[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 54: Coi là kẻ thù
Tần Nhất lắc đầu, khóe miệng khẽ nở nụ cười, nụ cười này làm cho cả người thiếu niên trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, có vẻ rất vô hại.
"Không cần đâu, như này quá nhiều rồi, tôi ăn không hết."
Mấy người Lâm Thanh cũng không ép buộc Tần Nhất, chỉ là trong lòng có chút buồn phiền. Thất Thất không ăn cơm, làm sao bây giờ?
Nhớ lại lúc bọn họ mười sáu tuổi, mấy thứ này đối với bọn họ mà nói căn bản không đủ ăn, qua một lúc sẽ lập tức đói bụng.
Nhưng lượng cơm ăn của Tần Nhất bây giờ lại nhỏ như vậy, mấy người Lâm Thanh có chút lo lắng, thật giống như nhìn thấy đứa nhỏ nhà mình làm ầm ĩ không chịu ăn cơm vậy.
Từ đây về sau, trong lòng mỗi người tiểu đội Vân Hoán đều có chung một mục tiêu, đó chính là dốc sức nuôi mập Tần Nhất.
Mới ăn xong bữa sáng thì Dương Hạo lại tìm đến.
Ngửi mùi thơm ngọt trong không khí, Dương Hạo còn chưa ăn sáng nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Tiểu đội này thật sự quá xa xỉ.
Đúng vậy, xa xỉ, ở trong mắt Dương Hạo, tiểu đội trước mặt quá xa xỉ. Hiện tại đang là tận thế, thứ như đồ ăn càng ăn càng ít, hơn nữa bây giờ còn không biết sau này sẽ có quang cảnh như thế nào, đương nhiên phải biết tiết kiệm.
Dương Hạo cảm thấy nhóm người Vân Hoán dù thực lực mạnh mẽ như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là mấy thanh niên tuổi còn trẻ, suy nghĩ khẳng định không được xa như vậy.
Anh ta muốn nhắc nhở vài câu, nhưng lại sợ đám thanh niên trẻ tuổi này nóng tính, đến lúc đó ngược lại không chiếm được chỗ tốt gì.
Nhưng nhìn thấy Đỗ Nguyên vẫn còn đang gặm bánh bao, Dương Hạo càng tò mò hơn. Dù là thịt hay là bánh bao, anh ta đều vô cùng muốn biết nhóm người Tần Nhất bảo quản chúng kiểu gì.
Đỗ Nguyên đang ăn bánh bao, thấy Dương Hạo tới có chút không vui. Trong tiềm thức của anh chàng, anh đã coi Dương Hạo là đồ trứng thối muốn cướp đồ ăn của anh ta rồi.
Phàm là ai muốn cùng A Nguyên dành đồ ăn đều là người xấu, Đỗ Nguyên khắc sâu lời mẹ nói, cho nên bây giờ anh ta nhìn Dương Hạo như nhìn kẻ thù.
Người này nhìn chằm chằm vào bánh bao của anh ta, nhất định là người xấu.
Dương Hạo thật không ngờ chính mình chỉ nhìn thoáng qua bánh bao của Đỗ Nguyên mà đã bị anh chàng nhận định là người xấu, anh ta mỉm cười chào hỏi với Vân Hoán: "Chào buổi sáng, Vân đội trưởng."
Vân Hoán khẽ gật đầu, xem như là chào hỏi.
Lâm Thanh cười cười, đeo túi du lịch lên lưng, nho nhã lịch sự giống như thư sinh: "Chào buổi sáng Dương đội trưởng, chúng tôi đang chuẩn bị ra ngoài tìm vật tư, Dương đội trưởng muốn đi cùng chúng tôi không?"
Dương Hạo cười khoát khoát tay: "Chúng tôi không muốn làm liên lụy các anh đâu, phía nam thành phố A khá phồn thịnh, siêu thị cỡ lớn tương đối nhiều. Chúng tôi không có xe, không thể đi về phía nam, chỉ định ở phụ cận xung quanh đây tìm chút vật tư."
Lâm Thanh cười càng ôn hòa: "Vậy thật đáng tiếc, quả thực chúng tôi cũng dự định đi phía nam."
"Không đáng tiếc, đợi chúng tôi tìm được xe sẽ đi tìm các anh. Dù sao phía nam là lối ra duy nhất thông hướng thành phố Z, chúng ta sẽ gặp lại."
Lâm Thanh cười: "Cũng đúng, vậy hẹn gặp lại ở phía nam."
Sau khi lên xe, Đỗ Nguyên có chút không vui nhìn Lâm Thanh: "Hồ ly, tại sao anh muốn mời Dương Hạo kia đi cùng chúng ta, tôi không thích anh ta."
Lâm Bạch cười lắc đầu: "Dương Hạo sẽ không đáp ứng đi cùng chúng ta, anh trai biết điểm này mới mở miệng mời anh ta."
Lâm Thanh đang lái xe bất đắc dĩ liếc mắt nhìn người phía sau một cái, sau đó mới vì tên ngốc to con nào đó giải thích: "Tôi chỉ tỏ ra khách sáo mà thôi, khách sáo đó cậu hiểu không? Đứa nhỏ, người sống trên đời phải khôn khéo một chút, cậu thẳng như ruột ngựa thế, về sau nỡ rời xa chúng tôi thì phải làm sao bây giờ."
Đối mặt với Đỗ Nguyên ngay thẳng như thế, Lâm Thanh giống như bà mẹ già quan tâm con nhỏ, đứa nhỏ này ý, nếu không có bọn họ, đoán chừng bị người bán cũng không biết.
Chương 55: Zombie cấp một
Tần Nhất cũng hơi nhíu mày, Đỗ Nguyên quả thật có phần quá ngay thẳng, nói khó nghe thì chính là ngốc, có chút ngây thơ, nhận thức bảo thủ, không biết linh hoạt.
Người như vậy không thích hợp sinh tồn ở tận thế, mặc dù tận thế kẻ mạnh làm vua, nhưng nhất định cũng phải có tâm kế.
Phải biết rằng, trong tận thế thứ đáng sợ nhất không phải là Zombie, mà là lòng người.
Tận thế tương đương với thế giới một lần nữa xáo bài, không có bất kỳ trật tự, đạo đức luân hãm, mọi người đánh mất lý trí.
Tần Nhất nhớ còn có người vạch đất xưng vương, muốn tạo dựng lên vương triều riêng thuộc về mình, mà anh ta chính là hoàng đế cổ đại.
Vì vậy, thân ở trong tận thế, người giữa người sẽ tính kế lẫn nhau, ngươi không thể tin bất cứ người nào, bởi vì ngay cả người thân thân nhất cũng có thể phản bội ngươi.
Cho nên, tính cách Đỗ Nguyên như vậy thực sự không thích hợp sinh tồn ở tận thế.
Nhưng lời nói kế tiếp của Đỗ Nguyên lại xóa bỏ đi cái nhìn một phía của Tần Nhất đối với anh chàng.
"Tôi mới không ngốc, tôi chỉ cần nghe lời mọi người nói là được, người khác tôi đều không tin."
Nói anh ta ngốc, Tần Nhất lại cảm thấy người này cũng khôn khéo, thậm chí còn có trực giác giống của dã thú, có thể tự động xu cát tị hung (theo cái lợi, tránh cái hại).
Quả thật trái tim của tiểu đội Vân Hoán đời trước tựa như kim cương, vô cùng kiên cố vững chắc. Bọn họ xác thực làm được toàn tâm toàn ý tin tưởng lẫn nhau, tạo nên một phong cảnh riêng trong thời kỳ tận thế, đây cũng là nguyên nhân Tần Nhất chọn bọn họ.
Sở Mặc Hòa bĩu môi, có chút không vui nhìn Lâm Thanh: "Không cho phép cậu nói xấu Dừa Tử, cẩn thận Tam ca đánh cậu."
Khóe miệng Lâm Thanh giật giật, anh ta ở trong đội đứng hàng thứ tư, quả thực nhỏ hơn so với Sở Mặc Hòa, nhưng cũng chỉ nhỏ hơn mấy tháng được không.
Nhưng nhớ đến quỷ súc Sở Mặc Hòa lúc đánh người, Lâm Thanh vẫn ngậm miệng lại.
Sở Mặc Hòa hài lòng với sự thức thời của Lâm Thanh, anh ta xoa đầu Đỗ Nguyên an ủi: "Dừa Tử, cậu yên tâm, tôi sẽ không để cho bất cứ kẻ nào bắt nạt cậu, ai bắt nạt cậu tôi sẽ đánh kẻ đó."
Tần Nhất nhìn một màn người đẹp và quái vật trước mắt, thật sự cay cả mắt.
Đỗ Nguyên là bé ngoan không hiểu sẽ hỏi: "Hồ ly, làm sao anh biết Dương Hạo không đi cùng chúng ta?"
Lâm Thanh dương dương đắc ý nhướn mày, hắng giọng vài tiếng, lúc chuẩn bị giảng giải lại bị Tần Nhất chặn trước.
"Phía nam phồn hoa nhưng tương ứng Zombie cũng nhiều, sức chiến đấu của đội Dương Hạo vốn không cao. Với lại, nếu bọn họ đi theo chúng ta đến đó, chỉ sợ không thu được bao nhiêu vật tư. Bởi vì bọn họ biết chúng ta sẽ lấy đi một phần lớn."
Dương Hạo người này cũng không đơn giản, tuy ở đây không bằng phía nam nhưng Zombie ít, cũng không có mấy người sẽ tranh đoạt với bọn họ, vật tư thu được chắc chắn không tệ.
"Dương Hạo quả thật có chút tính toán nhỏ, chúng ta đi trước tiêu diệt Zombie ở phía nam, bọn họ đi sau sẽ được an toàn hơn, mà còn có thể bán cho chúng ta một cái nhân tình, một mũi tên trúng ba con chim, đúng là biện pháp tốt." Lâm Bạch bổ sung.
Vân Hoán cười lạnh một tiếng: "Sẽ không có thành tựu lớn."
Đoàn người cười cười nói nói rất nhanh đã đi tới phía nam, bắt đầu tiến nhập vào địa phận phía nam, Tiểu Lam trong không gian nhắc nhở Tần Nhất.
"Nhất Nhất, nơi này có thật nhiều Zombie, hơn nữa còn có khoảng mười con Zombie cấp một, các ngươi phải cẩn thận. Đúng rồi, bên trong mấy con Zombie cấp một có tinh hạch."
Nghe thấy hai chữ "tinh hạch", đôi mắt Tần Nhất sáng ngời. Tinh hạch, đây là đồ tốt.
Tần Nhất khẽ cong môi: "Thưởng cho mày một cái đùi gà."
Một viên tròn tròn màu lam vui sướng lăn lộn trong không gian, chít chít, nể tình nữ nhân ngu xuẩn này đối xử với nó cũng không tệ, nó sẽ cố gắng trợ giúp nàng.
Thật là, không có Băng Phượng điện hạ vĩ đại nó, nữ nhân ngu xuẩn liền không tìm được tinh hạch rồi.