Chương 70: + 71

[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 70: Các người nên cứu tôi

Vân Hoán đẩy ra cánh cửa phòng bệnh cuối cùng, ngay lập tức liền phát hiện trong phòng bệnh này không có Zombie, nhưng lại có không ít người.

Tần Nhất mắt liếc nhìn một vòng, trong phòng có khoảng hai mươi người, nam nữ già trẻ đều có, đang run lẩy bẩy chen chúc chung một chỗ.

Đợi sau khi thấy đi vào là hai người mà không phải Zombie, đám người kia ngơ ra một lúc, sau đó lập tức mừng như điên.

Trong đám người có một cô gái mặc đồng phục y tá vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhìn hai người Tần Nhất: "Các anh tới cứu chúng tôi sao? Có phải các anh là quân nhân không? Những quái vật bên ngoài kia có còn hay không?"

Y tá vừa mở miệng hỏi, những người khác cũng không nhịn được lên tiếng hỏi thăm, âm thanh liên tiếp thi nhau vang lên, ầm ĩ hơn cả cái chợ.

"Các anh là quân nhân à, thật sự tốt quá, chúng ta được cứu rồi."

"Ông trời có mắt, chúng ta sống rồi."

"Quái vật bên ngoài đã chết hết chưa? Này, hỏi các anh đấy, sao không trả lời hả, câm rồi sao?"

Tần Nhất bị bọn họ làm cho đau đầu, trực tiếp lấy ra đại đao cắm xuống mặt đất, lưỡi đao sắc bén trong nháy mắt xuyên thủng mặt đất, có thể thấy được khí lực của Tần Nhất vô cùng lớn.

Tần Nhất lạnh lùng quát một tiếng: "Câm miệng."

Có một tên thanh niên đầu tóc vàng khè, dáng vẻ lưu manh không vui trừng mắt nhìn Tần Nhất: "Mày dựa vào cái gì bảo bọn tao câm miệng, mày cho rằng mày là ai hả."

Y tá tên Cao Tình có chút không vui nhìn thoáng qua tên thanh niên kia, cũng chính là Triệu Vĩ: "Anh đừng nói như vậy, người ta tốt xấu gì cũng là tới cứu chúng ta, là ân nhân của chúng ta."

Triệu Vĩ thích Cao Tình, cô y tá trưởng này rất hợp khẩu vị của anh ta, dáng người càng tuyệt vời hơn. Nhìn mà xem, bộ đồng phục y tá bị cô ta đang mặc thực sự là ngực tấn công mông phòng thủ.

Đặc biệt là bây giờ tất cả mọi người đều ngồi dưới đất, cổ áo của Cao Tình hơi hé mở, từ góc độ của anh ta có thể nhìn thấy da thịt trắng như tuyết được bao bọc trong chiếc áσ ɭóŧ đen.

Triệu Vĩ âm thầm nuốt một ngụm nước bọt, ánh mắt hèn hạ nhìn chằm chằm vào trong cổ áo của Cao Tình, nhưng trên mặt lại bày ra bộ dáng đây là chuyện đương nhiên: "Ân nhân cái gì, bọn họ là quân nhân thì nên đến cứu chúng ta. Không phải hàng năm chúng ta đều nộp tiền cho quốc gia để nuôi dưỡng bọn họ sao? Bây giờ xảy ra chuyện, đương nhiên bọn họ phải tới cứu chúng ta rồi."

Người đàn ông trung niên bên cạnh Triệu Vĩ cũng ưỡn cái bụng bự phụ họa theo: "Đúng vậy đúng vậy, chúng ta nuôi bọn họ nhiều năm như thế, bọn họ nên tới cứu chúng ta. Các anh còn đứng đó làm gì, không mau đỡ chúng tôi dậy rồi dẫn mọi người ra ngoài."

Tần Nhất đứng nhìn bọn họ ở đó tự biên tự diễn, trong đôi mắt phượng xinh đẹp tràn đầy trào phúng, trên đôi môi xinh lộ ra nụ cười châm biếm.

"Tôi nói bọn tôi là quân nhân khi nào, lại nói tới cứu các người khi nào?"

Người đàn ông trung niên vẫn còn đang lải nhải không ngớt kinh ngạc dừng lại: "Các anh không phải là quân nhân?"

Không đợi Tần Nhất trả lời, ông ta lại nói tiếp: "Quả thật không giống quân nhân, nào có quân nhân nào gầy yếu như vậy, giống như một con gà ốm vậy."

Triệu Vĩ cũng không ngờ hai người trước mắt lại không phải là quân nhân, nhưng đầu óc anh ta xoay chuyển rất nhanh. Coi như hai người này không phải là quân nhân, nhưng chỉ có hai người mà dám xông tới đây, hơn nữa cũng không thấy bọn họ bị thương gì, như vậy bản lĩnh của hai người này nhất định rất giỏi.

Nghĩ như vậy, Triệu Vĩ lại mở miệng nói: "Tuy là các anh không phải là quân nhân, nhưng chúng ta đều là người của một dân tộc, mọi người gặp nạn thì các anh cũng phải giúp đỡ chứ. Nhìn hai người các anh là biết bản lĩnh cũng không tệ, không bằng dẫn theo chúng tôi cùng nhau ra ngoài đi."

Cao Tình cũng nhìn bọn Tần Nhất, mỉm cười nói: "Triệu Vĩ nói đúng, tương ngộ tức là hữu duyên, mọi người đều ở cùng một chỗ, không bằng chúng ta cùng nhau đi ra ngoài, sau đó tìm đến quân đội. Người nhiều sức mạnh cũng lớn, chúng ta cùng nhau đi, có lẽ tỷ lệ còn sống sẽ cao hơn nhiều."





Chương 71: Chỗ tốt

Tần Nhất nghe xong lời Cao Tình nói, sự châm biếm ở khóe mắt càng rõ ràng hơn: "Nếu tôi không cứu mấy người, mấy người có thể làm gì được tôi?"

Triệu Vĩ thấy Tần Nhất không đồng ý, gương mặt lập tức tối sầm lại, nổi giận đùng đùng đứng lên: "Mày dựa vào cái quần què gì không đồng ý, bố mày bảo mày cứu thì mày phải cứu! Không cứu thì mày cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện rời đi, phải lưu lại nơi này bồi bọn tao!"

Triệu Vĩ hung ác nhìn chằm chằm Tần Nhất, trong mắt tràn đầy ác ý. Bọn họ nhiều người như vậy còn sợ không đối phó được hai tên nhóc chưa mọc lông đầy đủ sao.

Tần Nhất nở nụ cười, cô thật không biết người này lấy tự tin ở đâu ra, chỉ bằng mấy người bọn họ mà muốn giữ cô và Vân Hoán lại sao.

Quả nhiên, người chính là không biết liêm sỉ như vậy đó. Đối với đám Zombie bên ngoài thì sợ đến mức một bước cũng không dám bước ra khỏi cửa, nhưng khi đối mặt với đồng loại thì lại có thể khoa tay múa chân, muốn dùng vũ lực và luân lý đạo đức để cho bọn họ chịu khuất phục.

Cái gì mà anh em cùng gốc rễ, mọi người cần phải cùng nhau đoàn kết hợp tác, những lời này nói thì dễ nghe đấy, chẳng qua cũng chỉ là mượn cớ để dựa vào bọn cô mà thôi.

Cô không ngại cứu người, nhưng lại ngại cứu đống cặn bã này. Trong mắt những người kia, chuyện cô cứu người là chuyện đương nhiên phải làm, Tần Nhất chỉ cảm thấy chán ghét.

Cô không phải là thánh mẫu, đối với người đáng giá để cứu cô có thể vươn tay giúp đỡ, còn những người này...hay là thôi đi.

Tần Nhất lười, cô không muốn phí lời với những người này, xoay người lại nói với Vân Hoán đang đứng phía sau: "Hoán ca, chúng ta đi thôi."

Vân Hoán gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn đám người kia. Nhìn khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ của thiếu niên, anh theo bản năng nắm lấy tay cô.

Cảm nhận được tay Tần Nhất có chút lạnh, Vân Hoán nắm càng chặt hơn.

Triệu Vĩ thấy hai người Tần Nhất thật sự định rời đi, lúc này mới hoảng sợ. Tuy rằng hai người này vào được đến đây, nhưng ai biết bên ngoài có còn Zombie hay không.

Anh ta vốn là một tên côn đồ, nói trắng ra thì chỉ là một kẻ tay sai. Lúc đầu thấy Tần Nhất gầy gầy nhỏ nhỏ, tuổi cũng không lớn nên muốn hù dọa cậu ta một chút, nhưng không nghĩ tới Tần Nhất căn bản cũng không sợ anh ta.

Cao Tình thấy hai người Tần Nhất không quay đầu lại liền bỏ đi, cô ta lập tức chạy theo sau, kích động muốn bắt lấy cánh tay Vân Hoán.

Mặt Vân Hoán lạnh tanh, động tác nhanh chóng tránh sang một bên khiến cho Cao Tình bắt hụt.

Cao Tình cũng không ngờ Vân Hoán sẽ né tránh, tay giơ lên không được mà bỏ xuống cũng không được, khiến cho cô ta có chút xấu hổ.

Cô ta điều chỉnh lại tâm trạng, trưng ra một khuôn mặt thanh tú, da mặt được dưỡng tốt làm cho cô ta thoạt nhìn xinh hơn vài phần.

Nhưng vài phần đó ở trước mặt Tần Nhất và Vân Hoán, người có giá trị nhan sắc nghịch thiên mà nói thì Cao Tình chỉ giống như một viên đá tầm thường mà thôi.

Cao Tình vẫn duy trì nụ cười, cánh môi có chút tái nhợt bị cô ta cắn cho có chút huyết sắc: "Hai người đừng đi, Triệu Vĩ chỉ là không biết cách nói chuyện mà thôi. Mọi người đều là người cùng một dân tộc, ở chỗ này gặp được nhau tức là hữu duyên. Chúng tôi ở đây phần lớn đều là bệnh nhân, căn bản không đối phó được với những quái vật bên ngoài kia, hy vọng các anh có thể cứu chúng tôi."

Tần Nhất giễu cợt, mắt phượng xinh đẹp nhìn thẳng Cao Tình: "Chúng tôi cứu các người thì có chỗ tốt gì?"

Cao Tình bị Tần Nhất nhìn có chút không được tự nhiên, đôi mắt của thiếu niên này quá mức trong suốt, nhưng nhìn kỹ lại lại cảm giác có phần thâm thúy, mâu thuẫn như vậy nhưng rất mê hoặc người.

Bị đôi mắt đó nhìn chằm chằm khiến Cao Tình cảm giác chút tâm tư nhỏ của bản thân đều bị thiếu niên này nhìn thấu.

Cao Tình còn chưa mở miệng, một ông cụ 60 tuổi tức giận lên tiếng trước: "Chỗ gì tốt, để cho cậu cứu người cậu còn muốn chỗ tốt gì? Truyền thống mỹ đức của dân tộc đều bị các người cho chó ăn rồi à? Các người đúng là sâu mọt của xã hội, không biết trưởng bối trong nhà đã dạy đỗ như thế nữa."