[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 78: Hồ ly mới là anh trai
Nói như thế nào đây, gia hỏa này thật sự quá béo rồi, một chút cũng không giống như một con chim, vừa nhìn chính là một con gà vô cùng mập mạp.
Tần Nhất chỉ sợ cô không chú ý một cái thì nó lập tức đã bị người khác nướng lên ăn rồi.
Nhưng con hàng này chung quy vẫn là Phượng Hoàng, năng lực tự vệ chắc là vẫn có. Hơn nữa luôn nhốt nó trong không gian cũng bất lợi cho việc trưởng thành của nó.
Quên đi, cùng lắm thì cô chú ý nó nhiều một chút, tốt xấu gì cũng là Phượng Hoàng, cô cũng không thể đem dòng độc đinh của người ta nuôi dưỡng cho tàn phế.
"Được, tao đồng ý, chỉ là bây giờ không phải lúc, đợi qua một đoạn thời gian đã."
Tiểu Lam thật không ngờ Tần Nhất đồng ý dễ dàng như vậy, nghe được đáp án mình mong muốn, sững sờ nửa ngày mới phản ứng được.
"Đồng ý rồi thì không được đổi ý." Sợi lông ngốc trên đầu vì Tiểu Lam vui mừng mà vểnh thêm lên vài phần.
"Tao biết."
Bên này Tần Nhất mới vừa nói xong kế hoạch của mình cho Tiểu Lam, bên kia đám người Lâm Thanh rốt cuộc đã quay lại.
Tần Nhất mở mắt ra liền thấy khuôn mặt mệt mỏi rã rời của Lâm Thanh, nhưng đôi mắt hồ ly mê người lại sáng ngời.
Cô đứng thẳng người, chỉ chỉ quần áo có chút nhếch nhác của Lâm Thanh, mặt trên bị rạch ra vài đường vết rách, vừa nhìn chính là kiệt tác của Zombie.
"Đây là chuyện gì xảy ra?"
Trên người Lâm Bạch cũng có mấy vết trầy, nhưng trên người Sở Mặc Hòa và Đỗ Nguyên lại không có.
Lâm Thanh đang muốn khoe khoang chiến tích của mình với Tần Nhất và lão đại, không nghĩ tới Tần Nhất liếc mắt liền thấy được vết rách trên quần áo anh ta, nhất thời có chút chột dạ sờ sờ mũi.
"À ờ, chỉ là không cẩn thận bị quệt rách thôi."
Lâm Bạch tính tình tốt cười cười, không thèm lưu lại mặt mũi cho anh trai nhà mình: "Anh trai quá kích động, lúc đến căn phòng bệnh đầu tiên đã trực tiếp xông vào, bên trong có mấy con Zombie. Lúc đó nếu không phải Sở Hòa kịp thời kéo anh ấy lại, chắc giờ chúng ta nhìn thấy chính là một con Zombie rồi."
Tần Nhất thầm trợn trắng mắt, cô cũng biết là sẽ như vậy mà. Bây giờ Lâm Thanh còn rất non nớt, so với lão hồ ly xảo quyệt trong trí nhớ hoàn toàn không giống nhau.
Lâm Thanh không vui liếc nhìn em trai nhà mình, buồn rầu ra mặt: "Quả nhiên em trai gì đó đều là đồ hãm hại người, vẫn là em gái tốt, trước đây sao mẹ lại không sinh cho tôi một em gái nhỏ chứ."
Vân Hoán nhàn nhạt quét mắt nhìn Lâm Thanh: "Là do cậu không có dáng vẻ của một người làm anh. Có đôi khi tôi rất hoài nghi Đại Bạch mới là anh trai."
Sở Mặc Hòa che cái miệng nhỏ nhắn cười nói: "Ha ha, lão đại, em và anh thật sự là có thần giao cách cảm, em cũng nghĩ như vậy."
Đỗ Nguyên cười ngốc, nhìn Lâm Thanh một cái, lại nhìn Lâm Bạch một chút, gãi gãi đầu, nghi hoặc hỏi: "Đại Bạch không phải là anh trai sao? Tôi vẫn cho rằng Đại Bạch lớn hơn Hồ ly, thì ra Hồ ly mới là anh trai."
Tần Nhất suýt chút nữa không nhịn được cười, cái gì gọi là thần bổ đao, cái gì gọi là thương tổn đến từ người thành thật, chính là đây.
Lâm Thanh khóc không ra nước mắt.
Bọn Lâm Thanh bên này trêu đùa nhau, Cao Tình bên kia cũng không chịu cô đơn.
Cô ta cũng đoán được hai người Tần Nhất và Vân Hoán đang chờ người, sau khi bọn Lâm Thanh quay lại, cô ta chợt phát hiện giá trị nhan sắc của đội bọn họ thật là cao.
Nhưng cô ta không nghĩ tới một người lớn sống sờ sờ như cô ta đang đứng ở đây, vậy mà không một ai chú ý đến, chuyện này là không thể chấp nhận được, cô ta phải đánh vào nội bộ của tiểu đội này.
Nghĩ như vậy, Cao Tình tự động đi tới, hướng về phía bọn Lâm Thanh cười nói: "Xin chào mọi người, tôi là Cao Tình."
Ngũ quan Cao Tình chỉ ở mức thanh tú nhưng cô ta lại có một đôi mắt rất đẹp, khi đôi mắt của cô ta nhìn thẳng vào người nào đó, người nào đó sẽ cảm thấy đôi mắt này quá câu người.
Chương 79: Tình anh em
Dáng người Cao Tình rất tốt, không quá cao nhưng cũng không thấp, ngực tấn công mông phòng thủ, hiện tại trên người lại mặc đồng phục y tá, trông càng mê người.
Nhưng cô ta lại không biết đám người Vân Hoán không phải người bình thường, người đẹp bọn họ không biết đã gặp qua bao nhiêu, kiểu lấy lòng của Cao Tình đối với bọn họ mà nói một chút cũng không hữu dụng.
Không ai để ý cô ta, điều này khiến cho Cao Tình cảm thấy xấu hổ, cũng có chút ủy khuất.
Điều này làm cho cô ta không tự chủ được nhích tới gần Tần Nhất. Cô ta biết, có đôi khi nữ sinh phải làm nũng mới có thể chọc người yêu thích.
Cao Tình vừa định vươn tay kéo ống tay áo Tần Nhất, Vân Hoán đã kéo Tần Nhất vào trong ngực mình, không cho Cao Tình tới gần.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mặc Hòa chợt âm trầm, đôi mắt nhìn Cao Tình chằm chằm, sự đáng yêu lập tức offline, thay vào đó là cảm giác vô cùng âm lãnh: "Cô là ai?"
Mã ngoài của Sở Mặc Hòa quá mức có tính lừa dối, Cao Tình chỉ coi anh ta một tiểu nam sinh, cô ta nhìn Sở Mặc Hòa mỉm cười nói: "Tôi là Cao Tình, cậu có thể gọi tôi là chị Tình. Tôi là người đội trưởng các cậu cứu về."
Cao Tình rất giỏi quan sát, cô ta phát hiện nhóm người này lấy Vân Hoán cầm đầu.
Sở Mặc Hòa đột nhiên nở nụ cười, đầu nhỏ hơi nghiêng, thoạt nhìn vô cùng dễ thương.
"Thật là buồn nôn, cô có biết hay không, cô từ trong ra ngoài đều đen! Không cho phép cô tới gần lão đại và Nhất Nhất, nếu không...tôi sẽ gϊếŧ cô."
Biểu cảm trên mặt Sở Mặc Hòa chợt thay đổi trở nên âm ngoan, trong đôi mắt long lanh ánh nước lộ ra sự điên cuồng bất thường.
Cao Tình bị dọa sợ, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, thực sự quá đáng sợ. Nam sinh thoạt nhìn rất dễ gần này cư nhiên so với người đội trưởng kia càng đáng sợ hơn.
"Sở Hòa, sẽ không." Vân Hoán nhìn Sở Mặc Hòa nhàn nhạt mở miệng.
Nam sinh vừa rồi còn điên cuồng bướng bỉnh lập tức trở nên yên tĩnh, nhu thuận đáng yêu giống như một con búp bê.
Cao Tình không hiểu ý tứ của Vân Hoán, nhưng bọn Lâm Thanh lại nghe hiểu. Người này sẽ không đi chung với bọn họ, cũng sẽ không gia nhập vào đội bọn họ.
Tần Nhất thật không ngờ Sở Mặc Hòa nhạy cảm như vậy, nhưng đúng là cô đã suy nghĩ không chu toàn. Cô vì mải nghĩ làm thế nào trả thù Tần gia mà đã quên mất để ý đến cảm thụ của những người khác.
Cô có thể hiểu được tâm trạng của Sở Mặc Hòa, đổi lại là cô, cô cũng không đồng ý cho một người không quen biết, thậm chí còn có tâm tư xấu gia nhập vào tiểu đội mình.
Hơn nữa, đám người Vân Hoán bọn họ đều là lớn lên từ nhỏ với nhau, tình nghĩa anh em thâm hậu. Ngày thứ hai gia nhập đội cô đã phát hiện Sở Mặc Hòa so với những người khác càng mẫn cảm, quan tâm bọn Lâm Thanh hơn.
Thậm chí còn có chút điên cuồng cố chấp, ham muốn chiếm làm của riêng mãnh liệt khiến cho Sở Hòa không cho phép bất luận kẻ nào gia nhập vào bọn họ, phá hư đoàn thể của bọn họ.
Tần Nhất có đôi khi cũng cảm thấy rất kỳ diệu, cô cũng không ngờ bản thân có thể dễ dàng trở thành một thành viên trong đội bọn họ, thậm chí là anh em, còn nhận được sự tín nhiệm mọi người như vậy.
Tần Nhất đi tới trước mặt Sở Mặc Hòa, nhón chân lên sờ sờ đầu anh: "Tối nay tôi làm đồ ăn ngon cho cậu."
Đối với một kẻ tham ăn mà nói, chiêu vuốt lông này của Tần Nhất trăm lần thì hiệu quả cả trăm.
Quả nhiên Tần Nhất vừa dứt lời, mắt Sở Mặc Hòa liền sáng lên, gật đầu như mổ thóc, làm nũng nói: "Nhất Nhất nói phải giữ lời đó."
Vỗ về được Sở Mặc Hòa, Tần Nhất lại suy nghĩ cách để trấn an Cao Tình. Lúc đầu cô còn nghĩ đi từng bước một, hiện tại có Tiểu Lam trợ giúp, hơn nữa cô cũng không muốn khiến bọn Lâm Thanh không vui.
Hiện tại cô có thể tăng tốc độ lên rồi.
Cao Tình chứng kiến Sở Mặc Hòa đối xử với mình như vậy, nhưng Tần Nhất không những không tức giận, còn dụ dỗ anh ta.
Cao Tình điềm đạm đáng yêu nhìn Tần Nhất, dịu giọng nói: "Đều là tôi không tốt, tôi không nên chọc cậu ấy tức giận. Hàn Mạt, cậu đừng giận, tôi sẽ nói xin lỗi cậu ấy."
Cao Tình nghiến răng nghiến lợi, cô ta phải nhẫn, chỉ có nhịn xuống, sau này cô ta mới có thể đè đầu tên oắt con đó.