Chương 136: + 137

[Quyển 1][EDIT] Mạt Thế Trọng Sinh Nữ Vương: Đế Thiếu, Quỳ Xuống!

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Edit by Thanh tỷ

Chương 136: Đăng ký

Lâm Thanh cũng cười, nho nhã lễ độ chào hỏi: "Không sao, chúng tôi biết, gạo cũng đã sớm chuẩn bị xong."

Nói rồi vòng ra đằng sau mở cốp xe ra, đồ vật bên trong có thể nhìn một cái không sót thứ gì, mấy túi gạo, còn có rất nhiều vật tư.

Quân nhân kiểm tra nhẹ gật đầu, đồ vật bên trong không hề ít, nhưng cũng không tính là quá nhiều. Anh ta đã thấy qua vật tư so với chỗ này của bọn họ còn nhiều hơn nhưng nói tóm lại cũng không tệ.

Lâm Thanh ôm một túi gạo lớn Tần Nhất đã chuẩn bị trước đó đưa cho người phụ trách, vừa vặn nặng hai mươi tám cân.

Giao nộp gạo xong, nhóm Tần Nhất liền tiến vào căn cứ, hiện tại bọn họ đã chính thức trở thành một thành viên của căn cứ.

Tiến vào căn cứ chỉ là bước đầu tiên, kế tiếp còn phải tiến hành kiểm tra cơ thể. Làm vậy là vì phòng ngừa người bị Zombie cắn bị thương trà trộn vào căn cứ. Trước đó có không ít trường hợp tương tự đã xảy ra, cũng vì vậy mà căn cứ chết rất nhiều người, từ đó căn cứ mới coi trọng việc kiểm tra thân thể.

Kiểm tra thân thể là phải cởi sạch quần áo trên người, điều này làm cho người có bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng như Vân Hoán không thể chấp nhận được. Tần Nhất cũng không đồng ý, cô không thích người khác đụng chạm vào cơ thể mình. Hơn nữa cô lại con gái, càng không thể để kiểm tra thân thể.

Mà trong quá trình kiểm tra tồn tại rất nhiều chuyện xấu xa dơ bẩn. Đời trước Tần Nhất là theo chân Tần gia tới, khi đó cô còn có giá trị lợi dụng nên cô không muốn kiểm tra, Tần gia cũng không ép buộc cô. Về sau cô mới biết được, trong quá trình kiểm tra có rất nhiều việc không thể chịu nổi, cho nên cô sẽ không làm kiểm tra.

Người kiểm tra nhìn mấy người nhóm Tần Nhất không hề động, gã lạnh lùng nhìn bọn họ: "Việc kiểm tra là chuyện nhất định phải làm, mấy người đừng có lề mề, mau cởϊ qυầи áo xuống."

Đừng nói Vân Hoán, ngay cả đám Lâm Thanh bọn họ cũng không nguyện ý cởi. Bọn họ thế nhưng đều là thiên chi kiêu tử, cho dù ở bên trong tận thế, bọn họ vẫn có kiêu ngạo của bản thân.

Lâm Thanh ưỡn thẳng sống lưng, đưa một tấm huân chương vàng óng ánh cho người kiểm tra, đây là thứ trước đó Ngô Việt đã cho bọn họ. Mới tới căn cứ, bọn họ vẫn nên điệu thấp một chút mới tốt.

Người kiểm tra nhận lấy tấm huân chương, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lộ ra nụ cười tít mắt nói: "Hóa ra mọi người là bằng hữu mà Ngô Liên trưởng nói, sao không nói sớm chứ, mau vào đi, không cần kiểm tra."

Lâm Thanh hướng người này cười nói: "Thật sự cảm ơn anh nha. Đúng rồi, chúng tôi chuẩn bị ở lại nơi này, không biết phòng ở đây sắp xếp thế nào?"

Lâm Thanh từ trong túi móc ra một điếu thuốc đưa cho người kiểm tra, người kiểm tra nhìn thấy thuốc thì sáng mắt lên. Gã là người nghiện thuốc lá, nhưng có thể sống sót ở bên trong tận thế đã không tệ rồi, tìm đâu ra thứ xa xỉ phẩm như này chứ. Mặc dù mấy tháng nay gã đã cai thuốc lá, nhưng bây giờ nhìn thấy, tay vẫn không tự chủ được run run.

Gã ho khan vài tiếng, cuối cùng vẫn nhận lấy thuốc lá: "Phòng ở đều là dùng đồ ăn để đổi, tốt một chút như hai phòng ngủ một phòng khách thì cần 20 cân gạo, còn biệt thự gì đó thì càng đắt hơn. Ở trong căn cứ còn có một chỗ chuyên nhận nhiệm vụ, mọi người không có việc gì thì có thể tạo thành tiểu đội ra ngoài nhận nhiệm vụ, sau đó sẽ có thù lao tương ứng."

Nghe ngóng được chuyện mình muốn biết, Lâm Thanh nói lời cảm ơn với gã, sau đó đoàn người đi ra ngoài.

Nơi kiểm tra ở một căn phòng độc lập, sau khi bọn Tần Nhất từ trong đó đi ra, có một tiểu quân nhân dẫn bọn họ đi đến trước một chỗ cửa chắn.

Trong cửa chắn là một cô gái có dáng dấp cũng không tệ lắm, tuổi có vẻ cũng tầm tầm Vương Ổn Ổn. Sở dĩ nói không tệ là vì quần áo của cô gái này sạch sẽ, sắc mặt hồng nhuận, không xanh xao vàng vọt giống như những người khác, vừa nhìn là biết lăn lộn trong căn cứ cũng không tệ.

Cô gái tên là Cốc Miêu Miêu, lúc nhìn thấy nhóm người Tần Nhất, hai mắt liền sáng lên. Đợi sau khi trông thấy Vân Hoán, trong mắt cô ta không tự chủ được bắn ra hai trái tim hồng.

Trời, người đàn ông này thật sự là quá đẹp trai!

Tiểu quân nhân nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của Cốc Miêu Miêu, gõ lên kính chắn ở cửa sổ: "Chị Miêu Miêu, chị đang nhìn cái gì vậy? Em dẫn bọn họ tới đăng ký chỗ ở."

Chương 137: Chọn chỗ ở

Cốc Miêu Miêu hoàn hồn, lúc này mới ý thức được thế mà bản thân lại nhìn một người đàn ông đến ngây người. Thế nhưng quả thật nam sinh này rất đẹp trai, mặt mũi tuấn lãng, mày kiếm sắc bén, còn có đôi mắt đào hoa đa tình nhưng lạnh nhạt kia, càng không cần phải nói đến khí tức cấm dục quanh thân, người này thật là hợp khẩu vị của cô ta.

Nghĩ đến cái này, Cốc Miêu Miêu lại nhịn không được len lén liếc Vân Hoán, sau đó cười dịu dàng nói: "Xin chào mọi người, tôi là nhân viên đăng ký ở đây, mọi người gọi tôi là Miêu Miêu là được."

Nói xong, Cốc Miêu Miêu đưa một xếp giấy cho Lâm Thanh đứng gần nhất: "Các anh đăng ký tên của mình ở đây, còn có có phải dị năng giả hay không cũng viết vào. Đúng rồi, nhìn các anh nhiều người như vậy, hẳn là một tiểu đội đi. Nơi này còn có đơn đăng ký tiểu đội, mọi người cũng đăng ký luôn đi, về sau có thể nhận một vài nhiệm vụ."

Cốc Miêu Miêu cười ngọt ngào, nhiệt tình giải thích, thế nhưng ánh mắt không ngừng liếc về phía Vân Hoán, rõ ràng đang tỏ ý cô ta coi trọng Vân Hoán.

Vân Hoán không thích ánh mắt đó, anh lôi kéo Tần Nhất đi xung quanh xem phòng ốc, chuyện đăng ký gì đó đều ném cho Lâm Thanh làm.

Chặn được ánh mắt khiến cho người ta không thoải mái, tâm tình Vân Hoán tốt hơn nhiều. Anh một tay mở tư liệu trong tay ra, một tay khẽ xoa đầu thiếu niên bên cạnh: "Em thích cái nào?"

Tần Nhất đương nhiên cũng phát giác ánh mắt Cốc Miêu Miêu nhìn Vân Hoán, nhưng cô sớm đã biết người này chính là vật phát sáng, đi tới chỗ nào đều có thể nhìn thấy ánh mắt như vậy dừng trên người anh.

Lúc đầu Tần Nhất muốn trêu ghẹo Vân Hoán một chút, nhưng nghe thấy lời Vân Hoán nói liền thôi, vẫn nên đi xem phòng trước đã.

Bên trong căn cứ thành phố Z có rất nhiều nhà ở, biệt thự, phòng chung cư cho thuê, cái gì cũng có. Chỉ cần cầm vật tư tới đổi, đương nhiên là có thể thuê, chỉ là thuê sẽ rất không có lời.

Nhiều người như vậy, Tần Nhất đương nhiên lựa chọn biệt thự. Với lại, vị trí địa lý của biệt thự ở nơi này rất thuận lợi, hoàn cảnh cũng tốt. Bọn họ có điều kiện, đương nhiên không thể bạc đãi chính mình.

Cô lựa chọn biệt thự còn có một nguyên nhân khác, Tần Kiều Kiều. Đời trước, nơi Tần gia ở chính là tại khu biệt thự.

Tần gia có mạng lưới giao thiệp, đời trước bọn họ vừa mới đến căn cứ, không cần giao vật tư đã tiến vào ở một căn trong khu biệt thự. Nhưng sau này không biết vì nguyên nhân gì, Tần gia và người sau lưng trở mặt. Cô và Tần gia bất đắc dĩ chỉ có thể ở một ngôi nhà có ba phòng ngủ một phòng khách. Về sau vẫn là do cô cố gắng đi làm nhiệm vụ, bọn họ mới một lần nữa vào ở trong biệt thự.

Vì cả nhóm lựa chọn tuyến đường xa nhất, nếu cô tính không nhầm thì hiện tại Tần gia đã vào ở trong khu biệt thự, cô đương nhiên muốn đi gặp bọn họ một chút.

Tần Nhất chỉ chỉ một ngôi biệt thự có vườn hoa nhỏ, mở miệng nói: "Cái này."

Vân Hoán tùy ý nhìn thoáng qua, sau đó nói với tiểu quân nhân bên cạnh: "Chúng tôi muốn ngôi biệt thự này."

Trong mắt tiểu quân nhân hiện lên sự kinh ngạc: "Ngôi biệt thự này rất đắt, bởi vì nó còn có một vườn hoa nhỏ, cần chín mươi cân gạo. Các anh có thể đi xem những tòa khác, những biệt thự không có vườn hoa thì chỉ cần tám mươi cân gạo."

Trước đó có không ít người nhìn trúng ngôi biệt thự này, nhưng giá cả thật sự là quá mắc, không người nào nguyện ý mua nó. Mười cân gạo đó, một vườn hoa nhỏ căn bản không đáng.

Tần Nhất lắc đầu, ánh mắt lạnh nhạt: "Chúng tôi muốn ngôi biệt thự đó."

Người ta nhất định muốn, tiểu quân nhân cũng không tiện nói thêm cái gì, chỉ là vụиɠ ŧяộʍ lắc đầu. Đám người này thật sự là quá tùy hứng, căn bản không biết tầm quan trọng của đồ ăn! Cũng không biết làm sao mà Ngô Liên trưởng lại coi trọng đám người này.

Tiểu quân nhân còn đang suy nghĩ, Lâm Thanh bên kia đã đăng ký xong, đưa hết giấy tờ cho Cốc Miêu Miêu. Cốc Miêu Miêu tùy ý liếc nhìn một cái mới phát hiện, tất cả bảy người họ thế mà đều là dị năng giả. Trong lòng cô ta kinh hãi, phải biết, dị năng giả trong căn cứ cũng không nhiều, chỉ có 5% mà thôi. Hiện tại lại có thêm bảy người, tiểu đội này không thể đắc tội.