Chương 306

Đỉnh Cấp Rể Quý

Đăng vào: 5 tháng trước

.

CHƯƠNG 306: LÂM QUẾ VÔ SỈ

“Tôi không có, tôi thật sự không có…”

Lâm Ngọc Nhi vô lực lắc đầu, trên người mặt xinh đẹp giàn giụa nước mắt.

“Mọi người đều có mắt nhìn, cô còn ở đó nói không có?!” Quản lý Trương chỉ vào mũi của Lâm Ngọc Nhi quát.

“Cô bây giờ lập tức đứng dậy, lấy ra 570 triệu trả cho vị phu nhân này, làm tiền bồi thường. Nếu không, tôi bây giờ báo cảnh sát…”

“570 triệu? 570 triệu đâu có đủ!” Lời của quản lý Trương còn chưa nói xong, liền bị giọng nói chói tai của Lâm Quế cắt ngang: “Tiện nhân này đã hỏng lễ phục của tôi không nói, còn làm chậm trễ tôi với người khác bàn chuyện làm ăn, cô ta bồi thường tiền của bộ lễ phục, vậy tổn thất trong làm ăn của tôi nên tìm ai đòi hả?”

“Phu nhân, vậy ý của bà là?” Quản lý Trương nhíu mày hỏi.

“Một tỷ rưỡi! Trừ tiền của bộ lễ phục, cô ta còn phải bồi thường một khoản một tỷ rưỡi của tôi nữa!”

“Được, không thành vấn đề.” Quản lý Trương nghĩ cũng không thèm nghĩ liền đồng ý, dù sao không phải ông ta đền tiền, cuối cùng vẫn là có thể đem họa này ném lên đầu Lâm Ngọc Nhi.

“Tiểu Lâm, cô nghe thấy chưa! Tổn thất của lễ phục cộng với tổn thất trong làm ăn của vị phu nhân này, tổng cộng là hai tỷ bảy chục triệu, cô tốt nhất đền người ta không thiếu một đồng nào.” Quản lý Trương lạnh lùng nhìn Lâm Ngọc Nhi, nói.

“Tôi không có tiền… hu hu, tôi thật sự không có tiền.” Lâm Ngọc Nhi bất lực lắc đầu, chỉ là vì trên người Vương Thục Trân không có một đồng tiền nào, cô ta mới ra ngoài đi làm thêm, lúc này quản lý Trương lại nói muốn cô đền hai tỷ bảy chục triệu, cô ta cho dù bán mình đi cũng không được hai tỷ bảy chục triệu.

“Không có tiền thì gọi người nhà cô đến!” Quản lý Trương chán ghét liếc nhìn Lâm Ngọc Nhi.

“Mẹ tôi bà ấy ở bệnh viện…”

“Ba cô đâu?”

“Tôi… tôi không có ba.” Lâm Ngọc Nhi nghẹn ngào nói.

“Vậy mà là con hoang, thật là con mẹ nó xui xẻo.” Lâm Quế mắng một câu.

“Nếu người nhà cô không tới được, vậy tôi chỉ có thể đưa cô đến cục cảnh sát.” Quản lý Trương cười lạnh một tiếng, đưa tới cục cảnh sát vừa hay để Lâm Quế đến cục cảnh sát nháo, Thiên Nga Trắng có thể thoát khỏi chuyện này.

“Đừng… đừng báo cảnh sát.” Vừa nghe thấy báo cảnh sát, gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Nhi bỗng trở nên tái nhợt, Vương Thục Trân một mình ở bệnh viện, nếu như cô ta bị nhốt vào cục cảnh sát, vậy ai đến chăm sóc Vương Thục Trân.

“Không báo cảnh sát? Cô không đền được tiền, tôi tại sao không được báo cảnh sát?” Quản lý Trương cười lạnh.

“Tôi…”

Lâm Ngọc Nhi có hơi không biết làm sao, vào đúng lúc này, điện thoại của cô ta lại đổ chuông.

Nghe hay không nghe.

Trong điện thoại truyền ra giọng nói của Trần Dật Thần.

“Ngọc Nhi, em đang ở đâu?”

“Hu hu… Anh Trần Dật Thần…” Vừa nghe là Trần Dật Thần, nước mắt của Lâm Ngọc Nhi bỗng không kìm được mà rơi xuống.

“Ngọc Nhi, em làm sao thế?” Trong lòng Trần Dật Thần trùng xuống, anh đến thăm Vương Thục Trân, kết quả Vương Thục Trân lại nói không tìm được Lâm Ngọc Nhi, Lâm Ngọc Nhi bắt đầu từ trưa thì đi ra ngoài, mãi đến bây giờ cũng chưa về, xuất phát từ sự quan tâm, anh bèn gọi điện hỏi, nhưng không ngờ…

“Anh Trần Dật Thần, anh có thể giúp em được không, em làm hỏng lễ phục của khách, quản lý Trương muốn báo cảnh sát…”

“Em ở đâu?”

“Em… em ở nhà hàng Thiên Nga Trắng.”

“Đợi anh 10 phút, anh tới ngay.” Trần Dật Thần cúp điện thoại, trực tiếp ra ngoài gọi một xe, chạy tới Thiên Nga Trắng.

“Trần Dật Thần?” Lâm Quế trên mặt đều là nụ cười lạnh: “Tiểu tiện nhân, cô có phải là đi theo ôm chân tên phế vật đó không.”

“Hôm qua tên phế vật đó ra mặt vì cô, hôm nay cô vừa xảy ra chuyện thì điện thoại của cậu ta gọi tới.”

“Hừm, thật sự là tâm linh tương thông mà.”

“Tôi với anh Trần Dật Thần hôm qua mới quen biết, dì đừng có vu khống chúng tôi.”

Lâm Quế ánh mắt lại lạnh đi, trực tiếp quăng một cái tát vào mặt Lâm Ngọc Nhi.

“Vu khống sao?” Lâm Quế cười gằn một tiếng.

“Hai người cũng không tử tế gì tự nhìn lại bản thân mình trông như thế nào đi? Một phế vật ở rể, một tiện dân, thứ như hai người, cũng xứng để bà đây vu khống hay sao!” mặt Lâm Quế đầy khinh thường.

Ở rể?

Lâm Ngọc Nhi hơi sững người, anh Trần Dật Thần, vậy mà đã kết hôn rồi sao? Còn ở rể nữa?

Thấy thần sắc sững sờ của Lâm Ngọc Nhi, Lâm Quế cười khẩy: “Xem ra tên phế vật đó, còn chưa nói cho cô biết thân phận thật sự của cậu ta.”

“Cũng phải, đổi lại là tôi cũng sẽ không nói mình là thằng ở rể.”

“Anh Trần Dật Thần cho dù ở rể cũng tốt hơn dì một vạn lần!” Nghe thấy Lâm Quế xem thường Trần Dật Thần, Lâm Ngọc Nhi không khỏi có hơi tức giận.

“Ha ha ha, tốt hơn gấp một vạn lần sao? Tiện nhân cô thật sự dám nói.”

“Tên phế vật đó, cậu ta muốn tiền không có tiền, muốn thế không có thế, địa vị ở trong nhà cũng không bằng một con chó, cậu ta dựa vào đâu mà tốt hơn bà đây gấp một vạn lần.”

“Cậu ta nợ bà đây hai tỷ tư, đến bây giờ còn chưa trả, cô còn dám nói cậu ta tốt hơn bà đây gấp một vạn lần, thật là chết cười mà!”

Lâm Quế cười ha hả, trong lời nói tràn ngập sự khinh thường với Trần Dật Thần, Trần Dật Thần hôm nay không tới còn tốt, Trần Dật Thần nếu như dám tới, bà ta nhất định phải đem sự sỉ nhục mà Trần Dật Thần hôm qua nói bà ta, trả lại gấp trăm lần!

Lúc đang nói, Trần Dật Thần vội chạy lên tầng hai.

Anh liếc mắt thì nhìn thấy Lâm Ngọc hi cuộn người ở trong góc, và mẹ con Lâm Quế cao ngạo, khi nhìn thấy trên gương mặt xinh đẹp của Lâm Ngọc Nhi in hằn dấu tay đỏ nhức mắt, sắc mặt của Trần Dật Thần bỗng lạnh đi.

Mấy bước đi tới trước mặt mọi người, Trần Dật Thần định đỡ Lâm Ngọc Nhi lên trước.

Lúc này, một bóng người lại cản ở trước mặt anh.

Là quản lý Trương.

“Cậu là gì của Lâm Ngọc Nhi?” Quản lý Trương tra xét nhìn Trần Dật Thần, từ trong lời vừa rồi của Lâm Quế không khó biết được, người thanh niên trước mắt này chính là tên phế vật ở rể đó, đối với một tên ở rể, ông ta tự nhiên không thể cho sắc mặt tốt gì rồi.

“Tôi là anh của Lâm Ngọc Nhi.” Trần Dật Thần nhíu mày.

“Anh?”

“Nếu cậu là anh của Lâm Ngọc Nhi, vậy chuyện này dễ xử lý rồi.”

“Em gái cậu Lâm Ngọc Nhi, cố ý hắt canh vào người của vị phu nhân này, làm hỏng bộ lễ phục có giá 570 triệu của vị phu nhân này, còn làm chậm trễ vị phu nhân này bàn bạc chuyện làm ăn, dẫn đến vị phu nhân đã tổn thất một tỷ rưỡi, cho nên cậu tổng cộng phải đền cho vị phu nhân này là…”

“Tránh ra!” Lời của quản lý Trương còn chưa nói xong thì bị Trần Dật Thần lạnh lùng cắt ngang.

Ngữ khí của ông ta khựng lại, có hơi khó chịu: “Cậu biết đây là đâu không? Bảo tôi tránh ra!”

“Tôi nói cho cậu biết, cậu tốt nhất đừng lật lọng, tổn thất mà em gái của cậu Lâm Ngọc Nhi gây ra cho vị phu nhân này tổng cộng là hai tỷ bảy chục triệu, hai tỷ bảy chục triệu này, cậu bắt buộc phải trả không được thiếu một xu…” Quản lý Trương đay nghiến nhìn chằm chằm Trần Dật Thần, ông ta bắt buộc phải đem Thiên Nga Trắng thoát khỏi chuyện này.

Rất rõ ràng, Lâm Quế biết Trần Dật Thần, tuy quan hệ của hai người nhìn trông chẳng ra làm sao, nhưng ở trước mặt lợi ích, kẻ địch cũng có thể trở thành bạn bè, ông ta sợ Trần Dật Thần sẽ đạt thành một ước định gì đó với Lâm Quế, đem trách nghiệm đổ lên Thiên Nga Trắng, cho nên ông ta bắt buộc phải trước khi Trần Dật Thần tiếp xúc với Lâm Quế, xác định rõ trách nhiệm của Lâm Ngọc Nhi.

Nhưng lần này, Trần Dật Thần đã mất đi kiên nhẫn.

Lời của quản lý Trương còn chưa nói xong, liền bị Trần Dật Thần một tay túm cổ áo, ném ra ngoài.