Chương 249: 249: Nhà Bốn

Vạn Vật Hấp Dẫn

Đăng vào: 12 tháng trước

.


***
Ký ức bị phân tách của Nam Cực Tinh và Thiệu Minh Triết cần thời gian dung hợp.
Vì thế, khi nhìn vào Lý Ngân Hàng, đầu óc hắn vẫn quay cuồng trong trận gió bão mô hình nhỏ.
Nam Cực Tinh, tuổi tác khó xác định.
Nó là một trong những Boss quái vật nhỏ tự động hình thành và tổ hợp theo trình tự có sẵn trong trò chơi “Cuộc chiến bảo vệ vườn” của Đảo Vườn.

Hệ thống trao cho mỗi “Nam Cực Tinh” trí năng nhất định.
Đương nhiên, không phải để nó suy nghĩ mình từ đâu tới, chết rồi sẽ về đâu.
Chúng có dụmc vọng, giúp chúng nó chủ động tranh đoạt tài nguyên của người chơi.
Chúng có cảm giác đau đớn và nỗi sợ với cái chết, bởi vậy chúng sẽ không xông lên tùy tiện thiếu suy nghĩ.
Chúng có năng lực học tập, bởi vì chúng nhanh chóng thích ứng với những chiêu trò của người chơi.
Chúng có giá trị vũ lực và rất linh hoạt, giúp chúng có thể đọ sức và tăng thêm sự hứng thú của người chơi.
Chúng có năng lực tự tái tạo tổ hợp cơ thể của mình, từ đó tạo cho người chơi cảm giác nguy cơ.
Chúng là đồ chơi tạo ra phục vụ cho người chơi, sinh ra trên đời để nghênh đón cái chết.

Chỉ vì cướp táo của một nông trại nào đó để rồi bị nổ thành một đám sương máu số liệu không dính áo người và biến mất.
Trước đây Nam Cực Tinh cũng nằm trong số những con quái vật nhỏ vô danh kia.
Sinh ra, và rồi chết đi, chính là số mệnh vốn có của nó.
Song, khi nó bị một người kéo chân sau, quấn vòng dây và thắt nơ bươm bướm trên cổ làm quà tặng, nó ngơ ngác.
Không ai nói với nó, nó còn có số mệnh như vậy.
Khoảnh khắc tỉnh dậy, thấy bản thân đang nằm trong môi trường hoàn toàn xa lạ càng khiến nó cảm thấy khó hiểu.
Nhưng dmục vọng ăn mãnh liệt vẫn khiến nó cắn đứt dây thừng, trèo lên tán cây táo, ôm một quả, cắn ngấu nghiến.
Ngay lúc nó đang say sưa ăn quả táo tới mức chỉ còn lại hạt, ai đó đã nắm da cổ vận mệnh của nó lên.
Nam Chu tò mò ló đầu ra khỏi cửa sổ, bắt lấy con vật nhỏ cậu chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Cậu hỏi:
“… Mày là ai?”
Câu trả lời của nó là biến cái đầu lớn lên, định bụng nuốt trọn Nam Chu.
Kết quả tương đối thảm.
Nó bị Nam Chu thuận tay đẩy một cái méo cả miệng.
Nó bị trọng thương, hơn nữa còn mất hết thể diện.

Nó không khép được miệng lại, chỉ đành trốn trong góc lá cây, vừa trừng Nam Chu vừa nức nở.

Bả vai nó run run, nước mắt lưng tròng như thể sắp tức chết.
Nam Chu không biết trong đôi mắt bé con con của nó đang suy nghĩ điều gì.
Cậu đập nát quả táo thành bã, cho vào chiếc bát nhỏ đưa qua:
“Xin lỗi.

Tao không biết mày muốn chơi với tao.

Tao tưởng mày muốn ăn thịt tao.”
Nó tức giận chổng mông về phía Nam Chu, vừa liếm bã quả, vừa dùng chiếc đuôi quật thân cây tỏ vẻ “tôi đây rất tức giận”.
Nam Chu không để bụng chút nào, cậu vươn ngón tay nghịch cái đuôi nó.
Nơi đây là một thị trấn kỳ diệu, có dấu vết số liệu xâm nhập nhưng không quá mạnh mẽ.
Vừa đủ cho một sinh vật sinh ra từ số liệu như nó sống sót.
Nó nơm nớp lo sợ tận mấy ngày sống ở thị trấn này mà không thấy cảm giác cơ thể tan vỡ, cho nên tâm tư giảo hoạt bắt đầu rục rịch trong nó.
Khác với Đảo Vườn, thị trấn nhỏ này chỉ có một cây táo, mọc ngay trước nhà Nam Chu.
Nó ăn trộm bao nhiêu lần đều bị Nam Chu xoa đầu bấy nhiêu lần.
Có thể nói không có bữa táo nào là miễn phí.
Bị xoa lông, nó cũng sẽ tức giận và kêu ầm ĩ lên với Nam Chu.

Nó muốn cắn chết cậu, độc chiếm cây táo cho riêng mình.
Song Nam Chu vốn dĩ không hiểu ngôn ngữ của nó.
Cậu đẩy ngã nó, xoa xoa cái đầu to xù lông của nó, sờ đến cái tai đập phành phạch vì tức giận còn khen nó: “Ngoan quá.”
Nó vừa tức giận, vừa không thể khống chế được âm thanh hồng hộc vì bị cậu sờ.
Nó đã quên mình biết chia sẻ từ khi nào.
Hình như từ lúc chỉ còn lại một quả táo duy nhất, mà còn hai ngày nữa mới đến kỳ kết trái.
Nam Chu đắn đo một phen, cắt cho nó một nửa.
Nó ngoan ngoãn ngậm lấy một nửa thuộc về mình, bình thản ôm một nửa quả táo còn lớn hơn người nó.

Nó và Nam Chu mỗi người cầm một nửa trái táo ăn ngon lành.
Nó cũng không nhớ rõ mình chịu ngủ bên người Nam Chu từ bao giờ.
Hình như là vào một ngày mưa lớn, mưa tới mức trắng xóa đất trời.
Nó kêu chít chít, rúc vào mái hiên trước cửa sổ phòng Nam Chu, nhưng cuối cùng vẫn bị mưa gió tạt ướt như chuột lột.
Tựa hồ thế giới muốn dùng cách này để thanh tẩy sai lầm rằng nó không nên tồn tại trên thế giới này.
Đang lúc nó co ro cúm rúm, cánh cửa sau lưng mở ra, ánh sáng và nhiệt độ ấm áp lần lượt tiến tới.
Nam Chu không nói gì hết, xách nó vào trong phòng.

Cậu dùng chiếc khăn mặt nhỏ lau kỹ càng cho nó, thuận tay đặt nó vào chiếc gối đầu cũ ở góc tường.
Sáng hôm sau thức giấc, Nam Chu nhìn thấy chiếc gối đầu cũ đặt ở góc tường đã dịch đến bên giường cậu từ khi nào.
Chú sóc bay màu vàng đen co móng vuốt, nằm bò trên chiếc gối đầu ngủ say sưa.
Nam Chu nằm trên giường, đôi mắt tèm nhem nhìn chằm chằm nó một lát mới bế nó lên.
Nó vô thức nghiêng đầu muốn cắn người, nhưng răng vừa mới đặt vào lòng bàn tay người đó, chợt ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của táo, nó liền nhả ra.
… Nó học được cách kiềm chế.
Mấy ngày sau, Nam Chu dẫn nó đến thư viện.
Từ ngày đó trở đi, nó có tên rồi, tên của nó là Nam Cực Tinh.
Nam Cực Tinh bắt đầu ngồi trên vai Nam Chu, cùng cậu đọc sách.
Đầu nó được lắp ghép hoàn toàn mới, nên nó rất dè dặt khi sử dụng.
Không thể không nói, cái đầu này dùng rất tốt.
Nam Cực Tinh im lặng học tập về Khoa học trái đất.
Con quái vật nhỏ sinh ra từ hỗn độn, dần dần trở nên thông minh.
Nó cũng từ từ học được cách ngủ phơi bụng, tay chân chổng lên trời, ngáy khò khò.
Nó học được thế nào cảm giác an toàn.
Nó giúp Nam Chu tấn công những người chơi có ý định tấn công cậu.

Nó không ngại cắn đứt đầu những người chơi kia, làm xong cũng quên béng luôn, để mặc Nam Chu chải răng cho nó.
Nó ngủ bên cạnh gối đầu của Nam Chu, ôm một lọn tóc của cậu, an nhiên chìm vào giấc ngủ say với mùi máu tanh vẫn còn thoang thoảng trong khoang miệng.
Nó học được cách bảo vệ.
Nó và Nam Chu cùng nhau ngồi sóng vai trên nóc nhà, nhìn ánh trăng tàn trên bầu trời sáng như ban ngày.
Nam Chu vặn gãy cổ một con Quang Mị bò lên nóc nhà ý đồ tấn công cậu, khiến gã ngất đi.
Nam Cực Tinh nhảy lên người gã, lục được một điếu thuốc trong quần áo, tò mò ăn từ phía cuối điếu thuốc.

Vừa cắn được hai miếng nó đã ho sặc sụa, vội vàng nôn ra.

Nó tức giận dùng điếu thuốc đánh vào đầu người kia, cho tới khi Nam Chu bắt nó về đặt lên vai mình, nó mới ngoan ngoãn.
Bấy giờ, một chú bươm bướm màu trắng vỗ cánh đậu lên chóp mũi nó.
Nam Cực Tinh ngơ ngác nhìn chằm chằm con bướm gần mình trong gang tấc, nó không cử động, thở cũng không dám thở mạnh.
Nam Cực Tinh phát hiện, khi nó gặp được những sự vật đẹp đẽ, trái tim nó cũng sẽ đập thình thịch.
Nó học được cách đồng cảm.
Một người một sóc, nương tựa vào nhau.
… Cho tới một ngày nọ, nhóm người chơi bị nhốt bước vào trấn Vĩnh Vô.
Thực ra Nam Cực Tinh đã không còn nhớ rõ người bắt cóc mình đến đây có dáng vẻ ra sao.

Bởi vậy khi nhìn thấy Giang Phảng, nó chỉ cảm thấy mang máng quen mắt và chột dạ mà thôi.
Nam Chu nhoài người vào từ cửa sổ phòng bếp, nhìn Giang Phảng nấu cơm.
Nam Cực Tinh ghen tị.
Nó luôn cho rằng mình là người bạn tốt nhất của Nam Chu.
Nhưng sau khi nó ăn bánh trái cây mà Giang Phảng làm, nó cảm thấy nó có thể thử coi Giang Phảng như bạn tốt nhất của mình.
Sau đó.
Sau đó Nam Chu đi theo Giang Phảng.
Nó cũng đi cùng Nam Chu.
Tất cả đều như lẽ đương nhiên, giống như Nam Cực Tinh trên bầu trời nên đi theo trái đất.
Bọn họ nhìn thấy đất trời rộng lớn.
Nơi đó càng nhiều nguy cơ, càng nhiều cái chết, càng nhiều máu tươi.
Cũng may, còn có Nam Chu.
Đối với một chú sóc bay chỉ to bằng bàn tay mà nói, nó ngồi trên vai Nam Chu đã cảm thấy mình đi vòng quanh thế giới rồi.
Nó học được chia sẻ, kiềm chế, làm nũng, bảo vệ và đồng cảm.
Song, vào một ngày, nó không hề do dự chia những thứ đó thành hai phần.
Nó phân chia chính xác nhân tính và vật tính, chia đôi mạnh mẽ và yếu ớt, một nửa ở lại bên cạnh Nam Chu, nửa kia biến mất trong biển số liệu mênh mông.
Nếu nó là sinh vật khác, chắc chắn nó sẽ không thể tách chính mình ra được.
Nhưng nó chỉ là một nhân vật giả thuyết.
Thứ nó am hiểu nhất chính là… tái tổ hợp dữ liệu.
Một nửa tách ra có tên Thiệu Minh Triết.
Và đến khi hai bên hợp làm một trong rừng cây nhỏ trên Đảo Vườn, cái tên Thiệu Minh Triết trên danh sách người chơi chợt biến mất, dường như chưa từng tồn tại.
***
Những người không gian đa chiều đang quan sát từng cử chỉ hành động của bọn họ cũng kinh ngạc trước thân phận thật sự của Thiệu Minh Triết.
Trước đó, cuối cùng bọn họ cũng tìm ra được nguồn gốc của Thiệu Minh Triết.
Hắn xuất hiện đột ngột tựa một đoạn số liệu lang thang, vùng vẫy trong biển số liệu mênh mông, miễn cưỡng tạo ra một cơ thể.
Căn cứ vào hiển thị số liệu, lần đầu tiên hắn dùng gương mặt này xuất hiện tại Vạn Vật Hấp Dẫn là trong cuộc truy kích nghìn người.
Địa điểm xuất hiện là Phồn Hoa.
Hắn cướp quần áo của người chơi, quấn kín cơ thể trần tru,ồng của mình.
Màn đêm buông xuống, những màn cướp bóc quy mô nhỏ nhiều vô số kể, bởi vậy sẽ không ai chú ý đến hắn.
Một “con người” đột ngột xuất hiện trong hệ thống trò chơi, ngay lúc ấy, hệ thống đã quét được sự tồn tại của nó.
Trải qua một hồi tính toán, hệ thống tự động nhận định người xa lạ này là một người chơi mới gia nhập và cho hắn một thân phận.
Dù sao lúc ấy, vì săn giết Nam Chu, cả điểm an toàn trở thành một phó bản nhỏ.

Cũng chính là lúc số liệu hỗn loạn và lưu động nhiều nhất.
Nói cách khác, nó đã chui vào bug thời gian đặc thù của trò chơi.
***
Để đề phòng màn truy kích của đám người không gian đa chiều lại lục rục nổi dậy, đội Lập Phương Chu quay về khách sạn miễn phí của Thành Bang Cổ, ngủ qua một đêm.
Thanh niên tóc vàng da đen đẹp trai ngồi bên giường, cụp mi, từ từ chấp nhận sự thực trong thời gian qua mình đã nhớ nhung một cô gái, khuôn mặt không cảm xúc ửng đỏ.
Cũng may làn da hắn đen sậm, dẫu có đỏ mặt thì cùng lắm mấy đường vàng trên gương mặt hắn hơi sáng lên mà thôi.
Nam Chu không quá ngạc nhiên với chuyện Nam Cực Tinh có thể biến thành người.
Từ nhỏ đến lớn, cậu đã trải qua quá nhiều chuyện kỳ quái, bởi vậy vấn đề cậu quan tâm tương đối khác:
– Tại sao anh tự gọi mình là Thiệu Minh Triết?
Cậu sợ Nam Cực Tinh không thích cái tên mình đặt cho.
Thiệu Minh Triết, hay Nam Cực Tinh, nhỏ giọng trả lời:
– Bởi vì tôi tưởng rằng tên của tôi chắc hẳn phải bắt đầu bằng chữ S.
Sau khi phân tách bản thân mình ra, toàn bộ ký ức đều để lại trên người chú sóc bay, Nam Cực Tinh quên mất tất cả những chuyện liên quan đến quá khứ của mình.
Hắn chỉ nhớ mang máng, có người đã mở trang sách ra trước mắt mình, muốn mình tự chọn tên.
Dường như hắn đã đặt móng vuốt lên một từ bắt đầu bằng “Sou”.
Cho nên, khi bỗng dưng được nhận định là một acc trắng, hắn đã chọn chữ “Thiệu” có phát âm gần giống với “South” nhất.

Thiệu Minh Triết vẫn luôn cố gắng tìm kiếm lý do hắn sinh ra trên đời này.
Hắn biết, khi bản thân sinh ra ý thức thì hắn đã luôn du đãng trong biển số liệu rồi.
Đầu óc hắn trống rỗng, không biết tại sao mình ở đây, chỉ biết trên người mình có một thứ rất quan trọng.
Thời điểm hắn xuất hiện ở đường phố Phồn Hoa, hắn khôi phục một chút ký ức.
Hắn nhớ ra, mình đang tìm kiếm một con sóc bay.
Hiện tại cuối cùng thì hắn cũng hiểu rõ ý nghĩa sinh ra của bản thân.
Nam Cực Tinh nhìn Nam Chu nói:
– Tôi phải bảo vệ… ký ức của cậu.
– Nam Chu, ký ức của cậu ở chỗ tôi.
Hết chương 248
 
------oOo------