Đăng vào: 12 tháng trước
***
Lý Ngân Hàng:
– Cậu biết cái này à?
Nam Chu trả lời:
– Hội họa cũng cần tìm hiểu giải phẫu.
Đây là một trong những danh mục sách mà tác giả Vĩnh Vô phải đọc, vì thế nó cũng được thêm vào giá sách của cửa hàng sách Tân Hoa trong “Ngày dài vĩnh hằng”.
Đương nhiên, cách tấn công bẻ cổ đơn giản và thô bạo Nam Chu cũng học được từ trong sách.
Lý Ngân Hàng xắn tay áo lên:
– Cần tôi làm gì không?
Cô chỉ cần chỉ thị đơn giản nhất là được.
Nam Chu:
– Mở sách, tìm manh mối.
Nhìn thấy lính chì thì mau chạy đi.
Lý Ngân Hàng nhìn mười lăm chú lính chì hoàn chỉnh ăn mặc giống như chú lính chì một chân, đứng thẳng dựa tường, giơ cao súng lưỡi lê dài.
Cô đánh bạo đồng ý:
– Không thành vấn đề:
Nam Chu quay sang nhìn Giang Phảng:
– Anh Phảng, anh thì sao?
Vào lúc này, ván cờ mới đã bắt đầu.
Quân trắng đi trước.
Xác khô điều khiển quân cờ đen, dường như chỉ cần động não thôi cũng sẽ khiến nó vỡ vụn rơi xuống, đôi mắt như thủy ngân nhìn thẳng bàn cờ trước mặt một phút, sau đó mới chậm rãi di chuyển một quân cờ sống trong bàn cờ chết.
Giang Phảng:
– Tôi sẽ nhìn bọn họ chơi cờ.
Chú lính chì một chân chưa kịp nói gì, Giang Phảng đã nở nụ cười hoàn mỹ, ngắt lời nó:
– Các anh chỉ không hoan nghênh hành vi gian lận thôi chứ đâu có cấm xem chơi cờ.
Chú lính chì mấp máy môi nhưng không nói gì, chỉ nhón chân, tiếp tục xem cờ.
Giang Phảng nói với Nam Chu:
– Hai người đi đi.
Lý Ngân Hàng hơi do dự:
– Anh không đi cùng chúng tôi thật à?
Giang Phảng khoanh tay, nhìn mê cung giá sách phía sau:
– Nhiều sách như vậy, thêm tôi hay bớt tôi có gì khác sao?
Nam Chu nhìn thẳng vào mắt Giang Phảng:
– Tôi cảm thấy như này không ổn.
Giang Phảng khoác tay lên cổ Nam Chu, thành thạo xoa bóp, giúp cậu thả lỏng:
– Lâu lắm rồi không chơi cờ, để tôi ôn tập một lúc, sau này còn dạy cậu.
Anh ngừng một lát, ngoắc tay Nam Chu:
– Đúng rồi, qua đây, tôi giới thiệu cho cậu kiến thức căn bản của cờ vua.
Hai người chụm đầu vào nhau, Giang Phảng dạy cho Nam Chu nhận biết thân phận của từng quân cờ và một số quy tắc thắng thua cơ bản.
Lý Ngân Hàng dần dần nhận ra, thực ra Nam Chu và Giang Phảng đã nghĩ được cách ra ngoài rồi.
Cô định xen miệng vào hỏi, nhưng nhìn thấy chú lính chì vẫn còn sau lưng, cô bèn im lặng, giả vờ như không phát hiện ra điều gì.
Nam Chu là một học sinh giỏi, nghe qua quy tắc, cậu cúi đầu khẽ “ừ” một tiếng, tỏ vẻ đã hiểu.
Cậu quay sang hỏi chú lính chì:
– Sau khi ra ngoài câu chuyện bị ăn mất của chúng tôi sẽ được trả lại chứ?
Chú lính chì:
– Chúng tôi chỉ nhận những câu chuyện hoàn chỉnh.
Ngầm báo cho bọn họ biết giới hạn của hành vi vi phạm luật cấm.
Chỉ cần cuối cùng bọn họ có thể tìm được linh hồn của những quân cờ, thắng ván cờ này, thì có thể mang theo ký ức hoàn chỉnh và bản thân rời khỏi đây.
Nghe vậy, Giang Phảng nhướng mày với Nam Chu.
Động tác này của anh thoải mái phóng khoáng, khiến người ta bỗng cảm thấy yên tâm.
Dường như Nam Chu đã bị thuyết phục bởi câu nói của chú lính chì, cậu lẩm bẩm:
– Đúng vậy, tôi có thể làm được, nhưng chưa chắc anh đã làm được.
Giang Phảng:
– Nghĩ xong rồi?
Nam Chu:
– Nghĩ xong rồi.
Nam Chu nhìn Giang Phảng:
– Vậy anh nhất định phải tin tưởng tôi.
Giang Phảng nhún vai, cười rạng rỡ:
– Tôi luôn tin cậu.
Nghe Nam Chu và Giang Phảng nói chuyện, Lý Ngân Hàng vẫn chẳng hiểu gì.
Đợi khi bước vào giá sách, Lý Ngân Hàng mới hiểu “đầu óc quay mòng” là thế nào.
Sách trên giá không hề có khái niệm “phân loại”, giống như não người, rất tùy ý, muốn đặt đâu thì đặt.
Hai quyển tác giả khác nhau, nội dung chẳng tương đồng, chỉ cần đọc cùng một ngày thì sẽ xếp cùng nhau.
Nhìn tầng tầng lớp lớp giá sách như những bức tượng gỗ vây xung quanh, đề mục lớn nhỏ, đủ mọi màu sắc, khiến người ta chóng mặt, trong lòng cô chỉ còn lại một câu:
Đệt, tìm được mới lạ đấy.
Dù vậy, Lý Ngân Hàng vẫn cố nhịn cảm giác muốn đổ mồ hôi, tập trung vào giá sách phía trước, định bụng cố gắng một phen.
Chú lính chì ban nãy đã giải thích quy tắc trò chơi cho họ.
Bao gồm cả chi tiết quân cờ sẽ chạy vào những quyển sách có tình tiết mới mẻ liên quan tới bản thân chúng.
Cho nên, những sách liên quan tới quân tượng, quân xe, quân mã, quân tốt sẽ là những sách nhìn tương đối mới mẻ.
Cô nhìn khắp một lượt giá sách trước mặt, giơ cao tay lên lấy một quyển sách phù hợp với điều kiện trong trí tưởng tượng của cô, nhanh chóng mở ra xem.
Lý Ngân Hàng đang ép bản thân suy nghĩ và gắng hết sức mở rộng tìm kiếm thì Nam Chu giống như đang dạo hiệu sách hơn.
Cho tới tận bây giờ, cuộc sống của Nam Chu đều đấu tranh với hoàn cảnh, cậu đã sớm quen rồi.
Bởi vậy cách tư duy của cậu luôn đơn giản, nhưng có hiệu quả.
Thời gian để bọn họ thăm dò phó bản “Xâm nhập não bộ” chỉ có 48 tiếng đồng hồ.
Nửa tiếng lại có lính chì đi tuần tra quan sát một lần, có cho thêm bọn họ 48 tiếng nữa để lục tung đống sách ở đây cũng không đủ.
Nếu như dùng quá nhiều thời gian ở đây, cho dù có miễn cưỡng qua màn, ai biết được cánh cửa trong hành lang não tiếp theo sẽ ẩn chứa trò chơi gì?
Cho nên, cửa này cần tìm manh mối, nhất định sẽ có một cách qua cửa mà không tốn quá nhiều thời gian.
Nhận ra điểm này, Nam Chu suy nghĩ về từ mấu chốt quyết định xu hướng trọng tâm của phó bản, nhưng lại bị những nội dung khác, quy tắc trò chơi và bầu không khí căng thẳng trong trò chơi khiến bản thân lờ đi.
Manh mối?
Cậu bắt đầu thăm dò và tìm kiếm tự do.
Trừ quyển sách trắng thuộc về bản thân ngay từ đầu đã nằm trong tay cậu, cậu còn lấy xuống một bộ sách giới thiệu quy tắc cơ bản của môn cờ vua, giở lướt qua, thu thập thông tin.
Nếu như đây là trong não của một người nào đó thật, chắc hẳn người này rất thích chơi cờ.
Những loại sách về cờ, các kỹ thuật chơi cờ có quy luật hơn tất cả.
Chúng nó bày ngay tại giá sách gần cửa ra duy nhất, chẳng cần tốn nhiều thời gian để thăm dò tìm kiếm.
Xem ra phó bản cũng rất quan tâm tới những người chơi không biết chơi cờ vua.
Cho dù người chơi bước vào phó bản này không thể hiểu quy tắc của cờ vua, ở đây còn có giáo trình cho người mới, lấy dùng lúc nào cũng được.
Đáng tiếc, những sách này quá cũ.
Bên trong không có tung tích của những linh hồn cờ kia.
Đầu ngón tay Nam Chu từ từ sượt qua từng gáy sách, men theo giá sách đi vào sâu trong mê cung.
Cậu thuận tay rút ra một quyển sách.
Quyển sách này cũng thiết kế tinh xảo, độ dày ngang bằng quyển sách trắng trong tay Nam Chu.
Gáy sách thêu chữ dát vàng.
Chữ viết này không giống bất cứ chữ viết nào trong nền văn minh nhân loại.
Nam Chu mở trang bìa lót, phát hiện chữ viết nội dung chính giống hệt như loại chữ in trên gáy sách, đều không thu được thông tin gì từ chữ viết kỳ lạ này.
Điều này khiến cậu nhớ tới cánh tay có màng như ếch kỳ lạ không rõ nguồn gốc trong phó bản “Nỗi sợ trăng tròn”.
Dẫu vậy, Nam Chu không cảm thấy thất vọng.
Cậu giở sách tới phía sau.
Chữ viết chỉ tới một nửa, kết thúc vội vàng.
Nửa sau của sách chỉ là giấy trắng.
Nam Chu lại lấy một quyển khác trên giá sách.
Vẫn là những chữ viết kỳ lạ mà cậu không hiểu.
Có điều, nội dung cuốn sách này phong phú hơn, tổ chức từ ngữ không giống, trang trắng cũng ít hơn.
Chú lính chì đã từng nói, thư viện chỉ thu sách hoàn chỉnh.
Vậy thì có thể hiểu rằng, những văn tự kỳ quái thu nhận trong những quyển sách cùng một kiểu bìa này chính là của những người chơi trước đây từng vào phó bản nhưng không may thất bại.
Bọn họ bắt buộc phải để lại câu chuyện của cả đời mình, cơ bị nhốt vĩnh viễn trong thư viện này.
Nam Chu rất hứng thú với câu chuyện của bọn họ, nhưng thật tiếc, cậu không hiểu.
Cậu tiếc nuối đặt sách về vị trí cũ.
Bên tai chợt vang lên tiếng giày da đi trên đất.
Nam Chu giật mình, lặng lẽ lùi về sâu trong giá sách.
Giày da của lính chì giẫm lên sàn gỗ phát ra tiếng kêu “cộp cộp”, rất dễ dàng nhận ra, khiến sống lưng Lý Ngân Hàng đổ mồ hôi lạnh.
Chỉ có một lối vào trong rừng giá sách.
Bởi vậy, cô và Nam Chu dùng cách giống nhau, lặng lẽ đi vòng sâu trong mê cung giá sách phức tạp trong căng thẳng.
Nhưng sàn nhà gỗ quá cứng.
Vừa đánh dấu vị trí của đám lính chì, cũng để lộ vị trí của chính Lý Ngân Hàng.
Cô cởi giày ra, xách trên tay, tiếp tục đi vào trong.
Quả nhiên khi tất mềm mại chạm vào sàn gỗ gần như không phát ra âm thanh nào.
Dẫu vậy, thỉnh thoảng hai chân chạm đất, các đốt phát ra tiếng vang khẽ cũng khiến thần kinh cô gần như sắp nổ tung.
Cô đi vòng vèo hơn trăm mét, tới mấy giá sách sâu bên trong, cuối cùng mới dám dừng lại thở phào một hơi.
Cô không dám chậm trễ, tìm kiếm suốt giá sách gần đấy, mang theo hi vọng mèo mù vớ cá rán, thử tìm kiếm “linh hồn quân cờ”.
Ban nãy bị cắt ngang khiến đầu óc cô hơi loạn.
Dù đã lặp đi lặp lại nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, nhưng bàn tay rút sách và để sách của cô vẫn run như bị Parkinson.
Huống hồ, cô không thể tập trung sự chú ý.
Trừ chú lính chì một chân ra, tổng cộng có mười lăm chú lính chì đi tuần.
Năm người một tổ, chia làm ba đường.
Đế dày da trâu chắc chắn của bọn họ chạm vào sàn gỗ vang lên tiếng cộp cộp.
Nhất thời, tiếng ồn ào của đội tuần tra khiến cho lòng cô rối bời.
Gần xa đều là tiếng vang của đế giày trên nền đất, cô chẳng thể dựa vào âm thanh gần xa để phán đoán vị trí của đối phương.
Bởi vậy, khi Lý Ngân Hàng cảm nhận được luồng không khí rợn tóc gáy, cô chỉ kịp bối rối lao sang ngang, ôm theo đôi giày và quyển sách trắng của mình nép cạnh giá sách.
Một đội lính chì, công khai mang theo tiếng bước chân vang vọng đang tiến về phía Lý Ngân Hàng.
Cho dù Lý Ngân Hàng trốn rất nhanh, nhưng cô đã bị chú lính chì đi đầu dẫn đội thoáng nhìn thấy khi đi vòng qua giá sách.
Cô nghe thấy một giọng nói khô khan, thiếu nhân tính:
– Là sách.
– Sách của chúng ta… chạy rồi.
Đầu Lý Ngân Hàng ong ong như sắp nổ tung.
Ánh mắt hốt hoảng liếc nhìn quyển sách trắng.
Trên gáy sách thoáng cái xuất hiện tên của cô.
Cô run rẩy mở sách ra, phát hiện trang bìa lót vốn dĩ trắng xóa giờ đây tự động xuất hiện hàng chữ in màu đen.
Tên sách: Lý Ngân Hàng.
Tác giả: Lý Ngân Hàng..