Chương 233

Đỉnh Cấp Rể Quý

Đăng vào: 5 tháng trước

.

CHƯƠNG 233: LÒNG BÀN TAY MU BÀN TAY ĐỀU LÀ THỊT

Trần Dật Thần nhíu mày không nói gì, hình ảnh của anh trong lòng Lâm Như Tuệ đã rất vững chãi, vì vậy ở trong mắt Lâm Như Tuệ, anh nói cái gì cũng đều là ngụy biện.

Hạ Trấn Quốc cau này, ông cũng không cảm thấy Trần Dật Thần tách ra lập riêng với nhà họ Hạ là vì thỏa mãn ham muốn cá nhân, rất có thể Trần Dật Thần còn có tính toán khác, nhưng từ trong đáy lòng mà nói, Hạ Trấn Quốc vẫn không hy vọng mạch này của mình tách ra lập riêng với nhà họ Hạ.

Dù sao từ nhỏ ông ta lớn lên ở nhà họ Hạ, nhà họ Hạ có không ít anh chị em của ông ta, nếu bây giờ Trần Dật Thần tách ra khỏi nhà họ Hạ, vậy không cần phải nghĩ, nhà họ Hạ mới và nhà họ Hạ cũ sẽ như nước với lửa.

“Trần Dật Thần, suy nghĩ của con… ít nhiều ba cũng hiểu rõ, nhưng chuyện này con có cần suy nghĩ thêm chút hay không?” Hạ Trấn Quốc dừng lại một lát, lại bổ sung: “Ba biết, bây giờ buồn phiền lớn nhất giữa hai người các con chính là Hạ Lạc, quả thật đứa nhỏ Hạ Lạc này cũng không hiểu chuyện, vì một vị trí người phụ trách hạng mục, ngay cả chuyện anh em tương tàn cũng có thể làm được.”

“Nhưng dù nói thế nào cậu ta cũng là anh họ của các con, người xưa có câu này rất hay, gãy xương đứt gân còn có thể nối lại, các con và Hạ Lạc đều cùng huyết hống, người thân này, thật ra cũng không khác vợ chồng lắm, đều là đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, không có chuyện gì là không giải quyết được, vì vậy ba cảm thấy, hai người các con vẫn nên cân nhắc kỹ càng chuyện này.” Hạ Trấn Quốc tận tình khuyên bảo, ông là một người rất truyền thống rất bảo thủ, khái niệm dòng họ đã sớm ăn sâu bén rễ trong huyết mạch của ông ta, với ông ta mà nói, quên hệ của Hạ Nhược Y và nhà họ Hạ giống như lòng bàn tay mu bàn tay vậy, đều là thịt, cắt một miếng đều đau.

Nếu Trần Dật Thần tách ra lập riêng với nhà họ Hạ, vậy ông ta sẽ bị kẹp ở giữa, trong không được mà ngoài cũng không xong.

Đáy lòng Trần Dật Thần thở dài, Hạ Trấn Quốc không biết bây giờ chuyện đã nghiêm trọng đến mức nào, ông ta cho rằng Hạ Lạc chỉ là không hiểu chuyện, ích kỷ, làm ra loại chuyện anh em tương tàn này.

Nhưng trên thực tế, đối với Hạ Lạc mà nói, anh em tương tàn căn bản không phải là chuyện lớn gì.

Hạ Lạc bây giờ, ngay cả Hạ Thiên Hồng cũng dám đối phó, biến Hạ Thiên Hồng thành người thực vật, còn cả người chú ba Hạ Trấn Quốc này, cũng bị Hạ Lạc bán cho nhà họ Diệp, nếu như không phải anh ra tay cứu giúp, chỉ sợ Hạ Trấn Quốc đã mất mạng rồi.

Vì vậy Hạ Lạc bây giờ chính là một con súc vật phát rồ, Trần Dật Thần không thể yên lòng để Hạ Nhược Y sống cùng một mái nhà với loại súc vật như vậy.

“Lão Hạ, vô dụng thôi, ông nói cũng vô ích, bây giờ người ta có bản lĩnh rồi, sao có thể để những người như chúng ta vào mắt.” Lâm Như Tuệ lại ở một bên châm chọc, Hạ Trấn Quốc vừa về, bà ta lập tức có người gửi gắm lòng tin, lại càng không kiêng nể gì nói mấy lời vô ích với Trần Dật Thần.

“Tuệ Tuệ! Sao lại nói vậy chứ?” Hạ Trấn Quốc hơi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Như Tuệ, từ khi ông ta bắt đầu vào cửa, Lâm Như Tuệ đã thay đổi mọi cách châm chọc Trần Dật Thần, quan trọng là, ông ta cũng không phải người phải trái không phân, ông ta biết rõ, từ đầu đến cuối Trần Dật Thần vốn không làm ra bất kỳ chuyện gì có lỗi với Hạ Nhược Y, có lỗi với nhà họ Hạ, vì vậy Lâm Như Tuệ thế này quả thật là cố tình gây sự.

Thấy Hạ Trấn Quốc trừng mình, Lâm Như Tuệ lập tức không thuận theo, hai tay chống nạnh, hùng hổ lên tiếng: “Lão Hạ, cái gì gọi là sao tôi nói lời này chứ? Bây giờ chẳng lẽ sự thật không phải như vậy, không phải tên vô dụng này cứng cáp rồi, muốn ầm ĩ tách ra lập riêng sao?”

“Cái gì gọi là tách ra lập riêng? Trần Dật Thần có từng nói muốn cầm một đồng một cắc của nhà họ Hạ sao?” Hạ Trấn Quốc tức giận nói.

“Cũng bởi vì tên vô dụng này không cầm một đồng một cắc nào của nhà họ Hạ tôi mới tức giận!”

“Ông không biết bây giờ tên vô dụng này ngu xuẩn biết chừng nào, cậu ta tách ra lập riêng với nhà họ Hạ, chẳng những cậu ta không cầm một đồng nào của nhà họ Hạ, còn dâng toàn bộ công trình của núi Ngọc Tuyền mà Nhược Y nhà chúng ta khó khăn lắm mới ký được tặng cho nhà họ Hạ.”

“Đây chính là công trình một nghìn năm trăm tỷ đấy, cậu ta dựa vào cái gì quyết định thay Nhược Y của chúng ta!”

“Tôi muốn nói là, tách ra lập riêng với nhà họ Hạ, không phải là không thể được, nhưng những công trình của núi Ngọc Tuyền kia, chúng ta nhất định phải cầm một nửa.”

Lâm Như Tuệ cây ngay không sợ chết đứng nói, thật ra bà ta ủng hộ chuyện Trần Dật Thần tách khỏi nhà họ Hạ này, bởi vì ở nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, bà ta chưa từng được ngẩng cao đầu, chỉ có tách khỏi nhà họ Hạ, thân phận địa vị của bà ta mới có thể cao hơn một bậc.

Bây giờ bà ta tức giận chính là, con bài mà Trần Dật Thần dùng để bàn chuyện tách ra lập riêng với nhà họ Hạ chính là công trình của núi Ngọc Tuyền trị giá một nghìn năm trăm tỷ, dưới cái nhìn của bà ta, công trình này chính là của Hạ Nhược Y, vì vậy muốn tách khỏi nhà họ Hạ, dù không mang đi toàn bộ, ít nhất cũng phải mang đi một nửa, như vậy nhà họ Hạ mới mới có vốn liếng vùng dậy.

Nhưng đồ ngu Trần Dật Thần này lại nói với Hạ Thiên Hồng, muốn đưa toàn bộ công trình một nghìn năm trăm tỷ này cho nhà họ Hạ cũ, chỉ cần nhà họ Hạ cũ đồng ý tách biệt nhà họ Hạ mới.

Tin tức này suýt nữa khiến Lâm Như Tuệ tức chết, não bị úng nước cũng không làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, công trình một nghìn năm trăm tỷ, anh một chút cũng không cần, chắp tay tặng hết cho người ta, hơn nữa thứ anh tặng là của Hạ Nhược Y, điển hình cho việc ‘của người phúc ta’, Lâm Như Tuệ có thể không tức giận sao?

“Hung hăng càn rỡ!”

Hạ Trấn Quốc phiền lòng nói, Lâm Như Tuệ này tham tiền, trong mắt chỉ có tiền, bà ta lo lắng chính là, sau khi tách khỏi nhà họ Hạ, chính mình sẽ không có tiền tiêu, nhưng bà ta căn bản không biết, rốt cuộc bây giờ Trần Dật Thần có năng lực lớn cỡ nào, ngay cả dòng họ bậc nhất như nhà họ Diệp cũng có thể tiêu diệt, vì vậy đối với Trần Dật Thần mà nói, kiếm tiền tuyệt không phải chuyện khó, thậm chí Hạ Trấn Quốc nghi ngờ, tài sản trong tay Trần Dật Thần đã sớm vượt qua nhà họ Hạ, vì vậy mới sẽ không tiếc rẻ công trình của núi Ngọc Tuyền.

“Lão Hạ! Sao tôi lại là hung hăng càn rỡ chứ!” Lâm Như Tuệ bắt đầu la lối om sòm: “Tất cả những gì tôi làm đều là vì muốn tốt cho cái nhà này, ông dựa vào cái gì mà nói tôi hung hăng càn rỡ chứ?!”

“Bà thế này không phải là hung hăng càn rỡ thì là cái gì? Công trình của núi Ngọc Tuyền này cũng không phải là của một mình Nhược Y!” Hạ Trấn Quốc dựng râu trừng mắt, cũng tức giận lắm rồi.

Mắt thấy hai người có xu thế cãi vã, Trần Dật Thần không nhịn được đau đầu, thở dài lên tiếng: “Ba, mẹ, hai người đừng nói nữa, chuyện tách ra lập riêng với nhà họ Hạ, con sẽ cân nhắc kỹ càng.”

“Cân nhắc kỹ càng? Còn có cái gì cần cân nhắc! Tôi không muốn quản chuyện tách hay không tách khỏi nhà họ Hạ, nhưng những công trình của núi Ngọc Tuyền kia, cậu nhất định phải lấy trở về cho tôi, đó là của Nhược Y nhà chúng ta, cậu không có quyền quyết định thay nó.” Lâm Như Tuệ không thèm nói lý.

“Mẹ, những công trình kia là Trần Dật Thần giúp con lấy được từ chỗ bạn học Lâm Tông Vỹ của anh ấy, nghiêm khắc mà nói, đó hẳn là của Trần Dật Thần, không phải của con.” Hạ Nhược Y hơi không kiên nhẫn, cô đã nói không dưới mười lần vấn đề này với Lâm Như Tuệ rồi, nhưng không có lần nào Lâm Như Tuệ nghe lọt tai, trên thực tế, đừng nói là mấy công trình kia của nhà họ Hạ, dù là toàn bộ công trình núi Ngọc Tuyền cũng đều là của Trần Dật Thần.

“Nhược Y, con nói cái gì đó, Lâm Tông Vỹ cũng không phải kẻ ngu, quan hệ bạn học thế nào mà có thể đáng giá một nghìn năm trăm tỷ chứ? Sở dĩ người ta giao công trình cho con, đó là nể mặt nhà họ Hạ chúng ta, về phần tên vô dụng này, chỉ là thuận tiện mà thôi.” Lâm Như Tuệ bĩu môi nói.