Đăng vào: 12 tháng trước
***
Phó bản đã tiến triển đến bước này, Nam Chu đưa ra tổng kết đơn giản về tính chất qua bốn màn chơi.
Cửa chú lính chì là màn chơi đấu trí.
Cửa thiên nga thuộc dạng trò chơi thoát khỏi căn nhà kín.
Cửa sói xám thuộc dạng game nhập vai người thật.
Trước mắt, cửa mà bọn họ đang phải vượt qua giống như một game nhập vai mạo hiểm có tính tương tác cao.
Nếu như phối hợp thêm lựa chọn bằng chữ viết thì càng thêm sinh động.
“Ấn để lựa chọn: Ăn kẹo của hai anh em.
Có? Không?”
“Ấn để lựa chọn: Cứu người bố sắp bị ăn thịt.
Có? Không?”
“Ấn để lựa chọn: Kiểm tra lông vũ rơi xuống từ chú chim nhỏ.
Có? Không?”
“Ấn để lựa chọn: Lập tức đi theo người bố sắp vứt bỏ hai đứa con hay là tìm kiếm chim nhỏ nhờ giúp đỡ?”
Trong màn chơi này, bọn họ đối diện với rất nhiều lựa chọn.
Mỗi một lựa chọn đều có liên quan tới thời gian tiêu phí của bọn họ trong từng cánh cửa.
Một khi đi nhầm đường, thời gian qua cửa sẽ càng dài hơn.
Tới cuối cùng, sẽ chẳng ai biết được rốt cuộc đói chết đáng sợ hay rơi vào cơn đói điên cuồng sau đó tấn công đồng đội, cắn nuốt lẫn nhau và hoàn toàn trở thành nô lệ của căn nhà kẹo mới đáng sợ.
Giống như lúc này đây, hành vi đi ngược lại hướng NPC chủ chốt, tìm kiếm tư duy mới để qua cửa cũng có thể coi như một chuyện mạo hiểm.
Cuối cùng bọn họ vẫn lựa chọn đi tới căn nhà gỗ.
Đó là địa điểm duy nhất trong ba địa điểm của trò chơi có thể tìm kiếm đồ ăn bình thường.
Cũng chính là căn nhà mà hai anh em luôn muốn trở về.
Căn nhà gỗ nhỏ rách nát hơn lần trước bọn họ đến.
Lá rơi trước cửa lâu ngày không quét, những chiếc lá úa vàng chất thành đống tạo thành một màn chắn tự nhiên.
Chỉ cần bước vào sẽ phải giẫm lên lá, phát ra âm thanh giòn vang.
Chiếc lồng gà đặt bên ngoài lấm tấm phân.
Lồng đã trống không, chẳng còn vật sống.
Chiếc bát cho chó ăn tích đầy cát bụi.
Trong cát bụi còn lẫn cả mấy dúm lông chó màu vàng.
Đây từng là khu vườn địa đàng trong giấc mơ của hai anh em.
Nhưng bây giờ đã không phải nữa rồi.
Một người phụ nữ gầy gò đang đạp guồng quay tơ kêu “cót két” trong nhà, vẻ mặt mất kiên nhẫn.
Cho dù đang trong trạng thái thả lỏng vậy mà đôi mày lá liễu của bà ta vẫn xếch ngược lên, kéo theo cả đôi mắt của bà ta càng thêm gian xảo.
Vì đói cho nên làn da bà ta khô quắt vàng vọt dán trên hộp sọ, chiếc cằm nhọn hoắt cùng với gò má cao, thoạt nhìn xanh xao bệnh tật.
Bà ta không giống người có tình cảm, chỉ giống một con rối gỗ dán gương mặt hung ác.
Mấy người Nam Chu thăm dò tình hình xung quanh căn nhà gỗ trước.
Diện tích nhà gỗ không lớn, không có cửa để bọn họ dễ dàng xâm nhập vào trong.
Cho dù thế nào, muốn vào trong bọn họ đều phải đi ngang phòng khách.
Lý Ngân Hàng cảm thấy khó khăn:
– Chuyện này phải làm thế nào bây giờ?
Giang Phảng khẽ nhún vai:
– Nếu không đi được cửa bên thì đi thẳng vào từ cửa chính.
Dứt lời, anh sửa sang lại quần áo, bước trên lá khô, đi vào trong căn phòng nhỏ vang vọng tiếng dệt vải, lịch sự gõ lên cánh cửa gỗ cũ nát.
– Xin chào.
– Anh gõ cửa từ tốn – Chúng tôi là khách qua đường, chúng tôi rất đói, muốn xin một chút đồ ăn, có được không ạ?
Dáng vẻ Giang Phảng vừa cao quý vừa khí phái.
Nếu như ăn mặc theo kiểu quý tộc trung cổ kèm với vài phụ kiện đơn giản, anh hoàn toàn có thể diễn vai Hoàng tử.
Kết hợp với cửa thiên nga, Nam Chu thầm sửa lại đánh giá của mình.
… Thực ra làm công chúa cũng được.
Nhưng là một nhân vật phản diện theo sách giáo khoa, mẹ kế có được truyền thống rèn luyện đạo đức cực kém của loại vai diễn này.
Bà ta nhảy dựng lên, vung con thoi trong tay như đuổi gà:
– Cút! Cút! Cút! Ăn xin thì đi chỗ khác! Dù là cám cho lợn ăn thì tôi cũng không cho mấy người một miếng đâu!
Giang Phảng lặng lẽ bổ sung thêm một câu:
– Chúng tôi sẽ trả tiền…
Nghe thấy câu này, khuôn mặt mẹ kế đang hếch cao chợt hạ xuống, lập tức đổi thành một nụ cười nhiệt tình.
Bà ta cao giọng nói:
– Ôi chao, được vậy thì tốt quá.
Chúng tôi cũng không có gì ăn được nữa, nhiều lắm thì chỉ còn lại nửa chiếc bánh mì đen do tôi và chồng cắn răng tiết kiệm, là lương thực giữ mạng của chúng tôi.
Mọi người có thể trả bao nhiêu đây?
Giang Phảng lịch sự giơ tay phải lên:
– Chừng đây.
Mắt bà mẹ kế lóe lên vẻ tham lam:
– Năm…
Còn chưa dứt lời, Giang Phảng cho bà ta một nhát vào cổ, đường hoàng đánh bà ta hôn mê.
Anh đỡ mẹ kế ngã ra đất với tư thế ưu nhã, sau đó đặt bà ta lên chiếc ghế mất một góc chân nhỏ bên cạnh, còn không quên xin lỗi:
– Rất xin lỗi thưa bà.
Một loạt động tác nhanh nhẹn khiến cả miệng và lỗ mũi Lý Ngân Hàng đều to lên.
… Đúng là đi vào đường đường chính chính.
Nhưng sau khi lục soát căn nhà nhỏ, bọn họ không phát hiện ra bất cứ lương thực nào.
Quả thực nhà bọn họ đã chẳng còn một hạt gạo.
Trong hộp của mẹ kế vẫn còn mấy món trang sức bằng bạc giá rẻ, nằm yên lặng trong chiếc hộp trang sức lạnh lùng, bà ta không chịu bán ra chỉ để nuôi sống hai đứa con ghẻ.
Nhà bếp chỉ có một sọt lá sồi, có thể lót dạ.
Còn “nửa cái chiếc mì đen” mà mẹ kế nói tới không biết đang chui ở góc nào.
– … Bị mang đi rồi.
Nam Chu dễ dàng đoán ra nửa chiếc bánh mì đã đi đâu:
– Khi tiều phu bỏ hai đứa trẻ lại đã đưa cho bọn nó chút lương thực cuối cùng trong nhà.
Mẹ kế còn chưa biết chuyện này.
Mà hiện tại, nửa chiếc bánh mì đen cứu mạng đã hóa thành vụn, bị cả đàn chim tranh nhau ăn, chẳng còn sót gì.
… Không còn bánh mì.
Càng tìm kiếm không được kết quả gì, Lý Ngân Hàng càng nôn nóng.
Đói khát quả thực là trải nghiệm sinh lý có thể ảnh hưởng trực tiếp tới cảm xúc của con người.
Chiếc dạ dày kêu gào của Lý Ngân Hàng lạnh đi, trái tim như có lửa nóng, cổ họng bỏng rát.
Cô không còn tâm trạng suy nghĩ sâu hơn, từng ý nghĩ lướt qua đầu như đèn kéo quân.
Lẽ nào bọn họ đi sai đường rồi?
Lẽ nào bọn họ phải đi theo hai anh em?
Một khi đã nghi ngờ với sự việc xảy ra trước mắt, cô cảm thấy hành động quay về căn nhà gỗ của bọn họ hoàn toàn sai lầm.
Cô gắng cắn chặt môi, kiềm chế nôn nóng và lo lắng, đưa ra đề nghị:
– Chúng ta… quay lại nhé? Tiều phu mang theo hai đứa trẻ, nên chắc chắn chưa đi được xa đâu.
Có lẽ chúng ta vẫn tới kịp…
Cứ nghĩ tới cái giá phải trả sau khi bọn họ đi sai đường, vành mắt cô đỏ ửng chực rơi nước mắt.
Bình thường chắc chắn Lý Ngân Hàng sẽ không lo lắng thế này.
Nhưng bây giờ cô đói sắp điên rồi.
Dịch tiêu hóa phân bố nhanh khiến dạ dày cô bỏng rát.
Thậm chí cô còn nghi ngờ, cô đang biến thành Inger trong truyện cổ tích, đói tới mức nội tạng cắn nuốt lẫn nhau.
Cô nhỏ giọng lặp lại trong lo lắng:
– Chúng ta đi thôi… đi thôi…
Vậy mà Nam Chu vẫn đứng yên trước một cánh cửa hồi lâu, chẳng hề nhúc nhích.
Tay nắm của cánh cửa này đã hỏng rồi, cho nên dùng miếng xốp m.út bao quanh một chiếc tay nắm gỗ, gắn vào chỗ bị gãy ban đầu.
Sau đó, cậu ngồi xổm xuống, vạch một góc miếng xốp m.út vàng bao phủ lên.
Mục tiêu trò chơi của bọn họ trước giờ không chỉ vì giao dịch với chú chim nhỏ Inger.
Đối diện với tay nắm cửa lộ ra, Nam Chu khẽ thổi vào lớp bụi tích lâu ngày.
Khoảnh khắc lớp bụi mỏng bay lên, tay nắm cửa với hoa văn quen thuộc riêng có của phó bản “Xâm nhập não bộ” hiện ra ngay trước mắt.
Nam Chu vặn tay nắm cửa.
Cửa mở ra, lớp bụi đọng trên cánh cửa chậm rãi rơi xuống.
Căn hầm trống trải cũ kỹ hiện ra ngay trước mắt họ, bốn góc đầy mạng nhện loang lổ khẽ rủ xuống.
… Không phải rừng rậm ư?
Trong nháy mắt, bản thân Nam Chu cũng nghi ngờ phải chăng mình đã lựa chọn sai lầm?
Nhưng khi bước lên trước, rơi vào trong cảm giác bị dòng xoáy thời gian cuốn lấy quen thuộc, cậu tin rằng mình đã tìm được lựa chọn chính xác.
Đợi khi mở mắt ra, một mình cậu đang đứng trong căn hầm sạch sẽ chỉnh tề.
Trong xoang mũi tràn ngập mùi hương thơm ngọt đặc trưng của bột mì sau khi lên men.
Xung quanh bày bảy, tám chiếc bánh mì Pháp đã nướng xong, đặt ở nơi khô ráo, tích trữ qua mùa đông.
Cậu không quay về rừng rậm đầy rẫy những lối rẽ và lựa chọn cuộc đời.
Cậu quay về thời điểm ấm áp nhất trong ký ức của hai anh em.
Điểm cuối cùng trong vô vàn cánh cửa hồi ức.
Vào một năm tháng nào đó, cả nhà bọn họ trải qua bữa cơm tối cùng nhau.
Có bố, có mẹ, có anh trai, có em gái.
Đây mới là cảnh tượng gia đình sum vầy chân chính.
Nam Chu quá đói, cậu dựa vào cánh cửa, ngửi mùi thơm đồ ăn bay tới từ bên ngoài, cùng với tiếng hoan hô vui vẻ vô lo vô nghĩ.
Âm thanh ấy còn pha lẫn tiếng chú gà khẽ mổ thóc, cùng với tiếng chú chó nhỏ quanh quẩn cọ ống quần mọi người, tìm kiếm mảnh xương rơi xuống đất.
Trong tiếng cười vui vẻ của hai đứa trẻ, cùng với tiếng cười ngốc nghếch của người bố thật thà, thỉnh thoảng có tiếng ho khe khẽ của người phụ nữ trẻ tuổi.
Lúc này không ai trong số bọn họ nhận ra đây chính là nguồn gốc của bi kịch.
Bọn họ vẫn cười nói vui vẻ.
Bởi vì cười quá lớn, em gái hắt xì một tiếng, quả mạn việt quất nhỏ vừa mới ăn bắn ra khỏi lỗ mũi.
Anh trai đập bàn cười ha ha, cười tới mức em gái xấu hổ, đỏ mặt đánh vào vai cậu bé.
Nam Chu thầm nghĩ, khi cả nhà ăn cơm cùng nhau cũng có thể huyên náo đến vậy sao?
Nghĩ đến đây, dường như cái cảm giác ồn ào huyên náo không liên quan đến cậu chợt lóe lên rồi biến mất.
Dường như cậu cũng đã từng được ăn chực một bữa, còn nghiêm túc tò mò quan sát mấy gương mặt mơ hồ đang nô đùa ầm ĩ với nhau trong mùi thơm đồ ăn ngon lành ấm áp.
Bên cạnh còn có người đưa táo cho cậu.
Cậu cầm lấy, chạm vào ngón tay người kia bèn chủ động ngoắc luôn tay người ta, cảm giác tựa điện giật khiến đầu ngón tay tê rần.
Người kia vội rụt đầu ngón tay về, chỉ để lại bàn tay Nam Chu trống không giữa không trung.
Nam Chu bừng tỉnh từ trong khoảng hồi ức ngắn ngủi, cậu cúi đầu nhìn hai tay, cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng.
Là một người ngoài cuộc, cậu biết có lẽ bản thân không nên đi quấy rối.
Nhưng cậu vẫn nắm lấy tay nắm cửa, khẽ ấn…
Khi cửa mở ra, trước mắt cậu không phải là hình ảnh hòa thuận ấm áp.
Căn phòng bụi bặm, tấm vải dệt được một nửa, mẹ kế nằm hôn mê, còn có cả Giang Phảng và Lý Ngân Hàng.
Bởi vì đứng từ bên ngoài hầm có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh, không giống với tình huống khi gặp những cánh cửa khác, Lý Ngân Hàng không vào trong.
Cô hỏi Nam Chu:
– Bên trong có gì không?
Nam Chu cau mày:
– Tôi…
Cậu cất bước về phía trước, nhìn như thể đang vội vàng bắt lấy một thứ gì đó.
Giang Phảng lập tức hiểu ý, vươn tay ra, đặt lên bàn tay của Nam Chu hướng về phía trước.
Ngón tay Nam Chu khẽ cong lại, ngoắc vào ngón út của Giang Phảng, vô thức gãi gãi, cảm giác như điện giật.
Giang Phảng sững người.
Cơ thể anh rất mẫn cảm với những hành vi động chạm, anh không thích bất cứ sự tiếp xúc nào không phải do mình chủ động.
Theo phản xạ, anh sẽ lập tức né tránh hành vi thân mật thế này.
Nhưng ý chí mạnh mẽ của anh đã ép bản thân không thể lùi bước, còn chủ động nhân lúc cảm giác tê tê điện giật chưa dứt, dịu dàng cọ cọ ngón tay cậu.
Động tác nhỏ bé ấy đã lấp đầy sự trống trải đột ngột xuất hiện trong tim Nam Chu.
Cậu định thần, nói với Giang Phảng:
– … Tôi đã tìm được bánh mì mà chúng ta cần rồi.
Lý Ngân Hàng phấn chấn:
– Vậy chúng ta có thể đi tìm Inger ngay đúng không?
– Có thể, – Nam Chu nói – Nhưng tôi muốn làm một việc.
Giang Phảng quan sát biểu cảm trên mặt Nam Chu:
– Có cần chúng tôi giúp đỡ không?
Nam Chu:
– Có.
Khi trời trở tối, bọn họ đi vòng qua tầng lớp chướng ngại trong rừng cây, tìm được chim nhỏ Inger đang đợi như đã hẹn.
Nam Chu lấy nửa chiếc bánh mì tươi tìm được dưới hầm cho nó.
Inger rất hài lòng với chất lượng của nửa chiếc bánh mì này, đang định nhận lấy thù lao thì Nam Chu nói với nó.
– Đằng ấy thực sự có thể dẫn bọn tôi tìm được cánh cửa ra ngoài à?
– Đúng vậy.
– Inger nói – Mọi người không phải là những người chơi đầu tiên mà tôi gặp.
Nếu như anh đã tìm được bí mật quá khứ của hai anh em, cũng tìm được bánh mì cho tôi trong đoạn hồi ức ấy, vậy thì để báo đáp, tôi sẽ dẫn mọi người về tuyến thời gian bình thường, tìm tới cánh cửa mà mọi người cần mở.
Vậy thì đúng rồi.
Câu nói của Inger đã nghiệm chứng cho phán đoán của Nam Chu.
Khi nấp trong rừng cây nghe trộm cuộc đối thoại giữa hai anh em, mấy câu nói của Inger đã thu hút sự chú ý từ Nam Chu.
“Hai người sẽ phải trả giá cho nguyện vọng của mình.”
“Đó không phải là bánh mì.”
Nó biết sự thật về thế giới này.
Nó biết được quá khứ và tương lai của hai anh em, biết được vận mệnh nào sẽ chờ đón hai anh em khi đi qua đầm lầy.
Thậm chí nó đã vô số lần chở hai anh em ở tuyến thời gian thứ ba qua đầm lầy, chạy về tuyến thời gian thứ hai giế.t chết bố mình.
Vậy thì có khả năng nó chính là một người biết tất cả mọi chuyện và tồn tại trong tất cả các tuyến thời gian.
Cho nên nó mới nói, nó có thể dẫn bọn họ xuyên qua thời không.
Dẫu vậy, suy cho cùng nó cũng chỉ là một con chim mà thôi.
Nó giống như một người bàng quan lý trí, biết không thể cứu vãn được vận mệnh của hai anh em, chỉ đành nhìn hai đứa trẻ dần dần chìm sâu xuống bùn lầy và trả giá cho sự lựa chọn của mình, giống hệt bản thân lúc đầu.
Sau khi xác định điểm này, suy nghĩ của Nam Chu càng thêm chắc chắn.
– Vậy thì tôi có một yêu cầu cá nhân.
– Nam Chu nói – Đằng ấy có thể giúp tôi một việc được không?
Chim nhỏ nghiêng đầu với vẻ nghi ngờ, đôi mắt đậu đen xinh đẹp chớp chớp.
Hệt như lúc chú chim giao dịch với hai anh em, ba người Giang Phảng, Nam Chu, Lý Ngân Hàng cũng được ngồi trên đôi cánh ma thuật tựa chiếc thảm bay.
Nó cao giọng kêu “chíp” một tiếng, bay vèo vào trong rừng cây, y hệt một chiếc máy bay cỡ nhỏ, linh hoạt né tránh những cành cây ngang dọc và những bụi cây, thẳng tiến tới gần nơi tiều phu vứt bỏ hai đứa con.
Nó lao vào một khoảng không gian, chở ba người từ tuyến thời gian thứ tư sang tuyến thời gian thứ ba.
Cơ thể hư ảo của nó trồi lên khỏi mặt đầm lầy, dần dần chuyển sang có thực thể, chở ba người lao vào rừng rậm.
Không lâu sau khi cơ thể Inger lao vào rừng cây, nó lướt qua vị trí Nam Chu và Giang Phảng hôn môi.
Nó bay vèo về phía trước, lao vào một khoảng không trong rừng.
Bọn họ quay lại tuyến thời gian thứ hai.
Về tới căn nhà gỗ ngập mùi máu tươi.
Hai con sói nhỏ vừa mới ăn no máu thịt của người bố, dựa vào nhau say ngủ trên sofa.
Bọn nó còn chưa tỉnh giấc khỏi mộng cảnh ăn một bữa no nê.
Đến đây, Inger không đi tiếp nữa.
Nó lặng lẽ thu cánh về, khôi phục lại hình thể bình thường, đứng trên góc sàn nhà không bị vấy máu, vừa cẩn thận dùng mỏ rỉa lông vũ, vừa liếc đôi mắt đậu đen ra hiệu cho Nam Chu mau nhanh lên.
Lý Ngân Hàng nhìn chằm chằm vào hai đứa trẻ không biết đã ngủ thật hay chưa, sống lưng toát mồ hôi lạnh.
Như thể có người đang cầm cây kim mảnh châm vào tuyến mồ hôi của cô, cảm giác lạnh lẽo và tê buốt từ sâu trong cơ thể lan ra toàn thân.
Căng thẳng dâng cao đến tột đỉnh.
Cô cảm thấy bây giờ mình không thể hoàn toàn hiểu được tại sao Nam Chu phải yêu cầu Inger dừng lại ở tuyến thời gian thứ hai?
Nam Chu cũng không trễ nải.
Cậu lập tức chui vào trong phòng, mở ngăn kéo tủ không khóa ra, lẳng lặng rút hơn mười thỏi vàng ròng lấy từ chỗ mụ phù thủy cho vào túi đồ.
Khi cậu quay về phòng khách, có lẽ cảm nhận được ánh nhìn chằm chằm trên người mình, em gái trở mình, mơ màng mở mắt ra.
Lý Ngân Hàng giật thót, đang định đi tìm Inger thì Nam Chu kéo tay Lý Ngân Hàng và Giang Phảng.
Lý Ngân Hàng định thần, vội túm lấy cánh của Inger.
Giang Phảng bước lên trước, cầm lấy cánh cửa mọc ra ở dạ dày người tiều phu, ấn xuống…
Em gái mở đôi mắt nhập nhèm dính máu, nhưng chỉ kịp nhìn thấy một chiếc lông vũ trắng rơi trên đất.
Bọn họ quay về tuyến thời gian thứ ba.
Cũng chính là lúc hai anh em vừa mới trốn khỏi căn nhà kẹo, muốn trở về nhà.
Có Inger chở, bọn họ xuyên qua tuyến thời gian thứ ba bằng thời gian ngắn nhất.
Trên đầm lầy, Inger tiếc nuối rũ một chiếc lông từ bộ cánh nhìn như sắp trọc của mình, chiếc lông hóa thành cánh cửa.
Bọn họ quay về tuyến thời gian thứ tư.
Thời gian trong những tuyến thời gian kia đều được đồng bộ.
Bởi vậy, khi bọn họ quay lại tuyến thời gian thứ hai, hai anh em ăn no nê vẫn đang say ngủ.
Khi bọn họ về đến tuyến thời gian thứ tư, trời đã hoàn toàn tối đen.
Nam Chu trèo xuống khỏi cánh Inger, ra hiệu cho Giang Phảng, Lý Ngân Hàng và Inger đứng đợi tại chỗ, một mình cậu đi sâu vào trong rừng cây rậm rạp.
Mặc cho cơn đói xâm lấn dạ dày, bước chân Nam Chu vẫn rất vững vàng.
Vẻ mặt cậu vẫn lạnh lùng, rất khó để nhìn ra cậu đã vượt qua cả quãng đường dài rốt cuộc vì mục đích gì.
Từ xa xa cậu đã nghe thấy tiếng khóc sợ hãi của hai anh em.
Cậu dừng bước.
Anh trai ôm em gái, co người ngồi phía sau một cây cao đã chết, ngón tay vỗ về lưng em gái cũng khẽ run lên.
Chỉ một bóng cây đổ xuống đã bao trọn lấy cả người hai đứa trẻ.
Em gái nức nở:
– Anh ơi, em sợ, em đói.
Anh trai hôn lên vầng trán mướt mồ hôi lạnh của em gái:
– Gretel đừng sợ, chúng ta sẽ tìm được đường về nhà thôi.
Em gái nghẹn ngào:
– Nhưng vụn bánh mì anh rải xuống đã bị chim nhỏ ăn hết sạch rồi.
Chúng ta không thể về được nữa…
Anh trai chống lên cây, kéo theo em gái lảo đảo đứng dậy:
– Đừng lo.
Nhất định vẫn còn một ít còn sót lại.
Chúng ta đi tìm thử xem…
Hai đứa trẻ ôm hy vọng mong manh, tiếp tục đi vào sâu trong rừng cây rậm rạp.
Trong ánh trăng mỏng manh, không ai nhìn thấy có mùi hương đang chỉ đường dẫn lối cho bọn họ.
Là mùi thơm của bánh mì vừa mới ra lò.
Hai anh em vội bước nhanh hơn, nương theo ánh trăng bàng bạc nhìn thấy vụn bánh mì trắng mịn như cát trên mặt đất.
Anh trai lập tức dấy lên hy vọng:
– Gretel! Em có nhìn thấy không! Đó chính là vụn bánh mì của chúng ta!
Em gái mừng rỡ liếc mắt nhìn, nhưng lại cảm thấy do dự và nghi ngờ:
– Phải không? Bánh mì thừa trong nhà chúng ta ngon như vậy ư?
Anh trai không nghĩ nhiều, kéo bàn tay nhỏ ấm áp của em gái, lần tìm theo vụn bánh mì trên đường, hướng thắng về nhà.
Xuất phát từ sự cẩn thận cho nên Nam Chu đã nhịn cơn đói, không hề động đến bánh mì lấy ra từ căn hầm trong cánh cửa cuối cùng.
Cậu đã cầm đi nguyên một cái.
Một nửa chia cho Inger, một nửa còn lại đặt trong lòng bàn tay, khẽ vo thành vụn mịn như cát.
Cậu vừa đi vừa rải vụn bánh, dẫn lối cho hai anh em lạc đường đi lên con đường chính xác.
Để tiện hành động, cậu mượn điện thoại di động của Lý Ngân Hàng điều chỉnh ánh sáng.
Đốm sáng nho nhỏ lạ thường chập chờn bên cạnh Nam Chu.
Điểm sáng tự nhiên rất nhỏ cũng thu hút sự chú ý của hai anh em.
Em gái tò mò hỏi:
– Đó là gì thế?
– Là đom đóm đúng không?
– Hay là một chú chim nhỏ có thể tự phát sáng?
Anh trai đề nghị:
– Chúng ta bước lên xem thử xem.
Nhưng chỉ cần bọn nó tăng tốc, đốm sáng kia cũng tăng tốc theo.
Cho nên bọn nó không nhìn rõ rốt cuộc thứ gì đang dẫn đường cho mình.
Hứng thú đuổi theo điểm dẫn đường kia, hai anh em nhìn thấy ánh đèn dầu quen thuộc của nhà mình ở phía xa.
Hai đứa trẻ đồng thời dừng bước, biểu cảm trên khuôn mặt vừa vui mừng vừa bi ai.
Bọn nó đồng thời nghĩ rằng, rốt cuộc vì sao bọn nó lại lạc đường trong rừng.
Đây đã là lần thứ hai bố vứt bỏ bọn nó rồi.
Lần này bọn nó cũng trở về.
Vậy thì lẽ nào sẽ không có lần thứ ba?
Còn có thể về lại căn nhà… không có mẹ kia ư?
Hai anh em nắm tay nhau, lưỡng lự một hồi, đột nhiên, một viên đá nhỏ rơi xuống.
Tiếng vang lộc cộc khe khẽ thu hút sự chú ý của hai người.
Bọn nó nghe theo tiếng động nhìn qua, nhờ ánh sáng từ cửa sổ căn nhà, bọn nó thấy rõ ở gốc cây cách mình không xa, có mấy khối nhỏ tỏa ánh sáng vàng.
Bọn nó bước đến gần hơn nhìn, tròn mắt ngạc nhiên.
Là vàng!
Rất nhiều vàng!
Anh trai ngồi xuống đất, quay sang nhìn em gái, nhỏ giọng nói:
– Nhiều vàng như vậy… của ai làm rơi đây?
Em gái cũng căng thẳng nhỏ giọng đáp:
– Không biết…
Hai đứa trẻ nhìn nhau, chút giảo hoạt khôn ngoan của hai anh em cuối cùng cũng online rồi.
Anh trai nói:
– Chúng ta đã nhặt được nó ở sâu trong rừng đúng không?
Em gái lập tức nói tiếp:
– Vâng! Một bà phù thủy ở rừng sâu đã tặng cho chúng ta, bà ấy là một người lương thiện, chỉ tặng cho những người bà ấy thích.
Anh trai lại nói:
– Chúng ta mang tiền tài về cho gia đình, bố và người kia sẽ không còn lý do để đuổi chúng ta đi nữa, đúng không?
Em gái chớp mắt, đồng thời phát ra tiếng cười trộm vui vẻ với anh trai.
Bọn nó nhặt vàng lên, bước vào trong ánh sáng, mang theo khát vọng về một gia đình.
Chú chim nhỏ ngậm ngọn đèn lồng, đang đậu trên cành cây tối tăm xa xôi.
Nhìn theo bóng dáng hai anh em bước về phía xa, nghe thấy trong nhà vọng ra tiếng chất vấn vui mừng và tham lam của mẹ kế “Phát hiện ra ở đâu vậy?”, Nam Chu nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi cành cây.
Bởi vì quá đói, khi rơi xuống đất hai chân Nam Chu mềm nhũn, mắt thấy sắp ngã, một đôi tay vươn ra ôm lấy eo cậu rồi vòng qua khớp gối, ôm chặt cậu vào trong lòng.
Trong bóng tối, Nam Chu không nhìn rõ người kia.
Nhưng cậu biết, cậu tự kiểm điểm lại mình:
– Nhảy không vững.
Giang Phảng bế cậu lên:
– Lần sau cố gắng.
Nam Chu vùng vẫy.
Cậu biết bây giờ thể lực của Giang Phảng cũng không còn lại bao nhiêu:
– Tôi có thể đi.
Giọng Giang Phảng nhẹ nhàng và ấm áp trong màn đêm:
– Tôi biết.
Nhưng anh vẫn muốn bế.
Nam Chu không xấu hổ, thấy anh không chịu buông tay, cậu chuyển sang tư thế thoải mái hơn, rúc vào lòng anh:
– Tại sao không đợi tôi ở đầm lầy?
Giang Phảng:
– Tôi sợ cậu đi lạc, cho nên đứng ở điểm cuối đợi cậu.
Nam Chu không nói rõ kế hoạch của mình cho hai người, chỉ nói mình muốn nhảy cóc qua mấy tuyến thời gian để làm một việc.
Bởi vì đây là suy nghĩ của riêng cậu, không liên quan gì tới bản thân phó bản cả.
Nam Chu không tán thành:
– Tại sao anh lại biết tôi sẽ ở đây? Lỡ anh đi lạc thì sao?
– Không đâu – Giang Phảng cười nói – Khi hai chúng ta tới gần nhau, chỉ cần tôi đánh mất bản thân sẽ tìm được cậu, lần nào cũng thế.
Nam Chu không hiểu logic của Giang Phảng.
Cậu chỉ cảm thấy, nằm trong vòng tay của Giang Phảng, ngẩng đầu lên nhìn trời sao, đẹp vô cùng.
Hết chương 112
Lời tác giả:
Chu Meo Meo: Lời yêu đương không logic gì hết, nhưng dễ nghe.
------oOo------