Chương 278: + 279

[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 278: Người ở đâu

Đều nói người mặt ngoài hay chứa ý cười là người lạnh nhạt vô tình nhất, bọn họ một khi tức giận, chính là hủy thiên diệt địa. Rất rõ ràng, Tần Hàn Vũ chính là một người như vậy.

Một khi bỏ xuống tầng ngụy trang công tử như ngọc thì so với ai cũng đều hung ác, lạnh tâm lạnh tình hơn. Cô, người em gái cùng cha khác mẹ này, còn không phải đã lĩnh giáo qua không ít thủ đoạn của anh ta ư.

Có một số việc lúc đầu cô vẫn không hiểu rõ, mãi đến ngày Lâm Bạch nổi lên nghi ngờ với cô, cô mới hiểu được ngọn nguồn.

Cô là đứa con gái riêng người Tần gia ghét nhất, cô là vết nhơ một đời không tẩy sạch được của Tần Miễn. Người anh trai phong độ nhẹ nhàng này, ba lần bốn lượt mời người đến bắt cóc cô, sau đó muốn bọn bắt cóc gϊếŧ con tin.

Tần Nhất sắc mắt u ám, vẻ sắc lúc sáng lúc tối.

Tần Hàn Vũ hoàn toàn không chú ý tới, anh ta ngưng tụ ra lưỡi đao. Lưỡi đao vàng óng chiếu sáng lấp lánh, lại làm cho người ta cảm thấy lạnh tận xương tử: "Nói, cậu ấy ở đâu?"

Mắt phượng thâm thúy không rét mà run, lưỡi đao kề sát cổ Hứa Ninh, giống như bất cứ lúc nào đều có thể cắt xuống.

"Ha ha ha." Hứa Ninh cười lớn: "Lâm Minh, mày mà cũng có lúc sợ hãi ư? Làm sao, rất lo lắng cho tên Vệ Liêu kia? Tao không nói cho mày đấy, mày gϊếŧ tao đi, chỉ cần tao chết, Vệ Liêu tuyệt đối sẽ không sống được, ha ha."

Ông trời cũng coi như đối xử với anh ta không tệ. Tối hôm qua không tìm được đám người này, ngược lại lại tìm thấy Vệ Liêu. Anh ta sớm đã nhìn Vệ Liêu không vừa mắt, giờ lại biết được tên này cũng là gian tế, anh ta lập tức tóm lấy người.

Hiện tại Vệ Liêu là lá bài tốt nhất anh ta có được, nhìn đám người anh ta dẫn đến ngã đầy đất, trong lòng thầm mắng một tiếng vô dụng.

Hứa Ninh bây giờ cũng rất hối hận, sớm biết vậy thì đã nghe theo chú ý của người kia, trực tiếp thừa dịp bọn họ không chú ý mà tận diệt. Ai bảo anh ta cứ khăng khăng muốn báo thù, muốn đám người này trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng, lúc này mới té ngã lộn nhào.

Tần Hàn Vũ cười lạnh, trong mắt phượng thâm thúy mê người là hàn băng ngàn năm không thay đổi. Tay của anh ta chậm rãi lướt xuống dưới mấy phân, cổ Hứa Ninh trong nháy mắt bị cắt ra một miệng vết thương, da thịt rách ra, máu theo cần cổ chảy xuống.

"Mày cho rằng tao thật sự không dám à? Không ai có thể uy hiếp tao, người lần trước uy hiếp tao có bộ dạng ra sao, mày biết không? Hắn bị tao giải phẫu cho Zombie ăn. Đúng rồi, lúc đó hắn còn sống đấy, tận mắt nhìn thấy bản thân bị Zombie ăn từng miếng từng miếng một. Mày cũng muốn trải nghiệm một lần sao?" Tần Hàn Vũ lẩm bẩm bên tai Hứa Ninh, thanh âm trầm thấp khàn khàn, giống như Hải yêu đang dụ dỗ người tiến vào Địa Ngục.

Hứa Ninh vẻ mặt hoảng sợ: "Không không, mày không thể làm như thế, mày không muốn Vệ Liêu còn sống à?"

Tần Hàn Vũ cười nhạo, đao lại quẹt thêm một phát: "Thật ngu xuẩn, sống chết của người nọ có quan hệ gì với tao, tao chỉ là chán ghét người khác uy hiếp tao thôi. Mày không chịu nói, vậy cũng không còn cách, nếu Vệ Liêu trốn không thoát lòng bàn tay của mày, vậy tao đành phải để mày chôn cùng một chỗ với cậu ta."

Tần Hàn Vũ vừa nói vừa muốn vạch thêm một đao, nhưng một cỗ mùi khai truyền đến, tay anh ta hơi dừng lại, chỉ thấy Hứa Ninh cuống quít mở miệng: "Tôi nói, tôi nói, đừng gϊếŧ tôi."

Hứa Ninh hiện tại là thật sự sợ hãi, đám người này là một đám bệnh nhân tâm thần phát rồ, chuyện gì bọn họ cũng đều dám làm, anh ta còn chưa muốn chết!

Tần Hàn Vũ buông lỏng lưỡi đao trong tay, khẽ mỉm cười, bộ dáng công tử văn nhã: "Nói sớm không phải tốt rồi sao, cũng không phải chịu khổ như này."

Hứa Ninh rùng mình một cái, trong lòng anh ta hiện giờ, tàn nhẫn vô tình nhất không phải người đàn ông đã chặt tay phải của anh ta, mà là Lâm Minh.

"Nói đi, cậu ấy ở đâu." Bước chân Tần Hàn Vũ hơi di chuyển, cách Hứa Ninh xa mấy bước, ưu nhã sửa sang lại quần áo.

"Ngay ở phía sau, phía sau căn nhà mấy người đang ở, tôi trói Vệ Liêu ở đó." Hứa Ninh che miệng vết thương, không dám nói dối.

Chương 279: Hướng tới ấm áp

Tần Nhất híp híp mắt phượng, cô luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, cảm giác bất an cứ một mực quanh quẩn trong lòng khiến cô không thể không sinh lòng cảnh giác.

"Tiểu Lam, cửa sau thật sự có người?" Tần Nhất hỏi.

Tiểu Lam bên trong không gian cẩn thận dùng thần thức quét qua, sau đó nói: "Nhất Nhất, cửa sau bên kia quả thực có người."

"Chỉ có một người?" Tần Nhất lại hỏi.

Tiểu Lam trả lời rất khẳng định: "Chỉ có một người."

Mắt phượng hơi híp lại, chỉ có một người sao, chẳng lẽ là cô suy nghĩ nhiều?

"Đại thúc, mời đi trước." Nghĩ nghĩ Tần Nhất thấy vẫn nên thận trọng một chút.

Con ngươi Hứa Ninh lấp lóe, sau đó chậm rãi đi lên phía trước, mang theo đám người Tần Nhất đi tìm Vệ Liêu.

Đối với Vệ Liêu, Tần Nhất từ sớm đã phát hiện ra điểm dị thường của anh ta. Trong một cái trại đầy thổ phỉ, ánh mắt của người thanh niên này quá sạch sẽ, cô thường xuyên còn phát hiện anh ta dùng một loại ánh mắt thương tiếc cùng không đành lòng nhìn cô, lúc đó cô liền nhớ kỹ anh.

Sau đó gặp được Tần Hàn Vũ ở chỗ của Trại chủ, cô lập tức có thể khẳng định Vệ Liêu là theo chân Tần Hàn Vũ tới. Người thanh niên này đối cô rất tốt, tuy chỉ là mấy ngày nhưng anh lại tận lực dùng hết khả năng của mình chiếu cố cô.

Đời trước quá Thánh Mẫu, đời này cô chỉ muốn đối tốt với người đối xử tốt với mình. Vệ Liêu cho cô ấm áp, cho nên cô muốn cứu người thanh niên ấm áp này.

Vân Hoán kéo tay Tần Nhất, lo lắng dưới đáy mắt tiểu gia hỏa anh thấy được, vuốt nhẹ mái tóc ngắn của Tần Nhất, thanh âm trầm thấp khiến người ta an tâm của Vân Hoán vang lên: "Đừng lo lắng, anh ta sẽ không có chuyện gì đâu, Hứa Ninh không dám động đến anh ta."

Ở chung mấy tháng, Vân Hoán hiểu rất rõ Tần Nhất, tiểu gia hỏa nhìn như thanh lãnh bất cận nhân tình, nhưng tâm có khi so với ai khác đều mềm mại hơn. Chỉ cần đối xử tốt với cậu, cậu nhất định sẽ đối xử lại với ngươi tốt hơn gấp mười gấp trăm lần.

Vệ Liêu hoặc là đã giúp đỡ tiểu gia hỏa, hoặc là người rất ấm áp.

Cũng không biết tiểu gia hỏa trước đây gặp phải chuyện gì, Vân Hoán cảm nhận được rõ cậu luôn hướng tới nơi ấm áp, đối với tất cả mọi thứ mang lại ấm áp đều không có sức chống cự. Chỉ có người một mực vẫn luôn sống ở thế giới dơ bẩn hắc ám mới sẽ có phản ứng bản năng như thế. Nhưng tiểu gia hỏa mới mười sáu tuổi, thậm chí còn chưa đến tuổi trưởng thành, vậy mà cực kỳ hướng tới ánh nắng ấm áp.

Chỉ cần có một chút ấm áp, cậu đều muốn gắt gao bắt lấy trong tay, vô cùng khuyết thiếu cảm giác an toàn. Vân Hoán không khỏi đau lòng, anh chưa từng hỏi qua chuyện của Tần Nhất, nhưng bây giờ anh đột nhiên rất muốn Tần Nhất nói cho anh biết chuyện trước kia của cậu.

Tần Nhất bất ngờ đụng phải con ngươi đen mang theo lo âu và thương tiếc của Vân Hoán, trong lòng chợt ấm áp, một loại tư vị không biết tên tràn ra ở trong lòng, ngọt ngào chua xót, cô không thể nói rõ được.

Thế nhưng là, trái tim rất ấm áp.

Tay Tần Nhất nắm chặt lại, cả người thả lỏng, khóe miệng cong lên nụ cười: "Ừm."

Hai người nhìn nhau không nói gì, dịu dàng thắm thiết.

Lâm Thanh nhìn mà ê răng không thôi, trực tiếp ôm lấy Lâm Bạch, nhỏ giọng lầu bầu: "Không được rồi không được rồi, anh sắp bị lão đại chua chết rồi, ai mà không có em trai chứ. Đến, Đại Bạch, để anh trai thương yêu em một chút."

Khóe miệng Lâm Bạch mỉm cười, tay lại không chút khách khí đẩy Lâm Thanh đang xán lại gần qua một bên, mắt hồ ly ôn hòa: "Đừng làm lộn xộn thứ tự Hồ Ly, anh đây mới là anh trai."

Lâm Thanh bất mãn nhìn Lâm Bạch, mặt mũi tràn đầy ai oán, miệng không ngừng nói, em trai lớn lên một chút cũng không đáng yêu.

Sở Mặc Hòa và Đỗ Nguyên đi theo sau hai người, Sở Mặc Hòa nằm sấp trên người Đỗ Nguyên, nhìn hai người phía trước cãi nhau mà che miệng cười khẽ ra tiếng.

Ai cũng không chú ý tới vẻ âm trầm trên gương mặt tinh xảo của Sở Sở đang đi phía sau, đôi mắt xếch giống như mắt rắn độc, khủng bố mà u ám.

Hứa Ninh đúng là vô dụng, cô ta đã tạo điều kiện tốt như thế cho anh ta rồi, vậy mà cũng không thể gϊếŧ chết tiện nhân kia, phế vật! Uổng phí cô ta còn đưa thuốc viên trân quý cho anh ta, giúp anh ta tăng cao dị năng.