[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 30: Lâm Bạch
Đồ ăn bên trong thôn trang cũng không ít nhưng phần lớn là những thứ đồ như bột mì, gạo. Điện ở tận thế đã bị cắt, rau dưa hay đồ ăn trong tủ lạnh dù không hư hỏng toàn bộ cũng đã héo hoặc ỉu.
Tần Nhất thu gom toàn bộ gạo chuyển vào trong không gian. Tuy không gian có thể tự sản xuất, nhưng Tần Nhất đã từng trải qua mấy năm ở tận thế, cô vĩnh viễn sẽ không chê đồ ăn nhiều.
Tần Nhất cũng không lấy toàn bộ, cô để lại những đồ có thể giữ được lâu mà không bị hỏng, dù sao cũng phải lưu lại chút gì đó cho những người đến sau.
Tần Nhất lấy ra một túi gạo hai mươi cân và một ít thịt khô. Nghĩ đến mấy người đang mệt mỏi nằm ở trong xe một, cô lại lấy từ trong không gian ra vài gói mì tôm và ít trứng gà.
Tần Nhất thắng lợi trở về xe. Trong xe, Lâm Thanh vẫn duy trì sự cảnh giác.
Tần Nhất vừa về tới, Lâm Thanh lập tức mở mắt ra, thấy Tần Nhất mang về nhiều đồ như vậy, Lâm Thanh không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt.
Đụng phải ánh mắt Tần Nhất đang nhìn mình, Lâm Thanh cười gượng có chút xấu hổ.
Thật sự không thể trách anh ta, đã một ngày hai đêm rồi anh ta chưa được ăn gì cả. Hơn nữa, bọn họ vẫn luôn gấp rút lên đường, trên đường còn bị mấy đợt Zombie đuổi theo, Lâm Thanh cảm giác dạ dày của mình đã đói bụng đến chết lặng.
Tần Nhất cho đến bây giờ mới biết, đói bụng cũng có thể lây. Bụng Lâm Thanh vừa réo đòi ăn thì trong xe lại truyền tới thêm mấy tiếng bụng đói kêu vang nữa.
Trong mắt hồ ly Lâm Thanh tràn đầy ý cười, anh ta vừa mới chuẩn bị mở miệng nói thì nghe thấy Lâm Bạch ở bên cạnh "ưm" một tiếng.
Lâm Thanh vui mừng: "Đại Bạch, em tỉnh rồi, cảm giác thế nào?"
Lâm Bạch ngồi thẳng dậy, sau khi ngủ một giấc tinh thần và thể xác đều sảng khoái, đầu tóc có chút rối, có vài sợi còn vểnh lên, thoạt nhìn có chút ngốc manh.
Lâm Thanh và Lâm Bạch là anh em song sinh, hai người tuy lớn lên giống nhau như đúc nhưng vẫn có thể khiến cho người ta phân biệt được ra hai người bọn họ.
Lâm Thanh và Lâm Bạch đều là loại người nhìn qua ôn nhuận như ngọc, nhưng thực chất bên trong thì Lâm Thanh lại "đen như mực". Còn Lâm Bạch thật sự là người ôn nhuận như ngọc, ấm áp như gió xuân, tĩnh lặng như nước.
Ở cùng một chỗ với Lâm Bạch khiến cho người ta cảm thấy tâm tình bình thản.
Quả nhiên giống biệt hiệu của anh ta, Đại Bạch*, có công hiệu chữa trị về mặt tinh thần cho người khác.
(Đại Bạch là tên tiếng Trung của Baymax, một nhân vật trong Big Hero 6)
"Ừ, em không sao." Lâm Bạch nhìn Lâm Thanh cười khẽ. Anh ta vừa nhoẻn miệng cười một tiếng, trên gò má trái liền xuất hiện một lúm đồng tiền nho nhỏ.
Tiếp theo, anh ta quay sang nhìn Tần Nhất, trong đôi mắt hồ ly tràn đầy tia sáng ấm áp: "Trước đó còn chưa cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu chúng tôi."
Tần Nhất thản nhiên nói: "Không có gì, tôi tìm được một chỗ khá tốt, trước mang mấy người qua đó, dù sao hai người kia cũng cần nghỉ ngơi thật tốt."
"Được." Lâm Thanh và Lâm Bạch đồng thanh nói.
Tần Nhất lái xe đến căn nhà lớn vừa rồi, Zombie xung quanh đều đã bị cô giải quyết hết. Cô cũng không muốn bạc đãi người của mình, đương nhiên phải chọn chỗ tốt nhất.
Tần Nhất dừng xe, giúp đỡ Lâm Thanh và Lâm Bạch dìu Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa vào trong.
Lâm Thanh nhìn thiếu niên gầy yếu đang cõng Đỗ Nguyên cao to đi phía trước, kinh ngạc đến suýt rớt cằm.
Không nghĩ tới thiếu niên thoạt nhìn gầy yếu lại có sức lực lớn như vậy, đồng dạng kinh ngạc còn có Lâm Bạch.
Nhưng Lâm Bạch nghiêm túc nhìn Tần Nhất một cái, trong con ngươi lập tức nhuộm đầy ý cười.
Tần Nhất nhìn tình huống hai người một chút, phát hiện vết thương của bọn họ cũng không chuyển biến xấu, trong lòng cũng yên tâm.
Trong lúc ba người Tần Nhất đưa Đỗ Nguyên và Sở Mặc Hòa lên phòng thì Vân Hoán tỉnh lại.
Đôi mắt đào hoa hẹp dài nhiễm đầy hoa tuyết của trời đông giá rét lạnh nhất, không có chút mê man nào như mới vừa tỉnh ngủ.
Môi mỏng của Vân Hoán mím chặt, đôi môi đỏ thắm trước đó lúc này lại tái nhợt, ngũ quan thâm thúy, mũi cao thẳng, lông mày lưỡi mác sắc bén, ghép lại một chỗ ngược lại khiến anh trở nên nhu hòa vài phần.
Chương 31: Lần đầu giao thủ
Nhưng chỉ là nhu hòa một chút chút mà thôi, Vân Hoán người này giống như là một tòa đại băng sơn di động, cho dù đang dưới nắng hè chói chang cũng có thể cảm giác được khí lạnh giá rét trên người anh.
Vân Hoán liếc mắt nhìn áo sơ mi đen dính đầy máu Zombie của mình, mày kiếm cau lại tỏ rõ sự chán ghét, đôi môi mỏng tái nhợt mím càng chặt hơn.
Anh duỗi đôi chân dài bước xuống xe, lạnh nhạt đi vào trong nhà.
Lâm Thanh vừa mới sắp xếp xong cho Đỗ Nguyên, đang chuẩn bị đi ra ngoài dìu lão đại trong xe vào trong.
"Lão đại, anh đã tỉnh." Mắt Lâm Thanh tràn đầy kinh hỉ.
Vân Hoán lãnh đạm ừ một tiếng, vừa khéo đúng lúc này Tần Nhất cũng đi ra, thoáng chốc bốn mắt đối diện, bùm bùm, tia lửa bắn ra bốn phía.
Vân Hoán nhìn Tần Nhất một cái thật sâu, đôi mắt đào hoa lạnh như băng sâu thẳm không thấy đáy. Nó giống như xoáy nước, kéo người bị nhìn vào trong biển sâu.
Tần Nhất nhướn mày, mắt phượng xinh đẹp nhiễm ý cười tà, khóe miệng hơi cong lên, nhất thời sắc khí tràn đầy.
"Tần Nhất."
Lâm Thanh mở to hai mắt nhìn, thực sự mù mắt chó rồi. Anh ta không có nhìn lầm chứ, thiếu niên này vậy mà lại đùa giỡn lão đại nhà mình!
Lần trước cũng có người dám đùa giỡn lão đại nhà anh ta, kết quả thế nào? Hình như là bị người đánh cho một trận, nằm trọn một tháng trong bệnh viện. Hơn nữa, đối phương còn là một em gái.
Lâm Thanh còn nhớ đó là một em gái lớn lên rất xinh đẹp, kết quả lão đại nhà anh ta ra lệnh một tiếng, em gái đáng thương kia liền vào bệnh viện chơi một tháng.
Lão đại là người mềm cứng không ăn, dầu muối không vào.
Lâm Thanh yên lặng vì Tần Nhất thắp mấy cây nến, đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp trai như vậy.
Vân Hoán gật đầu, môi mỏng tái nhợt keo kiệt phun ra tên của mình: "Vân Hoán."
Giọng của Vân Hoán không ngờ lại rất êm tai, giống như rượu ngon thuần túy lâu năm, khiến lỗ tai người nghe đều có thể mang thai.
Tần Nhất không nhịn được muốn móc móc lỗ tai mình.
Lâm Thanh chớp chớp mắt, là cách mở mắt của anh không đúng hay lão đại của anh ta đã bị chập mạch ở đâu rồi?
Nói xong bán thân bất toại, máu chảy thành sông đâu, té ngã.
Tần Nhất thấy đối phương không có phản ứng gì khác thì thu hồi lại ý cười tà trong mắt, thật là không thú vị.
Mấy năm ở phòng thí nghiệm đã chà sạch toàn bộ tình cảm của Tần Nhất, còn lại cũng chỉ có sự chết lặng, trống rỗng.
Làm lại một đời, Tần Nhất trở nên lãnh đạm, hoàn toàn đánh mất dũng khí và lòng tin để tín nhiệm người khác.
Cho dù hiện tại cô chọn gia nhập vào tiểu đội Vân Hoán, cô cũng không khả năng thật lòng trả giá cho sự lựa chọn này, không thể toàn tâm toàn ý tin tưởng bọn họ.
Đây...cũng là một loại bi ai.
Tần Nhất biết chứ, nhưng đời trước đủ loại tình huống xảy ra đã khiến cô thực sự không dám đi nếm thử một lần nữa.
Nói trắng ra, cô, Tần Nhất vẫn chỉ là một người yếu đuối.
Trong mắt Tần Nhất nhịn không được nổi lên sự giễu cợt.
Vân Hoán nhìn thấy đáy mắt thiếu niên hiện lên sự giễu cợt, không rõ vì sao thiếu niên mới vừa rồi còn đùa giỡn anh, lúc này lại bi thương như thế.
Đúng vậy, bi thương.
Sự châm chọc mỉa mai chợt lóe lên, nhanh đến mức khiến người ta không nắm bắt được, giống như ảo giác vậy.
Cô cũng không biết tại sao, chỉ là muốn trêu chọc một chút cái người mà sau này khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật, ác ma Đế thiếu.
Tần Nhất và Vân Hoán, hai bên đều không ai lên tiếng, bầu không khí trong chốc lát có chút quỷ dị.
Lâm Thanh ho khan một tiếng, muốn phá vỡ bầu không khí quỷ dị trước mặt.
Lâm Bạch đi ra, thấy lão đại nhà mình và Tần Nhất trợn mắt nhìn nhau, có chút khó hiểu.
Anh ta ôn hòa mở miệng: "Xin lỗi...chúng tôi hơi đói bụng, không biết có đồ gì ăn không, Nhất Nhất?"
Tiểu Lam trong không gian lại xù lông, ba sợi lông ngốc ngốc trên đầu lại vểnh lên, cả người tròn vo như quả bóng: "Nhất Nhất là tên thân mật bổn điện hạ gọi nữ nhân ngu xuẩn ngươi, tên tiểu tử thối này vậy mà cũng dám gọi ngươi là Nhất Nhất. Xem Băng Phượng điện hạ vĩ đại ta đây, chỉ cần một hơi thở phun ra liền có thể đông chết hắn ta."