Đăng vào: 12 tháng trước
Gần như từ nào khó nghe Hạ Lạc cũng đều chửi hết, cho nên hai ngày nay Nhạc Linh cảm thấy rất tò mò.
Trần Dật Thần rốt cuộc có chỗ nào không bình thường mà có thể bị Hạ Lạc chán ghét như vậy.
Cuối cùng thì hôm nay cũng nhìn thấy, tuy rằng Trần Dật Thần không xấu xa như Hạ Lạc nói, nhưng Nhạc Linh cũng không coi trọng.
“Chính là anh ta.”
Hạ Lạc lạnh lùng nói, bây giờ trong toàn bộ nhà họ Hạ, người anh ta ghét nhất không phải Hạ Nhược Y, mà là Trần Dật Thần!
Đặc biệt là sau khi biết Lâm Chí Cường là bạn học của Trần Dật Thần, anh ta càng hận Trần Dật Thần đến tận xương tủy.
Bởi nếu không có Trần Dật Thần bày mưu đặt kế, thì Lâm Chí Cường cũng sẽ không sỉ nhục anh ta và Hạ Đình Kiêu như vậy.
Thậm chí nếu như không có Trần Dật Thần, thì người phụ trách dự án núi Ngọc Tuyến bây giờ là Hạ Lạc, chứ không phải Hạ Nhược Y!
Cho nên khi thấy Trần Dật Thần, Hạ Lạc cảm thấy chán ghét chưa từng có, nhưng hiện tại trước mặt Nhạc Linh, anh ta cũng không thể tùy ý nổi giận.
Đương nhiên, trọng yếu nhất là anh ta đã nhìn thấy khả năng của Trần Dật Thần, anh ta cảm thấy nếu bản thân nổi điên thì sẽ bị Trần Dật Thần đánh nửa sống nửa chết.
“Linh Linh, nhớ rõ dáng vẻ của tên phế vật này, sau này khi nhìn thấy anh ta, em nên cố gắng tránh xa càng tốt, kẻo anh ta làm cho em buồn nôn.” Hạ Lạc hừ lạnh một tiếng, anh ta tuy rằng không làm gì được Trần Dật Thần, nhưng dùng ngôn ngữ đả kích Trần Dật Thần cũng không sao.
“Yên tâm, em sẽ không để cho anh ta xuất hiện gần em.” Nhạc Linh tự đắc liếc nhìn Trần Dật Thần, cô ta cũng có ấn tượng không tốt về Trần Dật Thần, nhưng người đàn ông nào có chút năng lực thì sẽ không đi ở rể, ăn bám.
“Vậy được.” Hạ Lạc gật đầu.
“Được rồi, Hạ Lạc, anh về đi, bạn tốt của em sắp qua đây rồi.” Nhạc Linh liếc nhìn thời gian rồi thúc giục.
Gặp bạn thân? Sắc mặt Trần Dật Thần kỳ quái, lại chạy tới khách sạn gặp bạn thân? Làm sao anh lại cảm thấy cô ta sẽ cho Hạ Lạc đội nón xanh vậy.
“Được rồi, bảo bối, đợi em sau khi gặp bạn thân, thì gọi điện cho anh, anh sẽ đón em.” Hạ Lạc nói với vẻ mặt nịnh nọt.
“Ừm, em biết rồi, anh mau đi đi.” Nhạc Linh sốt ruột gật đầu.
“Được, bảo bối, anh đi trước đây.” Hạ Lạc tuy rằng không nỡ, nhưng vẫn bước đi, trong lòng thầm nghĩ còn bao lâu nữa mới có thể chiếm được trái tim của Nhạc Linh, nếu không thì hôm nay Nhạc Linh đã đưa anh ta đi gặp bạn thân của cô ta rồi.
Sau khi Hạ Lạc rời đi, Trần Dật Thần cũng vào thang máy, ước chừng mười mấy phút nữa Hàn Long và Cố Minh Sâm cũng nên tới rồi.
Ngay khi Trần Dật Thần vừa bước vào thang máy, Nhạc Linh cũng theo vào, nhưng khi nhìn thấy Trần Dật Thần đi lên tầng 16, Nhạc Linh cảm thấy có chút không thoải mái. Vừa nghĩ đến phải trải qua hàng chục giây trong thang máy với một kẻ ăn bám như Trần Dật Thần khiến cô ta cảm thấy phát ngán.
“Anh có thể ra ngoài đi thang máy vào chuyến tiếp theo không?” Nhạc Linh cau mày hỏi.
Trần Dật Thần nhướng mày nói: “Thang máy này của nhà cô à?”
Nhạc Linh liếc nhìn Trần Dật Thần, kinh tởm, nói: “Thang máy không phải của nhà tôi, nhưng đi thang máy chung với anh, tôi cảm thấy buồn nôn.”
“Nếu ghê tởm thì cô có thể đi ra, không ai cản cô.” Trần Dật Thần cười nhạt nói, một người phụ nữ như Nhạc Linh có lẽ đã quen với việc được Hạ Lạc nịnh nọt, nghĩ mọi người trên thế giới này nên nhường cho cô ta, nhưng anh lại không giống như kẻ nịnh nọt Hạ Lạc kia.
“Anh…” Nhạc Linh chỉ vào mũi Trần Dật Thần, có chút khó chịu, kẻ ăn bám này lại dám tranh cãi với cô ta.
“Tôi thế nào?” Hai tay Trần Dật Thần ôm trước ngực, lười biếng nhìn Nhạc Linh.
“Đồ phế vật, cả đời này chỉ biết ở rể!” Nhạc Linh lạnh lùng buông tay ra, đồng thời tự an ủi trong lòng, không muốn so đo cùng loại người như Trần Dật Thần.
Trần Dật Thần cong môi, ông đây thích ở rể, ông đây cảm thấy vui vẻ, cô ta có ý kiến gì chứ?
Cuối cùng thang máy cũng lên đến tầng mười sáu.
Nhạc Linh bước ra khỏi thang máy mà không thèm nhìn lại, không muốn ở lại với Trần Dật Thần thêm một giây nào nữa.
Hai tay Trần Dật Thần đút vào túi, từ từ bước ra khỏi cửa thang máy và đi về phía căn phòng mà anh đã đặt.
Nhưng vừa tới chỗ quẹo, Trần Dật Thần nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Ưm… chậm chút…”
Đói khát đến vậy sao? Cũng không thèm đóng cửa? Hai mắt Trần Dật Thần mở to, nhìn cảnh tượng trước mặt.
Nhạc Linh, người vừa mới tỏ vẻ thanh cao đã bị một người đàn ông trung niên bụng bự ép vào cửa.
Người đàn ông trung niên giống như ma quỷ đói khát, vừa liếm cổ của Nhạc Linh, vừa đưa tay vào trong quần áo của Nhạc Linh.
Nhạc Linh thở gấp, sắc mặt trở nên cực kỳ hồng hào.
“Khụ khụ.” Trần Dật Thần lúc này chịu không nổi nữa, không nghi ngờ gì, nếu không ngăn cản bọn họ, hai người sẽ làm đến bước cuối cùng ở ngay cửa.
Tiếng ho nhẹ của Trần Dật Thần cuối cùng cũng đánh thức hai người họ.
Nhạc Linh vội vàng kéo quần áo che đi cảnh xuân đang lộ ra, khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình là Trần Dật thần, sắc mặt Nhạc Linh đột nhiên xanh mét: “Đồ phế vật, còn dám đi theo tôi?”
Trần Dật Thần không có trả lời, ngược lại chế nhạo hỏi: “Ông ta là bạn thân mà cô muốn gặp sao?”
Nếu Hạ Lạc biết người phụ nữ mà anh ta nịnh nọt lại bị một người đàn ông khác ép cô ta vào cửa hôn, không biết Hạ Lạc sẽ như thế nào? Trần Dật Thần có chút thú vị nghĩ.
“Nhạc Linh, tên này là ai?” Người đàn ông trung niên bụng phệ nhìn Trần Dật Thần với vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh Báo, thứ phế vật này tên là Trần Dật Thần, con rể nhà họ Hạ.” Nhạc Linh vội vàng giải thích, giống như sợ người đàn ông trung niên hiểu lầm.
“Con rể nhà họ Hạ?” Người đàn ông trung niên cau mày, hình như ông ta đã nghe người nào đó nói qua, nhưng nhất thời không nhớ ra được.
Nhạc Linh gật đầu: “Anh Báo, anh phải thu dọn tên phế vật này đi, lúc ở trong thang máy anh ta muốn trêu chọc em, nhưng em đã mắng anh ta một trận thậm tệ rồi, cứ tưởng anh ta bị mắng rồi sẽ bỏ chạy, không ngờ còn dám đuổi theo em.”
“Cục cưng đừng lo lắng, anh sẽ thu dọn cậu ta.” Lưu Báo an ủi một câu, sau đó ảm đạm nhìn Trần Dật Thần: “Tên nhóc, thật to gan, mày thế mà dám động vào người phụ nữ của ông đây!”
“Người phụ nữ của ông?” Trần Dật Thần chế nhạo, Nhạc Linh không chỉ cắm sừng Hạ Lạc, mà còn cắm sừng cả người đàn ông trung niên này.
“Mày có ý gì? Chẳng lẽ Nhạc Linh còn có người đàn ông khác bên ngoài?” Như nghe được ý tứ của Trần Dật Thần, Lưu Báo không khỏi liếc nhìn Nhạc Linh.
“Anh Báo, em không có, đừng nghe anh ta nói bậy, anh ta đang trả thù em.” Nhạc Linh vội vàng lắc đầu giải thích, chẳng qua trong lòng lại hận Trần Dật Thần vô cùng, đối với một người nổi tiếng như cô ta, đương nhiên là ai cho cô ta nhiều tiền thì cô ta chính là bạn gái của người đó.
Cô ta và Lưu Báo, cũng là người tặng cô ta một món quà hơn một tỷ rưỡi, nên cô đã ngủ với Lưu Báo.
Đương nhiên, Hạ Lạc cũng đưa cho cô ta rất nhiều tiền, gần một tỷ, nhưng đối với Hạ Lạc, Nhạc Linh không thích chút nào.
Dù sao thì Hạ Lạc cũng chỉ là thiếu gia của một gia tộc sa sút, còn Lưu Báo lại là nhân vật trụ cột của thế lực ngầm ở quận Đông, sau này thực lực của Lưu Báo sẽ vượt xa Hạ Lạc.