[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh
Chương 108: Coi trọng Vân Hoán
Khi vừa gặp nguy hiểm, những người may mắn sống sót liền đẩy quân nhân bọn họ xông lên phía trước giải quyết quái vật. Bọn họ cũng không phải không muốn bảo vệ những người này, nhưng những người này lại liều mạng kéo chân sau tiểu đội của cậu ta.
Tiền Đa Văn nhớ rõ, nhóm người may mắn sống sót mà bọn họ cứu được trước đó chính là như vậy. Cậu ta đã nói phía trước có nguy hiểm không thể qua đó, đám người đó không chịu nghe, cảm thấy quân nhân bọn họ đang lừa bọn hắn. Kết quả vì cứu đám người ngu dốt đó sống sót, tiểu đội bọn họ tổn thất mười mấy người.
Sau đó thì sao, đám người kia còn không biết xấu hổ mà quay sang trách mắng bọn họ! Từ lần đó về sau, Liên trưởng liền không đồng ý cho người may mắn sống sót đi chung với bọn họ nữa. Tuy không phải tất cả người sống sót đều sẽ là dạng đó, nhưng Tiền Đa Văn thật lòng không muốn lại có chiến hữu phải hi sinh.
Khổng Thúy khóc càng lúc càng lớn tiếng: "Ông trời ơi, ông nhìn đi, nhìn đám quân nhân ác độc này đi. Bọn họ thế mà không muốn cứu chúng tôi, những người dân đáng thương này...Hu hu, ông nói xem, lương tâm bọn họ sao có thể không có trở ngại gì vậy? Chúng tôi ở chỗ này lo lắng sợ hãi, không ăn không uống, bọn họ lại ăn ngon uống say. Có một ngày ông trời sẽ thu thập các người, các người rồi sẽ bị thiên lôi đánh."
Ngô Việt mặt lạnh tanh, trong mắt tràn đầy sự mệt mỏi, anh ta tùy ý để cho Khổng Thúy náo loạn, cũng không thay đổi dự tính ban đầu của bản thân: "Tôi sẽ không dẫn theo mọi người đi, mọi ngươi có nháo thế nào cũng vô dụng. So với việc ở nơi này cứng đối cứng, các người vẫn nên nhanh chóng tới thành phố Z đi."
Ngô Việt vừa dứt lời, tiếng khóc của Khổng Thúy liền ngừng, bà ta oán hận nhìn chằm chằm Ngô Việt, chỉ kém chưa xông lên liều mạng với anh.
Tần Nhất nhận thức Ngô Việt, người này xem như là một vị quân nhân sạch sẽ bên trong vũng nước dục. Anh ta dẫn theo tiểu đội của mình, không vì quyền không vì danh, mà là thật tâm thật ý vì dân chúng.
Người như anh ta đáng giá để Tần Nhất cô kính nể, nhưng không đáng giá cho cô học tập. Cô là người ích kỷ, muốn đồng đội của mình hy sinh vì người xa lạ, cô làm không được.
Thôn trưởng đẩy cô con gái đứng bên cạnh mình ra, tiểu cô nương bảy tám tuổi buộc bím tóc hai bên, nhưng sự kiêu căng trong mắt nhìn thế nào cũng khiến người ta không thoải mái.
"Các anh nhìn xem, Hương Hương còn nhỏ như vậy, các anh nhẫn tâm để đứa nhỏ như nó đi chịu chết sao?"
Tiểu cô nương nhìn Ngô Việt, chỉ vào quân trang trên người anh ta nói: "Các chú không phải là quân nhân sao? Ba ba từ nhỏ đã nói, quân nhân chính là người vì nhân dân phục vụ, vì sao bây giờ các chú không cứu chúng cháu?"
Rõ ràng mới chỉ là tiểu cô nương bảy tám tuổi, giọng nói vốn nên ngọt ngào, nhưng lời nói ra khỏi miệng lại rất gay gắt, thậm chí có chút cay nghiệt.
Sự nhẫn nại của Ngô Việt đã tới cực hạn, ngay tại lúc anh ta không thể nhịn được nữa, đột nhiên nghe được âm thanh trong trẻo lành lạnh truyền đến.
"Mấy người lớn tiếng như vậy, không sợ hấp dẫn Zombie tới sao?"
Ngô Việt quay đầu liền nhìn thấy một thiếu niên đang đứng đằng xa nhìn bọn họ, đằng sau thiếu niên lần lượt xuất hiện thêm mấy người.
Xem ra cũng là người may mắn sống sót, Ngô Việt nghĩ thầm trong lòng.
Đợi nhìn rõ đám người Tần Nhất, Ngô Việt hơi kinh ngạc, quần áo mấy người này rất sạch sẽ, sắc mặt cũng hồng hào.
Ngô Việt âm thầm dò xét, mấy người này đều không phải là người dễ trêu chọc, thực lực phi phàm, đặc biệt là thanh niên mặt lạnh ở giữa, Ngô Việt cảm nhận được uy hiếp ở trên người anh ta.
Tần Nhất thấy Ngô Việt nhìn chằm chằm Vân Hoán, khóe miệng khẽ nhếch, búng tay một cái: "Anh nhìn chằm chằm Hoán ca nhà tôi như thế cũng vô dụng, hướng tính* của Hoán ca nhà tôi rất bình thường, sẽ không thích anh đâu."
(*hướng tính: xu hướng giới tính)
Ngô Việt lấy lại tinh thần, nghe được lời Tần Nhất nói, đầu mày khẽ nhăn, bộ dáng như nuốt không trôi. Anh ta di chuyển ánh mắt đi nơi khác, vội giải thích: "Tôi không có ý đó đối với anh ta, xu hướng giới tính của tôi cũng rất bình thường."
Mặc dù giá trị nhan sắc của người thanh niên này rất cao, nhưng nhìn tổng thể, Ngô Việt phát hiện, cả nhóm người này đều có bộ dáng rất đẹp, đặc biệt là thanh niên vừa rồi và thiếu niên trước mắt.
Chương 109: Muốn đồ ăn
"Thật không?" Tần Nhất cười: "Thấy anh cứ nhìn chằm chằm vào Hoán ca nhà chúng tôi, tôi còn tưởng rằng Liên trưởng coi trọng anh ấy, dù sao bộ dáng Hoán ca nhà chúng tôi lớn lên xinh đẹp như vậy mà."
Nghe được thiếu niên nói mình xinh đẹp, Vân Hoán bất đắc dĩ vỗ nhẹ lên đầu thiếu niên, âm thanh trầm thấp dễ nghe vang lên: "Đừng quậy."
Tuy là nói như vậy, nhưng trong mắt Vân Hoán không có bất kỳ sự trách cứ nào, có cũng chỉ là sự cưng chiều ở sâu trong đáy mắt.
Trong lòng Vân Hoán bây giờ hiện lên từng tia vui vẻ. Đối phương khen khuôn mặt anh, cho thấy đối phương có thiện cảm đối với anh. Xem ra thứ kia thật đúng là không tệ, hiện tại quan hệ của Thất Thất với anh đã gần gũi hơn không ít.
Vân Hoán là vui vẻ, nhưng Lâm Thanh lại là hoảng sợ. Chuyện gì vừa xảy ra, chẳng lẽ anh ta nhìn thấy một lão Đại giả sao?
Anh ta nhớ lão Đại ghét nhất người khác nói anh đẹp, người trước đó nói qua hình như vẫn còn nằm trong bệnh viện, à không, nói không chừng đã biến thành Zombie rồi.
Lâm Bạch lại không hề kinh ngạc, có thể nói, lão Đại hiện tại đã biến thành đệ khống, ranh giới cuối cùng của anh ấy đều đã đặt trên người Tần Nhất rồi.
Ngô Việt lại liếc nhìn Vân Hoán, rồi nhìn Tần Nhất, thản nhiên nói: "Nếu như theo cậu nói, thì người tôi vừa ý là cậu, cậu xinh đẹp hơn so với anh ta."
Lời Ngô Việt nói là lời thật lòng, nếu bàn về xinh đẹp tinh tế, Tần Nhất tuyệt đối được xếp thứ nhất. Với lại, cảm giác của Ngô Việt đối với thiếu niên này không tệ, thực lực của đám người này đều không tệ.
"Này, các người còn muốn buôn tới lúc nào, không thấy chúng tôi còn đang ở đây sao?" Khổng Thúy nhìn thấy Ngô Việt xem nhẹ mình, rất không vui kêu lên.
Nói xong, bà ta còn nhìn thoáng qua đám người Tần Nhất. Khi thấy ba lô sau lưng đám Tần Nhất, trong mắt tràn đầy tính toán và tham lam.
Nhìn mấy người kia quần áo sạch sẽ, khẳng định mấy ngày nay trải qua không tệ. Bà ta đã một ngày chưa được ăn gì, trước đó vẫn luôn cùng nhóm quân nhân này giảng đạo lý, quên mất mục đích ban đầu là tìm bọn họ đòi chút đồ ăn, nếu có thể lấy thêm từ chỗ bọn họ ít đồ thì càng tốt.
Ngô Việt không vui nhìn thoáng qua Khổng Thúy, giọng điệu cứng rắn: "Mặc kệ mọi người nói gì đi nữa, tôi cũng sẽ không dẫn theo ai hết."
Lời khuyên hay cảnh cáo anh ta đều đã nói, những người này không thèm nghe thì cũng không còn cách nào khác, dù sao lộ tuyến anh ta đã nói cho bọn họ rồi.
Ngô Việt tính toán lát nữa trực tiếp rời đi, ai bảo bọn họ có xe, đám người này đuổi không kịp.
Khổng Thúy khoát khoát tay, không thèm để ý nói: "Trước không nói chuyện này nữa, chúng tôi sắp chết đói rồi, mấy ngày nay đều không được ăn gì cả, các người có phải nên cho chúng tôi một chút đồ ăn hay không."
Tiền Đa Văn nắm chặt chìa khóa xe trong tay, bọn họ có đồ ăn, đều đang để ở trên xe, nhưng cũng không phải là quá nhiều. Số đồ ăn đó chỉ đủ cho hai mươi mấy người bọn họ ăn ba ngày, hơn nữa còn là mỗi ngày ăn một bữa.
Nhìn bên đối phương cũng có khoảng hai mươi mấy người may mắn sống sót, cậu ta thật lòng không muốn đem đồ ăn cho bọn họ, dù sao bọn họ mới vừa mắng Liên trưởng cậu ta quý mến nhất.
Ngô Việt cau mày, cũng không phải anh ta không muốn cho, mà là anh ta không thích thái độ nói chuyện của người phụ nữ này. Mà nghe ý tứ của đối phương, vẫn là muốn đi chung với bọn họ.
Nghĩ như vậy, Ngô Việt nói với Khổng Thúy: "Tôi có thể cho mọi người đồ ăn, nhưng mọi người không được đi theo chúng tôi."
Đời trước Ngô Việt đã từng giúp đỡ Tần Nhất, Tần Nhất vẫn chưa có cơ hội trả lại nhân tình này, hiện tại ngược lại có thể giúp anh ta một tay.
Tần Nhất làm mặt lạnh nhìn về phía Khổng Thúy: "Các người muốn đi theo đám bọn họ?"
Tần Nhất chỉ chỉ Ngô Việt, Khổng Thúy vênh mặt nói: "Đương nhiên, ai bảo bọn họ là quân nhân, cứu chúng tôi là trách nhiệm của bọn họ. Những quân nhân như bọn họ đều là dùng tiền mồ hôi nước mắt của dân chúng chúng tôi để nuôi sống đấy."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, cô lại quay sang hỏi Ngô Việt: "Liên trưởng, anh chuẩn bị đến thành phố A?"