[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit by Thanh tỷ
Chương 152: Chó cắn chó
Người Tần gia thích sĩ diện, Chu Ngọc chính là nhắm vào điểm này, cô ta đặt mình xuống thế yếu.
Tần Kiều Kiều muốn làm trò, Chu Ngọc cô cũng có thể bắt chước giống như vậy.
"Lời thề son sắt lúc trước vì muốn chúng tôi chia đồ ăn đâu? Hiện tại thế nào? A, trèo lên được đại thụ, ngược lại bắt đầu ra oai hả?"
Tần Hàn Mạt bị Chu Ngọc chọc tức mặt đỏ tía tai, anh ta nhìn chằm chằm Chu Ngọc quát: "Cô nói bậy bạ gì đó, đồ ăn lúc trước cô cho chúng tôi đã sớm trả sạch, là cô một mực ở lì trong nhà chúng tôi, còn khắp nơi đoạt đồ của Kiều Kiều. Mà tôi đã tìm được bố mẹ cho cô rồi, là chính bản thân cô không chịu đi đấy chứ!"
Tần Hàn Mạt không nói còn đỡ, vừa nói liền đã chứng minh chuyện lúc trước Chu Ngọc quả thực từng giúp đỡ cho nhà bọn họ, Chu Ngọc biết tính cách này của Tần Hàn Mạt, cho nên mới cố ý dẫn anh ta nói ra.
Quả nhiên, lần này tất cả mọi người bắt đầu hướng về phía Chu Ngọc.
Tần Nhất vuốt cằm, Chu Ngọc không có để cho cô thất vọng, thanh danh lần này của Tần gia sợ là không xong rồi, đặc biệt là Tần Kiều Kiều.
Nhìn thấy ánh mắt oán hận không cam lòng của Tần Kiều Kiều, trong lòng Tần Nhất cười lạnh, đừng nóng vội, quân cờ giống như này cô đã chuẩn bị rất nhiều, cô muốn Tần Kiều Kiều nếm thử tư vị bị cô lập mà trước đây cô từng phải chịu.
Vân Hoán không có hứng thú với mấy loại bát quái như này, sau khi biết chủ nhân của chuyện bát quái là con gái của Tần Miễn thì lại càng không có hứng thú. Anh còn nhớ, chính vì đứa con gái này mới khiến Trịnh Trọng hôm nay giống như là chó điên.
Vân Hoán xoay người đi về nhà: "Đi thôi, loại người này không có gì đáng xem, về sau thấy thì cách xa một chút."
Tần Nhất nhẹ gật đầu, đúng là không đáng để chú ý, làm gì còn về sau nữa.
Vân Hoán và Tần Nhất đều đi, Lâm Thanh bọn họ cũng không muốn lưu lại xem tiếp, quả thực chả có ý nghĩa gì, còn không bằng trở về đi ngủ. Ngày mai bọn họ bắt đầu muốn đi làm nhiệm vụ, đêm nay phải nghỉ ngơi dưỡng sức thật tốt.
Mặc dù Tần Nhất bọn họ rời đi, nhưng câu chuyện vẫn đang tiếp diễn. Hiện tại quần chúng ăn dưa đều đang đứng về phe Chu Ngọc, ánh mắt trần trụi của bọn họ khiến Tần Kiều Kiều không được tự nhiên, nhất thời nghĩ tới chuyện lúc trước.
Từ nhỏ cô ta đã được phủng ở trong lòng bàn tay, mặc dù có chút tâm kế, nhưng lại chưa từng mất mặt như lần này, Tần Kiều Kiều nhịn không được lớn tiếng khóc.
Tần Miễn một mực ngồi đợi ở trong nhà, khi nghe được tiếng khóc của Tần Kiều Kiều mới đứng dậy. Đây vốn là chuyện giữa bọn nhỏ với nhau, một người lớn như ông ta mà ra mặt thì không quá có lợi, cho nên vừa rồi ông ta vẫn luôn đợi ở bên trong.
Nhưng bây giờ con gái bảo bối của ông ta khóc, làm sao ông ta có thể tiếp tục ngồi đợi ở trong nhà? Không thể không nói, tính tình bị chiều hư của Tần Kiều Kiều có liên quan rất nhiều đến Tần Miễn.
Người đã ở tuổi trung niên, thế nhưng Tần Miễn vẫn giữ được phong độ hấp dẫn người khác như cũ, đặc biệt là mùi vị chỉ có trên người người đàn ông thành thục, khiến cho không ít phụ nữ đã lập gia đình và các cô gái nhỏ chưa lập gia đình xung quanh đỏ mặt không thôi.
Tần Miễn an ủi xoa xoa đầu Tần Kiều Kiều, sau đó mắt phượng sắc bén nhìn thẳng về phía Chu Ngọc: "Bạn học Chu, tôi cảm thấy Tần gia chúng tôi đối xử với cháu không tệ, mặc dù lúc trước cháu cho chúng tôi đồ ăn, thế nhưng chúng tôi cũng không phải là lấy không. Khi đó chúng ta đã làm trao đổi rõ ràng, cháu chia cho chúng tôi đồ ăn, còn chúng tôi giúp cháu tìm người nhà. Hiện tại chúng tôi đã tìm được người nhà của cháu rồi, ngược lại sao cháu còn chưa muốn rời đi."
Lời nói của Tần Miễn khiến quần chúng ăn dưa bắt đầu lung lay hướng về bên ông ta. Tần Miễn là ai, ông ta thế nhưng từng là một trong Tứ thiếu Kinh Đô, đối phó chút chuyện nhỏ này hoàn toàn không thành vấn đề.
Nhưng biểu hiện của Tần Hàn Mạt lại làm cho ông ta có chút thất vọng. Ông ta vẫn luôn biết con trai cả của mình ổn trọng, con thứ hoạt bát nhưng có chút lỗ mãng, quá mức đơn giản, hơi có chút chuyện cong cong ghẹo ghẹo là căn bản không thể giải quyết.
Nếu là trước kia còn tốt, Tần gia có cô lực che chở cho nó, thế nhưng bây giờ lại là tận thế, không ai có thể bảo vệ được nó, chỉ có thể để chính bản thân nó học được cách trưởng thành.
Chương 153: Hạ màn
Tần Miễn lại lên tiếng: "Chu Ngọc, tôi cũng biết nhà cháu hiện tại có chút cực khổ, nhưng cháu không thể đổ thừa lên nhà chúng tôi như vậy. Đương nhiên nếu như có đủ khả cô tôi nhất định sẽ giúp đỡ, dù sao cháu với Kiều Kiều cũng là chị em tốt."
Tần Miễn vừa dứt lời, người xung quanh lại nhao nhao chỉ trỏ Chu Ngọc. Theo bọn họ thấy, chân tướng lần này đã rõ ràng. Hóa ra là cô gái này ghét bỏ nhà mình sinh hoạt không tốt, nghĩ muốn đào mỏ nhà người ta.
Ánh mắt Chu Ngọc lóe lên, Tần Miễn nói không sai, hôm nay cô ta vừa về tới Tần gia thì Tần Hàn Mạt nói cho cô ta biết đã tìm được người nhà, ở ngay tại khu phía đông. Thế nhưng Chu Ngọc nhớ khu phía đông đều là chỗ cho người nghèo ở, phòng ở nhỏ cũng thôi đi, nhưng tình hình ở đó còn đặc biệt không yên ổn. Ở trong căn cứ một tháng, cô ta thường xuyên nghe thấy ở khu phía đông xảy ra tình trạng cướp bóc.
Như thế, làm sao cô ta có thể rời đi đây?
Chu Ngọc khẽ cắn môi, đang chuẩn bị giải thích thì thấy hai bóng người từ trong đám đông tụ tập xông đến trước mặt.
Một người phụ nữ mặc quần áo rộng rãi khóc lóc ôm lấy cô ta: "A Ngọc, mấy ngày này con đã đi đâu, mẹ tìm con tìm thật vất vả."
Chu Ngọc hơi kinh ngạc: "Mẹ."
Người tới đúng là mẹ của Chu Ngọc, Dương Mai. Nhưng Chu Ngọc nhìn bà lại có chút ghét bỏ, trên người Dương Mai tản ra một mùi hương khó ngửi, xem ra đã thật nhiều ngày chưa có tắm.
Chu Ngọc nhíu chặt lông mày, đẩy Dương Mai ra: "Mẹ, mẹ thả con ra trước đã."
Dương Mai cười đáp ứng: "Được được được, A Ngọc, sao con lại gầy đi nhiều thế?"
Dương Mai có chút tham lam nhìn ngắm Chu Ngọc, bà chỉ có một cô con gái, từ nhỏ đã cưng chiều, nâng trong lòng bàn tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan. Tận thế đến, con gái bà đúng lúc cùng bạn học đi ra ngoài dạo phố, một nhà bọn họ đi quá gấp, cũng không tìm được cô.
Ai ngờ trên đường đi, vật tư của bọn họ bị cướp, nhà bọn họ cũng không có ai thức tỉnh dị năng, chỉ có thể thuê một căn phòng sinh hoạt nhỏ. Hôm nay đột nhiên có người tới nhà tìm bọn họ, như thế bà mới biết con gái mình cũng ở đây. Biết tin, bà vội vội vàng vàng cùng cha A Ngọc chạy tới.
Dương Mai cảm kích nhìn Tần Miễn, liên tục nói cám ơn: "Thật sự là cảm ơn mọi người đã cứu A Ngọc nhà tôi."
"Mẹ, bọn họ đâu có cứu con." Chu Ngọc nhìn thấy Dương Mai uốn gối khom lưng với người Tần gia, tức giận trong lòng không phát ra được, há miệng muốn ngăn cản Dương Mai.
Cha Chu Ngọc, Chu Hải Đào kịp thời lôi kéo Chu Ngọc, hung hăng trừng mắt liếc cô ta, sau đó cười nói với Tần Miễn: "Đúng đúng, thật sự là cảm ơn mọi người, nếu không hôm nào chúng tôi mời ông ăn bữa cơm?"
Tần Miễn cười khoát khoát tay, thoạt nhìn mắt phượng ôn hòa nhưng bên trong lại là một mảnh lạnh lẽo: "Chuyện này thì không không cần đâu, bạn học Chu và Kiều Kiều là chị em tốt, chúng tôi giúp đỡ cũng là việc nên làm. Thời gian không còn sớm, chúng tôi không giữ người lại, mọi người cũng đều tản đi đi, nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ừ ừ." Chu Hải Đào cười hòa, sau đó lôi kéo Chu Ngọc không chịu đi rời đi, quần chúng ăn dưa thấy không còn náo nhiệt cũng đều giải tán.
Tần gia, sau khi đuổi được Chu Ngọc ra khỏi nhà thì tâm trạng của Tần Hàn Mạt rất vui vẻ. Anh ta nhẹ nhàng xoa đầu Tần Kiều Kiều, hỏi Tần Miễn đang ngồi ở sô pha đối diện: "Cha, anh cả đâu?"
Tần Miễn có chút mệt mỏi vuốt vuốt huyệt Thái Dương, nhìn thoáng qua đứa con trai thứ hai đang không kiểm soát được cảm xúc: "Anh con ra ngoài làm nhiệm vụ, đêm nay không về. Đúng rồi, mẹ con đã ngủ chưa?"
Vì sinh kế trong nhà, ba người bọn họ chọn những nhiệm vụ không giống nhau. Tần Hàn Mạt trở về sớm hơn so với ông, ông vẫn chưa đi xem tình trạng hiện giờ của Tôn Chỉ Lan.
Nhắc đến mẹ, sự vui vẻ trên mặt Tần Hàn Mạt cũng mất đi, thay vào đó là sự lo lắng: "Đã ngủ rồi ạ. Nhưng mà cha, cứ tiếp tục không phải là cách hay, mẹ cần thuốc."