoát.. .”

“Vương Hải Khoát?” Mắt Trần Dật Thần lạnh lẽo, rồi anh lạnh lùng nói: “Trong vòng 10 phút, bảo ông ta lăn tới Thiên Nga Trắng!”

Sau khi nói xong, Trần Dật Thần liền cúp điện thoại, mà bên kia đầu dây, trên trán Trần Lâm đã lấm tấm mồ hôi.

Không nghĩ cũng biết, ở Thiên Nga Trắng nhất định có người mắt mù đắc tội Trần Dật Thần.

Sau khi cúp điện thoại, Trần Dật Thần liền đi tới trước người Lâm Ngọc Nhi.

Lúc này, Trương An đã bình tĩnh lại, nhưng nhìn thấy Trần Dật Thần, cơn tức trong lòng anh ta càng nhiều hơn, không nể mặt Lâm Chí Cường đang ở đây, trực tiếp chỉ vào mũi Trần Dật Thần mắng: “Cậu cút ra ngoài cho tôi, Thiên Nga Trắng chúng tôi không chào đón loại rác rưởi như cậu!”

“Không chào đón?” Trần Dật Thần cười lạnh: “Ông là ai chứ? nói không chào đón thì là vậy sao?”

“Tôi là quản lý của Thiên Nga Trắng, cậu nói tôi là ai!” Trương An tức tới suýt hộc máu, nếu Lâm Chí Cường không ở đây, ông ta đã gọi người xử Trần Dật Thần từ lâu.

“Quản lí của Thiên Nga Trắng? Lập tức không phải nữa rồi.” Trần Dật Thần lạnh lùng nhìn thoáng qua Trương An.

Sau khi sững người một lát thì Trương An liền hiểu ý của Trần Dật Thần.

“Rác rưởi như cậu, mà còn muốn người khác đuổi tôi?”

“Đuổi ông vẫn còn nhẹ!” Trần Dật Thần cười lạnh.

Trương An liền tức điên lên, ông ta vung tay lên: “Người đâu, đuổi cậu ta đi cho tôi, Thiên Nga Trắng chúng ta không chào đón rác rưởi như vậy!”

Mười mấy người đàn ông to cao xăm trổ nghe lệnh.

Mẹ con Lâm Quế cười nhạt đắc ý.

Nét mặt Lâm Chí Cường lạnh lùng, muốn đi lên.

Lúc này, một giọng nói hổn hển vang lên từ chỗ cầu thang.

“Đều dừng tay cho tôi!”

Nghe tiếng đó, mặt Trương An liền biến sắc.

Vài giây sau, một người đàn ông trung niên béo ú, quần áo không chỉnh tề hấp tấp chạy tới.

“Vương tổng!” Hai con ngươi trong mắt Trương An co lại, Vương Hải Khoát sao lại đến đây!

Trần Dật Thần giơ tay lên, liếc nhìn đồng hồ, anh yêu cầu Vương Hải Khoát chạy tới trong vòng mười phút, nhưng giờ chỉ mới sáu phút, tốc độ của Vương Hải Khoát cũng thật nhanh.

“Vương tổng, sao anh tới đây.” Trương An nịnh nót bước tới đón, tuy Vương Hải Khoát là anh họ của ông ta, nhưng trước mặt nhiều người như vậy, ông ta phải che giấu à.

“Vương tổng…”

“Cậu cút ngay cho tôi!”

Trương An chưa nói xong, liền bị Vương Hải Khoát mặt mày giận dữ đẩy ra.

Trương An đơ ra, còn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì, liền thấy Vương Hải Khoát chạy tới trước mặt Lâm Chí Cường và Trần Dật Thần, rồi cúi chào hai người.

“Tổng giám đốc Lâm, ngài Trần, thật ngại quá, quấy rầy hai người dùng cơm.”

Tổng giám đốc Lâm?

Ngài Trần?

Đùng!

Hai xưng hô liên tiếp này, giống như hai hồi búa đập vào đầu óc Trương An, làm Trương An run rẩy, đứng cũng không vững nữa.

Anh họ có phải nhầm rồi đi?

Kêu Lâm Chí Cường Tổng giám đốc Lâm còn chưa tính, sao lại kêu tên rác rưởi kia là ngài Trần!

Trên thực tế, bởi vì Trương An đứng sau lưng Vương Hải Khoát, cho nên ông ta cũng không nhận ra, ánh mắt Vương Hải Khoát, từ đầu tới cuối chỉ nhìn về phía Trần Dật Thần!

Ánh mắt ông ta nhìn Trần Dật Thần, vô cùng sợ hãi!

Sợ hãi từ tận đáy lòng!

Sau khi nói điện thoại với Trần Lâm, ông ta liền biết, ông chủ bí mật đằng sau Thiên Nga Trắng, là người thừa kế hành tung bí ẩn của Trần gia.

Đã đến rồi!

“Vương tổng, ông nhận sai người đi, tên rác rưởi này chỉ là kẻ ở rể, anh ta chỉ là bạn học của Tổng giám đốc Lâm…”

“Bốp”

Vương Hải Khoát quay đầu lại, hung hăng tát một cái lên mặt Trương An, giận dữ mắng: “Cậu im miệng cho tôi!”

Trương An ngơ ra, ngơ hoàn toàn.

Ông ta không hiểu, Vương Hải Khoát vì sao giận như vậy.

“Anh họ.. .” Theo bản năng, anh ta liền nói ra quan hệ giữa hai người họ.

Vương Hải Khoát giật mình, trợn mắt:

“Anh họ cái gì chứ!”

“Ai là anh họ của cậu!”

“Cậu đừng kêu loạn!”

Vương Hải Khoát điên cuồng nháy mắt ra hiệu với Trương An, trong lòng hận không thể xé miệng Trương An.

“Ông ta là em họ của ông?”

Lúc này một giọng nói bình thản vang lên ở phía sau.

Người Vương Hải Khoát cứng đờ, ngượng ngùng quay đầu lại: “Ngài Trần, cậu đừng nghe cậu ta nói bậy, cậu ta không phải em họ của tôi.”

Nét mặt Trần Dật Thần không hề thay đổi: “Phải không?”

Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Trần Dật Thần, Vương Hải Khoát chỉ cảm thấy sau lưng lạnh lẽo, giống như cả người bỗng rơi vào hầm băng vậy.

Nhưng may mà, Trần Dật Thần không bám riết lấy chuyện này, mà bình thản nói:

“Ông biết ông ta phạm vào chuyện gì rồi chứ?”

“Ngài Trần, tôi…Tôi không biết.” Vương Hải Khoát cười khổ lắc đầu.

“Vậy ông biết cái gì!” Giọng điệu của Trần Dật Thần dần lạnh đi.

Người Vương Hải Khoát cứng đờ.

“Vương tổng, giữa tôi và ngài Trần, có thể có chút hiểu lầm nhỏ.” Lúc này, Trương An gượng cười chủ động đi lên giải vây.

Lúc này, nếu ông ta còn không nhìn ra, Trần Dật Thần là người có bối cảnh, vậy ông ta có mắt như mù.

“Hiểu lầm nhỏ?” Trần Dật Thần cười lạnh: “Chuyện lớn như vậy, tới miệng ông, vậy mà thành hiểu lầm nhỏ!”

“Trương An!”

“Cậu nói thật cho tôi nghe, cậu đã làm sai điều gì!” Vương Hải Khoát giận tím mặt, trên thực tế, qua dấu vết tại đây, ông ta đã biết đại khái Trương An làm cái gì.

Nhưng ông ta không dám tin, Trương An sẽ cả gan làm như vậy, kêu giang hồ bên ngoài, đánh khách trong nhà hàng!

Đây là tối kỵ của ngành dịch vụ à!

Hơn nữa khách mà Trương An đánh vẫn là boss tối cao của Thiên Nga Trắng!

Người thừa kế của Trần gia giàu có nhất nước H!

Làm ra chuyện này, Trương An chết cả ngàn lần cũng không đủ!