[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 11 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 156: Cao Viễn
Cho dù người cả tiểu đội này đều là dị năng giả, nhưng e tám phần có đi mà không có về. Suy cho cùng thì bệnh viện vĩnh viễn là nơi có nhiều Zombie nhất. Đã thế bọn họ còn không đồng ý cùng người khác tổ đội, đây không phải đi tìm chết thì là gì.
Nghĩ đến vấn đề này, tâm tư Cốc Miêu Miêu đối với Vân Hoán phai nhạt mấy phần. Mặc dù người đàn ông đó lớn lên bộ dáng rất đẹp trai, lại là một dị năng giả, nhưng tính tình quá bảo thủ ngoan cố, cô ta vẫn nên thu lại tâm tư của mình thì hơn.
Nhóm người Tần Nhất bên này vừa đi ra từ chỗ tiếp khách thì có không ít dị năng giả nhìn chằm chằm bọn họ. Mới vừa rồi bọn hắn đều nghe được, tiểu đội này lựa chọn một nhiệm vụ có độ khó khăn cao, không ít người đều nghĩ muốn được chia một chén canh, vội vàng chạy tới, nhưng khí lạnh "người lạ chớ lại gần" trên người Vân Hoán khiến một vài người hơi e ngại.
"Ha ha, người anh em, muốn thành lập một đoàn đội không? Chiếc bánh to như vậy khẳng định bảy người các anh nuốt không trôi đâu, nếu không cùng đi đi, trong đội của tôi cũng có vài dị năng giả." Một người dáng dấp cao lớn khôi ngô đi tới đối diện Vân Hoán, mặt cười sảng khoái nói.
Tần Nhất nhìn lướt qua người tới có dáng dấp cao lớn, ngoài ý muốn phát hiện người này cô nhận biết.
Anh ta tên là Cao Viễn, dị năng giả hệ kim, đội trưởng của một trong mười tiểu đội thuộc top đầu ở căn cứ Z thời hậu thế.
Tần Nhất rất có thiện cảm với Cao Viễn, người này chính trực lại không thánh mẫu, tiểu đội Lôi Đình của anh ta ở hậu thế danh tiếng cực tốt. Trong đội đoàn kết nhất trí, giữa các thành viên với nhau chung sống hài hòa, từ đó có thể thấy được năng lực lãnh đạo của vị đội trưởng này không tệ.
Đời trước Tần gia quân của Tần Nhất xếp thứ ba, tiểu đội Lôi Đình của Cao Viễn xếp thứ tư. Mặc dù xếp hạng kém một bậc, thế nhưng cô thật lòng rất hâm mộ Cao Viễn.
Bởi vì thành viên trong đội Cao Viễn sẽ vô điều kiện tín nhiệm anh, bảo vệ anh, trung với anh.
Mà Tần gia quân lại trong thời điểm quan trọng nhất phản bội cô, thậm chí còn cho cô một kích trí mạng.
Vân Hoán thản nhiên nhìn lướt qua Cao Viễn, bộ mặt tuấn tú vân đạm phong khinh, người người oán trách, cao quý cấm dục: "Có thể."
Cao Viễn không nghĩ tới Vân Hoán dễ nói chuyện như vậy, anh ta còn nghĩ sẽ phải phung phí mấy bãi nước miếng cơ. Dù sao đội trưởng tiểu đội này nhìn qua chính là người không dễ chung đụng. Chỉ tại anh ta hành động quá muộn, nhiệm vụ bệnh viện này đội anh ta cũng nhắm đến, đáng tiếc bị đối phương đoạt trước.
Nhưng chuyện này dù sao cũng làm cho cái nhìn của Cao Viễn đối với Vân Hoán thay đổi, anh ta luôn luôn thích cùng người sảng khoái giao thiệp.
"Tốt, tôi là đội trưởng của tiểu đội Lôi Đình, Cao Viễn." Cao Viễn cười nói, tự giới thiệu bản thân với Vân Hoán.
Vân Hoán gật đầu, ngạo khí trời sinh: "Đội trưởng tiểu đội Vân Hoán, Vân Hoán."
Vân Hoán không nhiều lời, thế nhưng từ trong mắt của anh, Cao Viễn không hề nhìn thấy sự khinh thường. Cũng biết đám người này so với đám phú nhị đại trong nhận thức của anh ta là không giống nhau.
Đội trưởng hai đội chào hỏi xong, Cao Viễn lại gọi đồng đội của mình tới. Lúc này tiểu đội Lôi Đình chưa có người nhiều, tính cả Cao Viễn cũng chỉ có sáu người, bốn nam hai nữ.
Người xung quanh thấy Cao Viễn thật sự gia nhập thành công, không ít người âm thầm khẽ cắn môi, trách mình vừa rồi sao không tiến lên, bỏ lỡ cơ hội tốt như thế.
Nhóm người Tần Nhất cùng nhóm Cao Viễn chào hỏi, một đoàn người chuẩn bị lên xe. Nhiệm vụ lần này căn cứ ban bố là muốn bọn họ thu thập máy móc thiết bị của bệnh viện. Vì máy móc là loại cỡ lớn, cho nên căn cứ cố ý sắp xếp cho bọn họ một chiếc xe.
Tần Nhất vừa mới chuẩn bị lên xe thì thấy mấy bóng người không nhanh không chậm đi tới, sau đó một thanh âm ỏn à ỏn ẻn truyền tới.
"Chờ một chút, còn có chúng tôi nữa."
Tần Nhất híp híp mắt, mắt phượng tà mị loe lóe tia sáng lạnh, khóe miệng nhếch lên.
Hóa ra đều là người quen, xem ra đoạn đường này sẽ không hề nhàm chán.
Đầu ngón tay trắng nõn thon dài của Tần Nhất vuốt nhẹ qua cánh môi đỏ tươi, móng tay hiện lên màu hồng nhàn nhạt.
Bóng tối nhanh chóng tụ lại, nếu có người chú ý quan sát sẽ phát hiện tròng mắt của thiếu niên so với dĩ vãng thì đen nhánh hơn rất nhiều, nhưng bên trong đen nhánh lại pha tạp vài tia uẩn đỏ, cổ quái tĩnh mịch.
Chương 157: Lại gặp Kiều "bạch liên"
Nhưng không được bao lâu, màu sắc con ngươi của thiếu niên lại khôi phục bình thường, thanh tịnh sáng tỏ, phảng phất hết thảy đều là ảo giác.
Cao Viễn còn chưa lên xe, anh ta có chút nghi hoặc nhìn cô gái trước mặt, lễ phép dò hỏi: "Cô gái, cô có chuyện gì sao?"
Tần Kiều Kiều không trả lời Cao Viễn, một đôi thủy mâu tỏa sáng nhìn chằm chằm vào thiếu niên phong nguyệt tễ lãng trước mắt.
Không nghĩ tới may mắn như vậy, ở chỗ này thế mà lại gặp được Tần Nhất.
Tần Kiều Kiều mơ mộng, giữa hai hàng lông mày không tự chủ được hiện lên ý cười ngọt ngào, thanh âm mềm mại có chút dính dính: "Anh Tần Nhất, sao anh cũng ở đây, thật sự là trùng hợp."
Thiếu niên thanh quý đưa tay vuốt ve lại góc áo, lông mày thanh tú khẽ nhướn: "Vị đại thẩm này, có phải cô có chứng hay quên không? Tôi đã sớm nói tôi không quen biết cô, xin cô đừng vừa gặp đã gọi loạn."
Nụ cười trên mặt Tần Kiều Kiều cứng đờ, lập tức có chút ủy khuất nhìn Tần Nhất: "Anh Tần Nhất, có phải anh hiểu nhầm chuyện gì rồi phải không? Giữa em và anh Trịnh Trọng không có chuyện gì cả, chúng em chỉ là bạn bè bình thường."
Khóe môi Tần Nhất giương lên ý cười châm biếm, mắt phượng thanh lệ đột nhiên nhiễm lên vài sợi tơ đỏ, khiến cho người ta không thể coi nhẹ.
Trịnh Trọng từ phía sau vội vàng chạy tới sau liền nghe được lời này của Tần Kiều Kiều, khuôn mặt tuấn tú có chút khổ sở, ý cười treo trên môi cũng biến mất.
Đợi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú tinh xảo của thiếu niên trước mặt, ghen ghét trong lòng làm sao cũng không ngăn được.
Anh ta không hiểu, ngày đó tên tiểu tử thối này rõ ràng chọc Kiều Kiều khóc, vì sao Kiều Kiều còn nhớ mãi không quên, nhất định là do tên tiểu tử thối này câu dẫn Kiều Kiều.
Nghĩ như vậy, Trịnh Trọng đối với Tần Nhất càng nhìn càng thấy ghét. Ý nghĩ muốn chung đụng thật tốt với Tần Nhất trước đó lập tức biến mất vô tung vô ảnh, người này giống như Vân Hoán, đều khiến cho người ta chán ghét.
Tần Nhất không thèm để ý Tần Kiều Kiều, cô vuốt ve bộ lông mềm mượt của Tiểu Lam vẫn luôn một mực xao động bất an trên vai, quay người lên xe.
Tần Kiều Kiều thấy Tần Nhất ngó lơ mình, lập tức có chút gấp, muốn đi theo sau. Trong suy nghĩ của cô ta, Tần Nhất còn đang ăn dấm đâu, không thì làm sao lại không để ý tới cô ta chứ.
Đôi lông mày thô kệch của Cao Viễn nhíu lại, giơ tay ngăn cản Tần Kiều Kiều: "Cô gái, chúng tôi phải đi làm nhiệm vụ, cô không có việc gì thì rời đi trước đi."
Tần Kiều Kiều bị ngăn lại, nhất thời có chút tức giận. Khi nhìn thấy khuôn mặt "nhăn nhó thô kệch" của Cao Viễn, trong lòng cảm thấy không vui, lập tức bật thốt ra: "Anh là ai mà dám ngăn cản tôi? Tôi là con gái của Tần Miễn, đại tiểu thư Tần gia. Mau tránh ra cho tôi, dáng dấp khó coi như vậy, đừng lắc lư trước mắt tôi."
Trong mắt Cao Viễn hiện lên sự chế giễu, trên mặt cũng nhiều thêm mấy phần ý lạnh: "Tần gia là Tần nào, tôi không quen. Đây là xe đi làm nhiệm vụ, đại tiểu thư như cô vẫn nên về nhà thì tốt hơn, tránh làm bị thương đến gương mặt như hoa như ngọc của cô."
Cao Viễn là từ Kinh Đô tới, anh ta đương nhiên biết Tần gia, nhưng anh ta chỉ cho rằng Tần Miễn mà Tần Kiều Kiều nói tới vừa vặn trùng tên với Tần thiếu. Bởi vì làm thế nào anh ta cũng không dám tin con gái của thần tượng mình sẽ có cái dạng đức hạnh này.
"Anh!" Tần Kiều Kiều bị chọc tức đỏ bừng cả khuôn mặt, thế nhưng cô ta nói không lại người đàn ông thô lỗ trước mặt.
Đang không biết phản bác thế nào thì Tần Hàn Mạt đi tới, anh ta vừa nhìn thấy mặt mũi tràn đầy ủy khuất của Tần Kiều Kiều, cái gì cũng không thèm quan tâm, vội vàng hỏi: "Kiều Kiều, làm sao vậy, có người bắt nạt em à?"
Trịnh Trọng vẫn luôn đờ người đứng phía sau cũng hồi thần, chân dài bước đến, vẻ mặt lo lắng nhìn Tần Kiều Kiều: "Kiều Kiều, ai khi dễ em? Nói ra anh Trịnh Trọng trút giận thay em."