Đăng vào: 12 tháng trước
CHƯƠNG 230: GIẾT VƯƠNG AN
Năm đó kẻ thù của Diệp Đông Khiếu phái sát thủ đến nhà họ Diệp, không ai có thể đánh quá ba chiêu với ông ta.
Ở Thương Châu này vài năm, ông ta cảm thấy trong giới võ đạo Thương Châu bản thân đã đạt tới trình độ Đỉnh Phong.
Bởi vì Thương Châu không có võ giả!
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Trần Dật Thần, ông ta mới biết được, cái gì là ếch ngồi đáy giếng!
Tuy rằng Trần Dật Thần chưa ra tay, nhưng với khí thế ngút trời của Trần Dật Thần, ông ta hiểu, ông ta không phải đối thủ của Trần Dật Thần, Trần Dật Thần chỉ cần búng một ngón tay, có thể nghiền chết ông ta.
“Chú Vương, ông đang nói cái gì vậy?!”
“Ông chính là võ giả, võ giả đó!” Diệp Hải Đông giận dữ rống lên, anh ta tự tin nhất là nhờ có Vương An, một Minh Kình trung kỳ võ giả, hai mươi năm trước, Diệp Đông Khiếu giết người khiến giới võ đạo Thương Châu máu chảy thành sông, kết quả làm cho giới võ đạo Thương Châu kết thúc, từ đó về sau, Thương Châu có rất ít tung tích về võ giả, thỉnh thoảng có một người xuất hiện, cũng là Minh Kình nhập môn, hoặc Minh Kình sơ kỳ.
Vương An là Minh Kình trung kỳ, hoàn toàn có thể đàn áp.
Có Vương An ở bên, anh ta không sợ bất kỳ ai!
Nhưng hiện tại, Vương An ngay cả đấu với đối phương cũng không dám, đã tự nói mình không phải đối thủ của đối phương!
Đối phương rốt cuộc là ai!
“Được! Tôi tạm thử một lần!” Lời nói của Diệp Hải Đông cũng khơi dậy sự tự tin chiến thắng trong lòng Vương An, đối với Trần Dật Thần trước mặt, tuy rằng khí thế làm người ta sợ hãi, cũng không biết rõ thực lực mạnh cỡ nào, dù sao nhìn tuổi anh ta nhiều nhất cũng chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, cho dù tu luyện từ trong bụng mẹ, cùng lắm hiện tại đạt Minh Kình hậu kỳ thôi.
Ông là Minh Kình trung kỳ, không thể không liều mạng!
Vương An nghĩ như thế, ông ta cũng làm như vậy.
Nhưng khi tới trước mặt Trần Dật Thần, ông ta mới phát hiện, chính mình quá ngây thơ!
Người này khí thế ngút trời, căn bản không phải Minh Kình, thậm chí có thể là Ám Kình!
“Ông muốn giết tôi?” Trần Dật Thần không thay đổi sắc mặt, mở miệng hỏi.
Ánh mắt Vương An đầy kinh hãi, theo bản năng lắc đầu.
Nhưng ông ta kinh hãi phát hiện, ông ta căn bản không thể cử động!
Trần Dật Thần chậm rãi vươn một ngón tay, cách một khoảng nhỏ.
Một lực vô hình nhắm thẳng vào chân mày Vương An.
Đồng tử của Vương An co lại, hồn sắp lìa khỏi xác.
Kình khí phóng ra, võ học đại sư!
Kình khí dần dần tới gần, khóe miệng Vương An phát ra tiếng cười thảm, có đánh chết ông ta cũng không ngờ được, Trần Dật Thần quả nhiên là một Hóa Kình võ học đại sư!
Vù!
Kình khí vô hình xuyên qua đầu Vương An, Vương An ngã nhào xuống đất.
Thần bảo hộ của nhà họ Diệp, Vương An.
Một ngón tay thì chết!
Lạnh!
Lạnh đến thấu xương!
Khi Vương An ngã xuống, mọi người trong nhà họ Diệp đều cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Bọn họ không thể tin, ông già này ở nhà họ Diệp gần hai mươi năm,vì nhà họ Diệp diệt trừ vố số kẻ địch mạnh, lại chết như vậy.
Nhưng lại bị người ta dùng một ngón tay đâm chết!
Diệp Hải Đông ánh mắt kinh hoảng, thân hình run lẩy bẩy, mắt thấy Trần Dật Thần từng bước một đi tới, tâm hồn anh bắt đầu run lên.
Mỗi bước chân của Trần Dật Thần, khí thế càng mạnh hơn một phần.
Trước như sông lớn chảy cuồn cuộn.
Sau như trời long đất lở.
Chờ tới khi đến trước mặt Diệp Hải Đông, trời đất như đảo lộn!
Áp lực mạnh mẽ, giống như gió lớn, sóng cả nhắm vào Diệp Hải Đông.
“Phịch” một tiếng.
Diệp Hải Đông quỳ một chân trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy!
“Tha… Tha mạng…” Diệp Hải Đông miệng lưỡi xin tha, giọng nói mang theo sự nức nở, anh ta cũng không biết, chính mình rốt cuộc đụng phải nhân vật lớn từ khi nào, anh ta chỉ biết rằng, cái mạng nhỏ của mình, đều nằm trong tay đối phương.
“Tại sao lại đánh Nhược Y?” Trần Dật Thần bình tĩnh mở miệng.
Nhược Y?
Cách xưng hô này, làm cho Diệp Hải Đông sững sờ, đồng tử co lại, trong đầu xuất hiện một ý niệm, nhân vật lớn dùng một ngón tay giết chết Vương An, chẳng lẽ là ông chồng phế vật của Hạ Nhược Y?!
Không! Không có khả năng!
Tuyệt đối không có khả năng!
Ông chồng phế vật của Hạ Nhược Y,
Sao lại có liên quan đến sát thần trước mắt!
Ở trong lòng Diệp Hải Đông điên cuồng muốn hét lên, trong lòng ngàn vạn lần không tin, ngoài miệng vẫn bất giác hỏi: “Anh… Anh là chồng của cô Hạ?”
“Tôi hỏi anh, tại sao lại đánh Nhược Y?” Trần Dật Thần cũng không trả lời, bình tĩnh nhìn Diệp Hải Đông hỏi.
Sắc mặt của Diệp Hải Đông trắng bệch, thật sự là! Thế mà đúng! Ha ha ha!
“Ngài Trần, Giám đốc Diệp anh ta… anh ta không cố ý.” Lúc này ở một bên, Khang Hải Ba run giọng mở miệng, thay Diệp Hải Đông giải thích, nhưng trên thực tế, anh ta cũng không thể tin, người đàn ông giống như đế vương trước mắt mình, lại chính là con rể phế vật của nhà họ Hạ, nếu đây là sự thật trước mắt, anh ta không thể không tin.
“Tôi có nói chuyện với anh sao?” Trần Dật Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Khang Hải Ba.
Cái liếc mắt này, nhất thời làm cho Khang Hải Ba vỡ mật.
“Ngài Trần, thật… thật xin lỗi…” Đầu lưỡi Khang Hải Ba giống như cứng lại, thật là đáng sợ, Trần Dật Thần thật là đáng sợ!
Anh cảm thấy khi Trần Dật Thần nhìn anh, giống như bị tử thần nhìn trúng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào!
Trần Dật Thần lại dời mắt về phía Diệp Hải Đông.
Diệp Hải Đông cố nén sợ hãi ngẩng đầu lên, đối diện với Trần Dật Thần, anh ta biết, hôm nay cơ hội sống sót thật xa vời, nhưng anh ta vẫn muốn nếm trải một chút.
“Ngài… ngài Trần, tôi đồng ý đem toàn bộ tài sản của nhà họ Diệp giao ra đây, bồi thường cho vợ ngài”
Yên lặng!
Xung quanh hoàn toàn yên lặng!
Phần đông vệ sĩ và người hầu của nhà họ Diệp, giống như tượng điêu khắc, hóa đá tại chỗ.
Tất cả tài sản của nhà họ Diệp, ước chừng có trên ba mươi nghìn tỷ?
Bây giờ Diệp Hải Đông lại nói một câu, sẽ đem tất cả tài sản giao nộp, bồi thường cho cô gái kia?!
Diệp Hải Đông có phải điên rồi!
“Không đủ.” Trần Dật Thần thản nhiên lắc đầu.
Xung quanh lại yên tĩnh, lặng ngắt như tờ, Diệp Hải Đông đã nhượng bộ, thanh niên này còn nói không đủ.
“Kìa ngài Trần… muốn cái gì?” Diệp Hải Đông miệng lưỡi hỏi.
“Mạng của mày!”
Trần Dật Thần thản nhiên mở miệng, đối với người dám làm tổn thương Hạ Nhược Y, anh sẽ không nương tay.
“Ngài Trần! Tôi là con của Diệp Đông Khiếu, ba tôi còn chưa chết! Ngài không thể giết tôi!” Giống như cảm nhận được sát khí ngút trời của Trần Dật Thần được che dấu qua vẻ ngoài bình tĩnh, Diệp Hải Đông luống cuống, anh ta hoàn toàn luống cuống.
Tin tức lộ ra cũng khiến cho những người có mặt đều kinh hãi.
Diệp Đông Khiếu, thế mà chưa chết?!
Trần Dật Thần vẫn thờ ơ như trước, Diệp Đông Khiếu chết hay sống, không có liên quan gì đến anh?
Cho dù Diệp Đông Khiếu không chết, ông ta dám gây phiền phức cho anh, thì anh sẽ cho ông ta chết lần nữa!
Thấy Trần Dật Thần không nói lời nào, đáy lòng Diệp Hải Đông nhất thời nổi lên hy vọng, còn tưởng rằng Trần Dật Thần bị mình dọa, tiếp tục tận tình khuyên bảo: “Ngài Trần, thật không dám giấu, ba tôi hai mươi năm trước, chính là Ám Kình trung kỳ võ giả, hiện giờ, hai mươi mấy năm qua đi, nếu ông ấy lại xuất quan, rất có thể đột phá Ám Kình, trở thành võ học đại sư.”
“Ngài Trần, ngài cũng là võ giả, ngài hẳn là hiểu được, bốn chữ võ học đại sư này, rốt cuộc ý nghĩa gì.”
“Hơn nữa, giữa tôi với ngài, cũng không phải có thù hận không hóa giải được, tuy rằng tôi mạo phạm vợ ngài, nhưng tôi đã đưa ra thành ý của tôi, cho nên ngài Trần, ngài thật sự không nên, vì một cô gái, đắc tội ba tôi, võ học đại sư…”