Chương 298: + 299

[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 298: Chị gái đến rồi

Căn cứ thành phố Z, Tần gia.

Khuôn mặt Tần Kiều Kiều bình tĩnh nhìn tờ giấy trong tay, từ đầu đến cuối không thể tin được đây là sự thật, thế nhưng hiện thực chính là tàn khốc như vậy.

Thứ này tuyệt đối không thể lưu lại, đúng, chỉ cần không có thứ này, tất cả moih thứ đều sẽ được giữ nguyên dạng.

Tần Kiều Kiều nghĩ tới nghĩ lui, biện pháp tốt nhất chính là đốt nó đi, đốt thành tro bụi, ai cũng không thể biết.

Cô ta tìm bật lửa khắp phòng, giọng nói của Tần Hàn Mạt đột ngột truyền vào: "Kiều Kiều, ra ăn cơm thôi, cha đã gọi em mấy lần rồi, em còn ở bên trong làm gì vậy?"

Tần Kiều Kiều hoảng hốt, vội vàng nhét tờ giấy vào trong chăn, sau đó sửa sang lại quần áo, mở cửa đi ra ngoài. Cô ta chu miệng, nhìn Tần Hàn Mạt cười nhạt.

"Anh hai, không phải người ta ra rồi sao."

Tần Hàn Mạt cưng chiều xoa xoa đầu Tần Kiều Kiều: "Mau xuống đi, hôm nay có món sườn kho em thích nhất, cha đang đợi chúng ta đấy."

Tần Kiều Kiều nghe có thịt, mắt lập tức sáng lên, kéo tay Tần Hàn Mạt đi xuống phòng khách. Trên bàn cơm, Tần Miễn đã xới cơm xong, đang chờ con trai con gái nhỏ của ông.

Lúc trước nhà bọn họ bị người ta nhằm vào gắt gao, cũng may hiện tại đã được giải quyết, lần này khó có được chút thức ăn mặn, có thể cho bọn trẻ tẩm bổ một chút.

Tần Miễn vẫn tuấn nhã ôn nhuận như cũ, trong khoảng thời gian không như ý vừa qua, không những không khiến ông trở nên già đi, ngược lại càng làm tăng thêm mị lực tang thương duy chỉ thuộc về đàn ông.

Tần Miễn giống như là một con sư tử mạnh mẽ ẩn núp trong bóng đêm, vẫn đang yên lặng tìm kiếm thời điểm tốt nhất để nhảy ra làm một kích chí mạng, trở thành vương của căn cứ này.

Tần Kiều Kiều kéo tay Tần Hàn Mạt đến bên bàn, Tần Miễn nhìn dáng người con trai nhỏ càng ngày càng gầy yếu, đáy mắt hiện lên nhè nhẹ đau lòng. Con trai so với ông nghĩ còn hiểu chuyện hơn nhiều, ông biết trong khoảng thời gian khó khăn nhất này, nó giảm rồi lại giảm bớt khẩu phần lương thực của mình, để dành cho người mẹ bị bệnh và em gái.

"Cha."

"Cha."

Lên tiếng chào, Tần Kiều Kiều và Tần Hàn Mạt cùng ngồi xuống, Tần Miễn nhẹ gật đầu, ôn hòa nói: "Ăn đi."

Ông gắp mấy miếng xương sườn cho con trai, bên trong đôi mắt là nhàn nhạt đau lòng: "Ăn đi."

Tần Kiều Kiều có chút không vui. Thịt vốn đã không nhiều, cha không thương cô ta chút nào cả, chỉ gắp cho anh hai mà không gắp cho cô ta, lại còn một lần gắp nhiều như vậy, cô ta căn bản không đủ ăn!

Nhưng trong lòng Tần Kiều Kiều vẫn canh cánh chuyện kia, không dám mở miệng nói gì, ngược lại chủ động gắp đồ ăn cho cha Tần và Tần Hàn Mạt, trên mặt tỏ ra ngây thơ.

"Cha, anh hai, con nghe nói chị cũng tới thành phố Z."

Sắc mặt Tần Miễn đột nhiên đen lại, nhưng cũng không phải nhằm vào Tần Kiều Kiều. Trên mặt Tần Hàn Mạt cũng có chút lạnh: "Nó vậy mà còn chưa chết, thật đúng là phúc lớn mạng lớn."

Tần Kiều Kiều không vui bĩu môi: "Anh hai, sao anh có thể nói chị ấy như thế." Kì thực, trong lòng cô ta đang nở hoa.

"Kiều Kiều, con không có chị, con đừng có gần gũi với nó." Thanh âm Tần Miễn lạnh thấu xương, nghiệt nữ này là vết nhơ và nỗi sỉ nhục của cả đời ông. Nếu không phải người đàn bà kia nhân lúc ông uống rượu say thiết kế ông, làm sao ông lại có thể làm ra chuyện có lỗi với Chỉ Lan.

Nhưng nghiệt nữ này đúng là có bản lĩnh, cố ý tiếp cận Kiều Kiều, lợi dụng lòng lương thiện và ngây thơ của Kiều Kiều để tới gần bọn họ.

Tần Miễn cũng không phát hiện ra bộ mặt khác của Tần Kiều Kiều, chủ yếu do trọng tâm của ông đều đặt trên sự nghiệp và Tôn Chỉ Lan. Ông cũng rất cưng chiều Tần Kiều Kiều, nhưng bởi vì con trai lớn và con trai nhỏ chăm sóc Tần Kiều Kiều rất tốt, nên dù Tần Kiều Kiều lộ ra sơ hở ông đều không chú ý tới.

"Được rồi, đứng nhắc đến nó nữa, mau ăn cơm đi." Tần Miễn thu hồi khí lạnh trên người, trong lòng lại bắt đầu tính toán làm sao để đối phó với Tần Nhất. Nhưng mà nó cũng chỉ là một nữ sinh, ông muốn đuổi nó đi rất dễ dàng.

Chương 299: Tần Hàn Vũ trở về

Cơm nước xong xuôi, ngồi trên ghế sô pha ngoài phòng khách nghỉ ngơi, Tần Hàn Mạt nói với Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, không phải em nói gần nhất có chút nhàm chán sao, hôm nay vừa hay anh có thời gian rảnh, anh dẫn em đi dạo nhé."

Em gái nhà mình đúng là đáng thương, trước tận thế còn có thể cùng bạn bè đi dạo phố, ra ngoài du lịch, nhưng bây giờ chỉ có thể ở nhà suốt ngày.

Tần Kiều Kiều nghe vậy mắt sắc sáng lên, đi dạo phố đại biểu cho có thể mua đồ, vừa vặn gần đây cô ta đang thiếu quần áo mặc. Tần Kiều Kiều mắt sáng long lanh nhìn Tần Hàn Mạt, mềm mại nhu nhược nói: "Anh hai, anh thật sự là quá tốt."

Vốn dĩ cô ta dự định về phòng hủy tờ giấy kia đi, nhưng bây giờ cô ta quyết định đi dạo phố trước, dù sao cũng sẽ không có ai vào phòng cô ta, càng không lục lọi đồ đạc của cô ta.

Tần Kiều Kiều vui vẻ kéo Tần Hàn Mạt đi luôn, lại không biết chính sự nhất thời chủ quan này của cô ta, khiến vận mệnh của cô ta phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Hai giờ chiều, Tần Hàn Vũ vừa mới giải quyết xong chuyện của Cao Tình trở về biệt thự Tần gia. Trên khuôn mặt ôn nhuận như ngọc là một mảnh rét lạnh, có người muốn đối phó Tần gia bọn họ. Anh từ chỗ Cao Tình biết được cô ta trả thù Tần gia là bởi vì em trai anh ta vứt bỏ cô ta.

Thế nhưng Tần Hàn Vũ biết, đây không thể nào là sự thật. Với tính nết kia của em trai anh ta, căn bản chưa được khai thông, đừng nói đến chuyện chơi gái, ngay cả "thích" sợ rằng nó cũng không biết là cái gì. Nghĩ như vậy, Tần Hàn Vũ liền biết có người đang mượn tay Cao Tình nhằm vào Tần gia. Chỉ là hiện tại anh ta không lấy được nhiều manh mối, tạm thời vẫn chưa biết là ai.

Tần Hàn Vũ có chút mệt mỏi xoa xoa huyệt Thái Dương, sau đó từ trong ngực lấy ra một chiếc hộp tinh xảo. Đây là quà anh ta mang về cho Kiều Kiều, nhắc tới, anh ta đã rất lâu không ở bên chơi với em gái rồi.

Tần Hàn Vũ lên tầng, gõ cửa một cái, không có người trả lời, anh biết có lẽ nha đầu này đã đi ra ngoài chơi. Cũng làm khó cô, Tần Kiều Kiều không có dị năng, bình thường bọn anh đều không cho phép cô ra ngoài một mình, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hôm nay chắc là Hàn Mạt ở nhà, nên dẫn nha đầu này ra ngoài chơi.

Tần Hàn Vũ cười khẽ, trong mắt phượng thâm thúy là ấm áp đốt người, nụ cười chân thật của anh chỉ dành cho người nhà.

Mở cửa, Tần Hàn Vũ định bụng giấu đồ vật đi, cho Kiều Kiều một niềm vui bất ngờ. Nghĩ nghĩ, anh mở chăn ra, muốn đặt nó ở trong chăn. Bỗng nhiên, một tờ giấy hấp dẫn sự chú ý của anh.

Tần Hàn Vũ ưu nhã cầm lên, đợi sau khi xem hết nội dung trên giấy, chiếc hộp tinh xảo trong tay bỗng nhiên rơi xuống mặt sàn, dây chuyền kim cương tinh xảo bên trong rơi ra.

Tay cầm tờ giấy run nhè nhẹ, ôn nhu trong mắt phượng thâm thúy biến thành một mảnh lãnh ý.

Tần Kiều Kiều đi theo Tần Hàn Mạt đi dạo một tiếng đồng hồ, thật vất vả mới mua được thứ mình thích. Tần Hàn Mạt một đêm không ngủ, sáng hôm nay vừa mới hoàn thành nhiệm vụ trở về liền dẫn Tần Kiều Kiều đi dạo phố. Lúc này đã sắp không chịu nổi, xoa xoa đầu Tần Kiều Kiều, trở về phòng ngủ bù.

Tần Kiều Kiều vui mừng cầm quần áo trong tay trở về phòng, liếc mắt liền thấy được dây chuyền kim cương trên bàn. Đôi mắt khẽ chuyển, lập tức đoán được Tần Hàn Vũ đã trở về, đây là quà mang về cho cô ta.

Tần Kiều Kiều mừng rỡ đi thử quần áo, hoàn toàn không biết trong thư phòng ở tầng một, trên mặt cha Tần mẹ Tần là sự khiếp sợ không thể tin.

Dù tỉnh táo bình tĩnh như Tần Miễn, nhưng giờ phút này hai tay ông vẫn run rẩy không ngừng: "Hàn Vũ, Hàn Vũ, thứ này con lấy được ở đâu?"

Con ngươi Tần Hàn Vũ tối tăm: "Ở trên giường Tần Kiều Kiều."

Tôn Chỉ Lan bị gọi trở về, bỗng nhiên nước mắt rơi xuống, trong mắt đẹp đều là sự không thể tin được: "Không, không, đây không phải là sự thật, không phải là sự thật."

Bà liều mạng lắc đầu, làm thế nào cũng không dám tin tưởng.

"Kiều Kiều là con gái của tôi, làm sao tôi có thể nhận nhầm con gái của mình được?" Tôn Chỉ Lan không tin, hoặc là nói bà không dám tin.