Chương 296: + 297

[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 296: Zombie triều

Đáng tiếc chỉ có mấy giọt, hôm nay đều đã dùng hết, đợt tiếp theo phải chờ rất lâu.

Nhưng nhìn thiếu nữ thanh lệ trước mắt mặt tràn đầy ghét bỏ lườm Vương Chí, khóe miệng Tần Nhất cong cong, thôi, xem như thiếu nợ cô.

Nhóm người Tần Nhất vừa mới lên xe, đầu lông mày Tần Nhất đột nhiên nhíu lại, sau đó vội nói với Vương Chí ngồi ghế lái: "Không tốt, mau rời khỏi đây."

Vương Chí nghe xong cũng không hỏi tại sao, nhanh chóng khởi động lái xe chạy đi.

Tần Nhất quay đầu nhìn lại, quả nhiên phía sau xuất hiện một bầy Zombie đông đúc không biết từ đâu chui ra, gầm gừ đuổi theo bọn họ. Trần Á Bình cũng trông thấy, kinh hãi: "Đệch, sao lại có nhiều Zombie như vậy? Rõ ràng vừa rồi không có lấy một con, bọn chúng từ đâu xuất hiện thế?"

Nghe có Zombie, tay Vương Chí run run, sau đó liều mạng giẫm chân ga, phóng như bay ra ngoài.

Zombie dây dưa mãi không dứt, mắt Tần Nhất trở nên thâm trầm, Zombie triều này không phải thứ đáng sợ nhất, cô sợ đằng sau còn có "kinh hỉ" càng lớn hơn kìa.

Quả nhiên, nhóm người Tần Nhất vẫn chưa ra khỏi thành phố W thì phía trước đã có thêm một đám Zombie vừa vặn chặn ngang đường đi của bọn họ. Trước sau giáp công, bọn họ càng không có đường để trốn.

"Xông ra." Tần Nhất tỉnh táo phân phó Vương Chí, dự cảm không tốt trong lòng cô càng ngày càng mãnh liệt. "Thứ" trong này hiện tại cô đánh không lại, có lẽ nó đang e ngại thứ gì đó cho nên mới không tự mình tới bắt bọn họ, nếu không chỉ sợ mấy người họ rất khó chạy thoát khỏi đây.

Tần Nhất mở cửa xe, một tay bán chặt ghế ngồi, một kia ngưng tụ ra một trận băng tiễn dày, băng tiễn màu lam nhạt đồng loạt bắn về phía Zombie đang chặn trước mặt. Trong nháy mắt, bầy Zombie bị hạ gục gần non nửa. Trần Á Bình thấy thế cũng bắt chước Tần Nhất, ngưng tụ ra một mảng hỏa tiễn lớn rồi phóng ra ngoài, lại một nhóm nhỏ Zombie ngã xuống.

Vương Chí vui mừng, vội vàng tăng tốc.

Công kích phạm vi lớn rất tiêu hao dị năng, chỉ chốc lát mà sắc mặt Trần Á Bình đã có chút tái nhợt, nhưng nhìn thiếu niên vẫn còn đang kiên trì, cô khẽ cắn môi, lại ngưng ra một trận hỏa tiễn.

Tần Nhất quay đầu, nói với Trần Á Bình: "Cậu nghỉ một lát đi, chỗ này giao cho tôi, tin tưởng tôi."

Mỗi câu mỗi chữ của thiếu niên, rõ ràng bên trong tận thế không có mặt trời, thế nhưng Trần Á Bình đột nhiên lại cảm thấy thiếu niên trước mắt cực kỳ loá mắt, khiến cho cô rất yên tâm tin tưởng cậu.

"Được, chờ dị năng của tôi khôi phục một chút, tôi sẽ thay cậu." Trần Á Bình cũng không mạnh miệng, cô biết hiện tại bản thân mình quả thật không thể tiếp tục phóng xuất dị năng.

Vệ Liêu lúc này có chút mất mát, anh ta không giúp được mọi người gì cả, dị năng của anh ta chỉ là có thể nghe được xa hơn người thường, nói trắng ra là cường hóa thính lực, có điểm giống Thuận Phong Nhĩ, nhưng năng lực này ở trong lúc chiến đấu lại rất vô ích, bởi vì không có bất kỳ lực sát thương gì.

(*Thuận Phong Nhĩ: thuận phong: xuôi gió; nhĩ: tai -> xuôi theo gió nghe được những âm thanh từ rất xa, đôi tai có thể nghe được âm thanh theo gió truyền đến.)

Tần Nhất đẩy nhanh tốc độ ngưng kết băng tiễn trong tay, nhưng Zombie quá nhiều, hết đợt này đến đợt khác, sắc mặt cô cũng chỉ tốt hơn Trần Á Bình một chút. Con ngươi Tần Nhất chuyển động, tỉnh táo nói: "Bình Tử, cậu thử ngưng tụ tường lửa xung quanh xe, nhưng đừng để gần quá."

Trần Á Bình tuy kinh ngạc vì Tần Nhất biết nhũ danh của mình, nhưng bây giờ là thời điểm mấu chốt liên quan đến sự sống chết, cô không có thời gian để nghĩ tới những chuyện này.

Hiện tại là lúc cần cô nhất, Trần Á Bình ổn định lại tinh thần, nắm chắc khoảng cách, rất nhanh tường lửa đã được dựng thẳng lên chắn xung quanh xe, nhưng Tần Nhất biết Trần Á Bình không kiên trì được thời gian quá dài.

Cô lại ngưng tụ ra một mảng lớn băng tiễn, sau đó nói với Vương Chí: "Lao ra, đừng sợ."

Mắt phượng của Tần Nhất sáng rực, sáng như hỏa liên, khiến trái tim của Vương Chí có chút loạn nhịp, nhưng trong giây lát đã chấn định lại, cắn răng đạp ga xông thẳng ra ngoài.

Zombie ùa lên, còn chưa đụng tới xe đã bị tường lửa đốt cho ô ô kêu to, sau đó lập tức bị băng tiễn của Tần Nhất giải quyết.

Cũng không biết trải qua bao lâu, có lẽ chỉ có mấy phút, hoặc là một tiếng đồng hồ, rốt cuộc bốn người Tần Nhất cũng trốn thoát ra khỏi thành phố W. Zombie đều dừng ở cổng, cũng không tiếp tục đuổi theo bọn họ, sau đó toàn bộ đều tản đi, nhanh tựa như bọn chúng chưa từng xuất hiện qua.

Thế nhưng Tần Nhất lại có một loại dự cảm, sau này cô sẽ còn quay lại đây, gặp mặt "thứ" ở trong đó.

Chương 297: Bác sĩ Lâm

Vương Chí tiếp tục lái xe, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, may quá may quá, bọn họ đã trốn thoát rồi. Điều này khiến Vương Chí càng thêm sùng bái Tần Nhất, không hổ là thần tượng của anh ta, thực lực quá tuyệt vời.

Trần Á Bình mệt mỏi nhưng vẫn mấp máy đôi môi có phần tái nhợt: "Tại sao cậu lại gọi tôi là Bình Tử?"

Bình Tử là nhũ danh của cô, cô chắc chắn đây là lần đầu tiên hai người gặp mặt, sao cậu lại biết?

Tần Nhất tư thái ưu nhã, mắt phượng ẩn tình: "Cậu đoán xem."

Trần Á Bình lườm Tần Nhất một cái: "Không nói thì không nói, làm ra vẻ cái gì chứ, bà đây cũng không thèm biết nữa."

Tần Nhất cười khẽ, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bởi vì, là cậu nói cho tôi biết.

Cũng là vào một ngày trời lạnh như hôm nay, một thiếu nữ bị đám người xấu bắt đi, dị năng của cô bị kiềm chế không thể dùng được, cô không ngừng cầu xin mấy người đàn ông trước mắt tha cho cô, thế nhưng nhận được chỉ là những tiếng cười dâʍ đãиɠ của bọn họ.

Quần áo bị xé rách, ngay tại lúc cô muốn cắn lưỡi tự sát thì nữ sinh thanh lệ như từ trên trời giáng xuống, giống như thiên sứ cứu vớt cô.

Cô còn nhớ rõ cái ôm ấm áp đó, ấm giống như cái ôm hồi nhỏ của bà ngoại ôm, giọng nói dễ nghe vang bên tai: "Xin chào, tôi tên Bình Tử, đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô."

Sau đó quả thực cô ấy đã thực hiện lời hứa của mình, mãi cho đến chết cũng không buông tay cô ra.

Thật ra có rất nhiều căn cứ để Tần Nhất lựa chọn, còn có thể tránh đụng phải Tần gia, thế nhưng cô vẫn cố chấp chọn thành phố Z, bởi vì, Bình Tử còn ở nơi này chờ cô.

Bên trên một tòa nhà cao tầng ở thành phố W, người đàn ông mặc một chiếc áo khoác ngoài màu trắng, ung dung buông chiếc kính viễn vọng trong tay ra, khóe miệng mỉm cười, tuấn tú lịch sự, mắt kính gọng vàng trên sống mũi càng làm anh ta tăng thêm mấy phần nho nhã.

"Tư liệu sống tốt như vậy, thật là đáng tiếc." Giọng của người đàn ông ngoài ý muốn vô cùng êm tai, giống như là làn gió nhẹ thổi qua.

Cửa "tít" một tiếng mở ra, một người đàn ông to con mặc quần áo đen đi đến, cung kính khom cung với người đàn ông trong phòng, trong đôi mắt mang theo sự sợ hãi: "Báo cáo tiến sĩ, đám người kia đã chạy."

Người đàn ông xoay người lại, đôi mắt rõ ràng chứa đựng ý cười, nhưng lại làm cho sau lưng người áo đen mồ hôi đầm đìa: "A Sâm, đây là lần cuối cùng."

Người áo đen tên A Sâm vội vàng gật đầu, trong mắt lóe lên tia may mắn, may mà còn giữ được cái mạng.

Người đàn ông đi ra ngoài, A Sâm theo sát phía sau, trở về phòng thí nghiệm dưới đất.

Cánh cửa vừa mở, một khoang chứa to lớn xuất hiện trước mắt, trong khoang có một thiếu niên cả người không mảnh vải. Thiếu niên bị ngâm trong khoang chứa có chất lỏng màu xanh lá, đôi mắt thiếu niên đóng chặt, ngũ quan vô cùng tuấn mỹ, góc cạnh rõ ràng, môi mỏng gợi cảm mím chặt.

Nếu như Tần Nhất ở đây, nhất định cô sẽ phát hiện ra thiếu niên này có ba bốn phần giống với Vân Hoán.

Thấy người đàn ông tiến vào, người trong phòng thí nghiệm liền dừng lại, một người phụ nữ mặc áo khoác trắng đi tới: "Bác sĩ Lâm, tình trạng của Số Một vô cùng tốt."

Người đàn ông đeo kính gọng vàng, cũng chính là bác sĩ Lâm, ánh mắt ôn hòa: "Vậy sao, mọi người vất vả rồi."

Trên mặt người phụ nữ hiện lên vệt đỏ ửng, bác sĩ Lâm thật dịu dàng, cô ta vội vàng khoát khoát tay: "Không vất vả, đây đều là việc chúng tôi nên làm. Tiến sĩ, Số Một còn khoảng hơn một năm nữa là có thể tỉnh lại."

"Được, tôi đã biết." Bác sĩ Lâm đẩy kính mắt, thân sĩ nho nhã: "Mọi người đi nghỉ trước đi."

Đám người không ai dám có dị nghị, đặt đồ trên tay xuống lập tức đi ra ngoài.

Trong nháy mắt, trong phòng thí nghiệm chỉ còn lại một mình bác sĩ Lâm. Anh ta chậm rãi đi đến gần khoang chứa, nhìn thiếu niên tuấn lãng yên lặng nằm bên trong, trong con ngươi nhiễm lên từng tia cuồng nhiệt. Anh ta áp sát mặt vào khoang chứa: "Số Một, Số Một mà ta hài lòng nhất, rốt cuộc cũng sắp tỉnh rồi."

Chờ đợi vài chục năm, cuối cùng hoa cũng sắp kết trái.