Chương 72: + 73

[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 72: Cao Tình

"Nếu như ngày hôm nay các người không cứu chúng tôi, tôi sẽ tố cáo lên chính phủ, nói các người ngược đãi lão già này, thấy chết mà không cứu được! Tôi, tôi, tôi muốn khiến cho dư luận xã hội đè chết các người." Ông cụ càng nói càng kích động, cả khuôn mặt đỏ bừng, hai con ngươi đục ngầu tràn đầy sự hưng phấn và vặn vẹo.

Tần Nhất lạnh lùng hừ một tiếng: "Tố cáo chúng tôi? Đúng là nghe được chuyện cười lớn mà. Tôi rất hoan nghênh ông đi tố cáo, nhớ kỹ đây, tôi đi không đổi tên ngồi không đổi họ, tôi là Tần Hàn Mạt, đây là anh trai tôi."

Vân Hoán lạnh lùng nhìn lướt qua ông cụ, trong đôi mắt đào hoa tràn đầy sương lạnh, dọa cho cả người ông ta khẽ run.

Vân Hoán sờ đầu Tần Nhất, vừa chạm vào đã lập tức thu lại, nhanh đến mức Tần Nhất không hề cảm giác được: "Hàn Mạt, chúng ta đi thôi, không cần cùng những người này nói lời vô ích."

Tần Nhất thật không ngờ Vân Hoán phối hợp như vậy, nhưng cô quả thật không muốn cùng những người này tốn nước miếng.

Vân Hoán nắm tay Tần Nhất đi ra ngoài, Cao Tình khẽ cắn môi, nhìn một đám người già yếu phía sau, cô ta quyết tâm nhấc chân đi theo hai người Tần Nhất.

Tần Nhất cảm giác được có người đi theo sau họ, quay lại nhìn, không ngoài dự liệu đúng là Cao Tình.

Đối với Cao Tình, Tần Nhất không hề có bất kỳ chút thiện cảm nào. Người này giống như đứa em gái bạch liên hoa kia của cô vậy, thánh mẫu, tự cho rằng bản thân rất cao quý và thiện lương.

Nhưng đến thời khắc quan trọng, người đầu tiên nghĩ tới khẳng định là chính bản thân mình. Nói như thế nào đây, loại người như thế khiến cho Tần Nhất rất khinh thường.

Gặp phải nguy hiểm người đầu tiên nghĩ đến là bản thân, đây là điều không thể phủ nhận. Người mà, đều rất ích kỷ.

Nhưng Tần Nhất ghét nhất chính là loại người trong ngoài bất nhất, rõ ràng lòng dạ đen tối nhưng lại cố tình làm như mình trắng lắm ý.

Cao Tình thấy Tần Nhất đột nhiên quay đầu, trong lòng có chút chột dạ và khẩn trương. Cô ta cắn chặt cánh môi, đôi mắt ướt nhẹp nhìn cực kỳ vô tội đáng thương.

"À ờ...chuyện là, tôi muốn đi cùng các anh ra ngoài, các anh có thể mang tôi cùng đi ra ngoài được không?"

Giọng Cao Tình mềm mại nhu nhược giống như lông vũ quét nhẹ qua tim người nghe.

Nếu như đàn ông bình thường trông thấy Cao Tình như vậy khẳng định sẽ nhịn không được muốn ôm cô vào trong ngực bảo vệ thật tốt. Nhưng bản chất Tần Nhất cũng là một cô gái, chiêu mỹ nhân kế này của Cao Tình đối với Tần Nhất mà nói thì không có bất kỳ tác dụng nào.

Khóe miệng Tần Nhất khẽ cong, lộ ra một nụ cười tà, thiếu niên trong trẻo lạnh lùng đột nhiên trở nên tà mị, không hề có bất kỳ cảm giác không hài hòa nào, ngược lại khiến cho tim người ta càng đập nhanh hơn.

Hận không thể bày ra hết tất cả mị lực của bản thân làm cho thiếu niên trong trẻo lạnh lùng vì mình mà trở nên điên cuồng, tà mị.

Trong mắt Cao Tình lộ ra sự si mê và tham lam khiến cho Tần Nhất chán ghét muốn nôn.

Tâm tình Vân Hoán vốn đã tốt hơn chút lại đột nhiên mất hứng, lệ khí âm lãnh phác thiên cái địa hướng chỗ Cao Tình đánh tới.

Ánh mắt anh thể hiện rõ sự chán ghét, vô cùng chán ghét.

Vân Hoán đứng chặn phía trước kéo Tần Nhất ra sau mình, thân hình cao lớn rắn rỏi hoàn toàn che khuất thân thể gầy yếu của Tần Nhất.

"Cút." Môi mỏng hấp dẫn của Vân Hoán khẽ mở, thanh âm rất dễ nghe, nhưng lời bật ra lại vô cùng tàn nhẫn.

Cao Tình bị Vân Hoán dọa sợ lùi về phía sau, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Hoán, cũng không dám tiến lên trước.

"Thế nào, chị gái y tá hiền lành là muốn vứt bỏ nhóm bệnh nhân của mình cùng chúng tôi cùng nhau bỏ trốn sao?" Tần Nhất khinh bỉ mở miệng, nụ cười tà trên mặt khiến cho Cao Tình trong nháy mắt đỏ mặt, trống ngực đập nhanh.

Tần Nhất từ sau lưng Vân Hoán bước ra, trên mặt vẫn treo nụ cười tà mị đáng đánh đòn.

Cao Tình nhìn đến ngẩn người, đợi sau khi phản ứng lại, khuôn mặt thanh tú đã đỏ như đít khỉ, nhưng ánh mắt lại không nhịn được dừng trên người Tần Nhất.

Sự im lặng là hành động liếc mắt của Cao Tình không thể nghi ngờ là đã biểu hiện rõ ý tứ của cô ta.

Triệu Vĩ phẫn nộ, anh ta chỉ thẳng mặt Cao Tình, nổi giận mắng: "Con điếm này, cô thật sự là phóng đãng mà. Làm sao, nhìn thấy đàn ông thì không nhúc nhích nổi nữa? Ha ha, đối phương vẫn chỉ là một tên tiểu tử thối ngay cả lông cũng chưa dài đâu, không cần phải quá đói khát như vậy. Tôi cho cô biết, cô đừng hòng rời đi một mình."

Chương 73: Mùi hương

Triệu Vĩ thích Cao Tình, nhưng một người phụ nữ và cơ hội sống sót, anh ta khẳng định sẽ chọn cái sau.

Cao Tình nghe Triệu Vĩ nói tức giận tới mức phát run, cô ta thật không ngờ Triệu Vĩ lại nói ra những lời như vậy. Cô ta muốn cùng hai người Tần Nhất đi ra ngoài còn không phải là vì đám người kia? Cô ta nghĩ chỉ cần cô ta có thể an toàn đi ra ngoài, sau đó sẽ tìm người đến cứu bọn họ, sao Triệu Vĩ có thể nói cô thành như vậy chứ!

Cao Tình bây giờ vô cùng xấu hổ, càng nhiều hơn là tức giận Triệu Vĩ ở trước mặt Tần Nhất nói cô ta như thế, hoặc có lẽ là do Triệu Vĩ đã nói trúng tâm tư của cô ta.

Cao Tình nhất thời bật khóc, lê hoa đái vũ, rất chọc người thương tiếc.

"Sao anh có thể nói tôi như vậy, tôi chỉ là...tôi chỉ là muốn đi ra ngoài trước, sau đó tìm người tới cứu mọi người, làm sao anh có thể nói tôi như vậy..."

Triệu Vĩ nhìn Cao Tình như vậy, trong lòng nhất thời lại có chút không nỡ, nghe lời Cao Tình nói mới biết mình hiểu lầm cô, trong lòng càng không dễ chịu.

Anh ta thấp giọng nhỏ nhẹ dụ dỗ Cao Tình: "Tình Nhi, là anh sai rồi, anh không nên nghĩ em như vậy, anh chỉ là quá sợ hãi. Em là trụ cột của chúng ta ở nơi này, nếu em rời đi thì mọi người nên làm cái gì bây giờ. Là anh không tốt, em đừng khóc."

Triệu Vĩ bước nhanh về phía trước, chuẩn bị ôm Cao Tình dỗ dành một phen, ai ngờ Cao Tình lại tránh đi.

Triệu Vĩ cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là Cao Tình vẫn chưa tha lỗi cho mình.

Tần Nhất hứng thú ở một bên nhìn bọn họ diễn trò, trong mắt tràn đầy sự nhạo báng.

"Chậc chậc, thật sự là một vở kịch hay."

Vân Hoán cúi đầu, ghé sát vào bên tai Tần Nhất, thản nhiên nói: "Thích như vậy sao, Thất Thất?"

Vị bạc hà nhàn nhạt chui vào cánh mũi Tần Nhất, hơi thở nóng rực phả ra bên tai, Tần Nhất bỗng cảm thấy có chút ngưa ngứa.

Cô rụt người lại hơi lui về phía sau, nhưng lại càng tới gần Vân Hoán hơn, hương bạc hà cũng theo đó càng đậm.

Tần Nhất không hiểu, đã là tận thế rồi, làm sao trên thân anh này còn mang theo mùi hương, rốt cuộc là anh làm thế nào vậy?

Vân Hoán buồn cười nhìn người nào đó xuất thần, tâm tình không vui lại tốt trở lại. Người trong ngực nho nhỏ, ấm ấm mềm mềm, trên người còn tản ra một mùi hương nhàn nhạt.

Tươi mát tự nhiên, một chút cũng không đậm, nhưng Vân Hoán lại ngửi không ra đây là mùi hương gì.

Chỉ là, người này cũng quá gầy rồi, xem ra vẫn phải bồi bổ nhiều.

"Cũng không tệ lắm." Tần Nhất câu lên một nụ cười tà: "Chỉ là màn kịch này còn chưa đủ đặc sắc, chúng ta có thể cho thêm một que diêm."

Vân Hoán cũng không có lùi lại, để mặc cho đối phương dựa vào mình. Tần Nhất dựa vào lòng anh rất thoải mái, cho nên cũng không định rời đi.

Xem hai người này trình diễn đủ rồi, Tần Nhất canh giờ lên tiếng: "Xen ngang hai người một chút, các người muốn cùng chúng tôi đi ra ngoài cũng không phải không thể, nhưng tôi có một điều kiện."

Triệu Vĩ và Cao Tình sửng sốt: "Điều kiện gì?"

Tần Nhất cười, trong mắt đầy ý xấu, nhưng Tần Nhất như vậy lại khiến người ta không thể ghét nổi, ngược lại càng thêm hấp dẫn người.

"Điều kiện rất đơn giản, hoặc là chị gái y tá này theo chúng tôi ra ngoài, hoặc là nhóm người các anh theo chúng tôi ra ngoài. Tôi nói cho các người biết, Zombie bên ngoài vẫn chưa được tiêu diệt hoàn toàn, chúng nó tùy thời đều có thể xông đến ăn thịt các người đó."

Thấy bộ dạng ngây người của đám người kia, ý xấu trong mắt Tần Nhất càng đậm thêm: "Thế nào, đã nghĩ xong chưa, người nào theo chúng tôi đi ra ngoài?"

Triệu Vĩ và Cao Tình nhìn nhau vài giây, Triệu Vĩ đứng ra giả vờ tức giận nói: "Mày đừng có ly gián bọn tao, muốn đi cùng đi, muốn lưu lại thì cùng nhau lưu lại."

Cao Tình cũng kiên định nhìn Tần Nhất: "Cậu không cần thử dò xét chúng tôi, chúng tôi đều sẽ ở cùng nhau, làm sao có thể một mình rời đi mà bỏ lại đồng bạn được. Tôi tin tưởng người tốt như các anh nhất định sẽ không làm vậy, đúng không?"