Chương 154: + 155

[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 154: Nhiệm vụ

Tần Miễn thở dài một hơi, làm sao ông lại không biết, nhưng với tình huống hiện tại, thuốc so với đồ ăn còn trân quý hơn. Huống hồ, cũng không biết tình huống bệnh của Chỉ Lan như thế nào, không thể uống thuốc lung tung được.

Thế nhưng đang là tận thế, làm gì có bệnh viện nào mở cửa để ông dẫn người đi làm kiểm tra chứ? Tần Miễn vì chuyện này mà phát sầu, mấy tháng nay nhìn ông già đi rất nhiều.

Nhìn con trai thứ và con gái nhỏ không rành thế sự, trong lòng Tần Miễn tràn ngập lo lắng. Ông đã thề cả đời này không trở lại Kinh Đô, cũng vì lời thề đó mà hiện tại trên tay ông không có bất kỳ quyền hành gì.

Mặc dù Tuyền thúc đang tranh thủ thời gian chạy tới, nhưng Tây Sơn xa như vậy, chờ đến khi bọn Tuyền thúc đến, căn cứ này không biết sẽ phát triển thành bộ dáng gì. Đây vẫn là đang nghĩ theo chiều hướng tốt, chỉ sợ không biết khi Tuyền thúc tới, Tần gia quân bọn họ còn lại được bao nhiêu người.

Cho nên, hiện tại ông nhất định phải tranh, nhất định phải ở chỗ này phát triển thế lực của mình, không vì cái gì khác, chỉ vì cho người nhà cuộc sống tốt hơn.

Tần Miễn vỗ vỗ vai Tần Hàn Mạt đã cao bằng mình: "Hàn Mạt, con phải mau chóng trưởng thành lên."

Nói xong, Tần Miễn kéo một thân mỏi mệt đi lên tầng xem vợ mình.

Tần Hàn Mạt nhìn theo bóng lưng của cha, lúc này mới phát hiện, bóng lưng cao lớn hăng hái ngày nào của cha bỗng nhiên già đi rất nhiều, khiến cho trong lòng anh ta chợt cảm thấy chua xót.

Tần Kiều Kiều ôm cánh tay Tần Hàn Mạt làm nũng: "Anh hai, lâu rồi anh không chơi với Kiều Kiều, ngày mai anh đi dạo với em nhé."

Tần Hàn Mạt hồi thần, sờ lên đầu em gái: "Không được, ngày mai anh hai phải đi làm nhiệm vụ, làm xong nhiệm vụ là có thể đổi được thịt cho Kiều Kiều rồi, không phải Kiều Kiều muốn ăn thịt viên sao."

Vốn tưởng Tần Hàn Mạt không đi với mình, Tần Kiều Kiều có chút không vui, nhưng vừa nghe đến thịt, khóe miệng cô ta lập tức giương lên, cười tủm tỉm nói: "Anh hai là tốt nhất."

Trong biệt thự, Tần Nhất vừa mới tắm rửa xong, tiện tay phủ một chiếc khăn lông trắng lên đầu. Nhớ đến việc ngày mai phải đi làm nhiệm vụ, tin này cô vẫn chưa có nói cho Vương Ổn Ổn. Cầm khăn lau qua loa mấy cái cho hết nước, Tần Nhất mở cửa đi đến phòng của Vương Ổn Ổn.

Hôm nay lúc ăn cơm tối, Vương Ổn Ổn nói trong người không thoải mái, cũng không xuống ăn cơm chiều, Tần Nhất đành nấu một phần cháo thịt băm mang lên cho cô ấy.

Tần Nhất gõ cửa một cái, đợi nghe bên trong truyền đến thanh âm "mời vào" của Vương Ổn Ổn mới đẩy cửa bước vào..

Vương Ổn Ổn đang chuẩn bị ngủ, nghe có người gõ cửa phòng mình thì ngồi dậy, người vào là Tần Nhất.

"Nam thần, làm sao vậy?" Vương Ổn Ổn có chút tò mò, bình thường vào giờ này nam thần đã sớm đi ngủ, mấy tháng ở chung cô biết quy luật làm việc và nghỉ ngơi của nam thần cực kỳ cao.

"Không có gì, ngày mai chúng tôi sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, qua hỏi cô xem có muốn đi cùng không?" Vương Ổn Ổn không phải người trong tiểu đội, cô không thể tự tiện làm chủ bảo cô ấy phải đi cùng.

Vương Ổn Ổn vừa nghe đến hai chữ "nhiệm vụ", hai mắt liền tỏa sáng: "Đương nhiên, tôi muốn đi."

Trong lòng Vương Ổn Ổn đã có tính toán, cô muốn làm nhiều nhiệm vụ để tích lũy vật tư, sau đó sẽ dọn ra ngoài. Dù sao suy cho cùng thì cô cũng không phải người của tiểu đội Vân Hoán, cứ một mực ở lỳ chỗ này cũng không phải biện pháp hay.

Cô sớm đã đi xem xét kỹ xung quanh, phía trước khu biệt thự chính là khu nhà ở, một nhà có hai phòng ngủ một phòng khách. Phòng ốc như vậy đối với cô mà nói rất thích hợp. Hơn nữa, coi như cô dọn ra ngoài thì về sau vẫn có thể cùng nam thần đi làm nhiệm vụ, hoàn toàn không chậm trễ việc cô gặp gỡ nam thần.

"Tốt, vậy quyết định thế. Tôi về phòng đây, cô cũng đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

Chúc Vương Ổn Ổn ngủ ngon, đóng cửa phòng lại cẩn thận, Tần Nhất liền rời đi. Lúc đi ngang qua phòng Vân Hoán thì phát hiện anh đang đứng cạnh cửa ra vào, vừa nhìn là biết đang chờ cô.

Tần Nhất dừng lại: "Hoán ca, tìm tôi có chuyện gì không?"

Chương 155: Ra ngoài làm nhiệm vụ

Vân Hoán cũng vừa mới tắm rửa qua, mái tóc đen nhánh tùy ý xõa tung, nhìn vừa lười biếng vừa có chút chọc người.

Cổ áo ngủ màu đen kéo thấp lộ ra da thịt trắng nõn như tuyết, trắng và đen tương phản mãnh liệt, mùi vị cấm dục mười phần.

Vân Hoán không nói gì, chỉ là nhìn thấy mái tóc có chút ẩm ướt của thiếu niên thì mày kiếm nhíu lại, cái khăn đang cầm trên tay lập tức phủ lên đầu Tần Nhất, có chút dùng sức.

"Gội đầu xong sao không sấy khô?" Trong giọng nói có chút trách cứ.

Căn cứ Z hiện tại đã nối lại mạng lưới điện, chuyện này khiến bọn họ sinh hoạt thuận tiện hơn không ít.

"Quên." Tần Nhất thành thật trả lời.

Vân Hoán cũng không nói thêm gì, lau khô tóc cho Tần Nhất xong thì thu tay, nhẹ nhàng nói với Tần Nhất: "Đi ngủ đi."

Tần Nhất sau khi trở lại phòng có chút mê man, chẳng lẽ Vân Hoán cố ý ở đó đợi cô, chỉ là vì giúp cô lau khô tóc?

Hành lang, Vân Hoán tựa cửa, đợi sau khi nhìn thấy đèn gian phòng bên cạnh tắt mới quay người trở về phòng.

Buổi sáng, Tần Nhất xuống bếp chuẩn bị làm bữa ăn sáng cho mọi người, khi nhìn thấy người nào đó buộc tạp dề đang bận rộn trong phòng bếp thì vẻ mặt kinh ngạc.

Lâm Thanh ngáp một cái thật to, tối hôm qua anh sắp xếp tư liệu, thu dọn đến tận nửa đêm mới lên giường, giờ dậy sớm có chút buồn ngủ.

Nhưng nghĩ đến chút nữa có thể ăn bữa sáng ngon miệng của Tần Nhất thì cơn buồn ngủ lập tức bay mất tiêu. Cũng không biết Tần Nhất nấu cơm như thế nào, rõ ràng là cùng một loại đồ ăn, cùng một cách làm, đồ ăn cậu làm ra ăn cực kỳ ngon, nhưng đồ lão Đại làm ra thì...

Lâm Thanh mang theo tâm trạng vui vẻ đi xuống phòng khách. Mỗi ngày, thời điểm lúc ăn cơm luôn là thời gian anh ta cao hứng nhất. Thế nhưng khi anh ta nhìn thấy Tần Nhất đang nhàn nhã uống sữa bò với gặm bánh mì khẽ nhướn mày.

Có chuyện gì vậy, chẳng lẽ hôm nay Nhất Nhất nghỉ việc à?

Lâm Thanh ném cho Tần Nhất một ánh mắt ai oán, Tần Nhất bất đắc dĩ nhún nhún vai, dùng ngón tay chỉ chỉ phòng bếp.

Cô muốn làm, nhưng người nào đó không cho cô cơ hội đấy chứ.

Lâm Thanh lập tức có một loại dự cảm không lành, anh ta chạy vội vào bếp ngó một cái. Mẹ ơi, tại sao lão Đại lại ở bên trong hả?

Lâm Thanh đang định chuồn đi thì thanh âm lạnh lẽo của Vân Hoán truyền đến: "Hồ ly, đi, gọi bọn Dừa Tử dậy, chuẩn bị ăn sáng."

Lâm Thanh không biết có phải là ảo giác của mình hay không, anh ra cảm thấy lúc lão Đại nói bữa sáng, một cơn gió lạnh âm thầm thổi qua.

***

Cốc Miêu Miêu vẻ mặt hoa si nhìn chằm chằm Vân Hoán đang suy nghĩ lựa chọn nhiệm vụ. Vân Hoán khẽ cau mày, anh không thích ánh mắt này.

"Thất Thất, em tới."

Trời ạ, thanh âm cũng thật dễ nghe.

Tần Nhất cũng biết Vân Hoán chán ghét nữ sinh dùng ánh mắt hoa si nhìn chằm chằm anh, cô tự giác đứng bên cạnh giúp anh ngăn cản tầm mắt của Cốc Miêu Miêu.

Cốc Miêu Miêu không nhìn được Vân Hoán cũng không buồn, dù sao Tần Nhất cũng là một soái ca không thua kém gì Vân Hoán, quan trọng nhất cậu còn là tiểu thịt tươi.

Cô ta nhiệt tình giới thiệu nhiệm vụ cho Tần Nhất: "Chúng tôi mỗi ngày đều sẽ có nhiệm vụ để giao phó, mà nhiệm vụ được chia thành ba mức độ: nhỏ, trung, lớn. Nhiệm vụ trung và lớn đề nghị mọi người tổ đội đi hoàn thành, nhiệm vụ càng lớn đại biểu hệ số độ khó càng cao, đương nhiên thù lao đạt được cũng càng nhiều."

Tần Nhất đương nhiên biết những điều này, giống như đội ngũ bảy người bọn họ thì có thể làm nhiệm vụ cỡ trung.

"Hai vị soái ca, dị năng giả giống như tiểu đội các anh có muốn tiếp nhận nhiệm vụ cỡ lớn hay không? Xung quanh có không ít tiểu đội nhỏ, các anh có thể tổ thành đoàn."

Cốc Miêu Miêu nháy mắt với Tần Nhất, cố gắng lộ ra nụ cười ngọt ngào nhất của mình.

Ánh mắt Tần Nhất nhàn nhạt quét qua: "Cảm ơn, nhưng không cần, chúng tôi đều nghe theo Hoán ca."

Vân Hoán nhìn lướt qua thẻ nhiệm vụ, có không ít nhiệm vụ đã được người khác tiếp nhận, còn dư lại đều là vài nhiệm vụ nguy hiểm.

Nhưng bọn họ xưa nay không sợ nguy hiểm, càng nguy hiểm thì tiềm lực của con người mới càng có cơ hội được kích phát.

Vân Hoán gõ xuống bàn một cái, đưa một cái thẻ trong số một đống thẻ nhiệm vụ cho Cốc Miêu Miêu: "Chúng tôi chọn cái này."

Cốc Miêu Miêu nhìn bóng lưng Vân Hoán rời đi, nhịn không được thở dài. Người đàn ông này lớn lên thật đẹp trai, nhưng lại quá tự tin, tiểu đội chỉ có bảy người mà lại lựa chọn nhiệm vụ có độ khó lớn nhất.