Đăng vào: 12 tháng trước
Trần Dương nghe thấy lời của cô nói bèn quay đầu lại, vừa hay thấy Vu Lan nhắm mắt đến gần.
Bờ môi đỏ gợi cảm, mê người kia đặt đúng lên mặt Trần Dương.
“Được rồi, tôi hôn xong rồi.” Cậu nên thực hiện điều cậu vừa nói, Vu Lan đỏ bừng mặt nói.
“Được, thấy chị chân thành như vậy, tôi đồng ý với chị.” Trần Dương cười, nâng Vu Lan lên ghế đá, chợt nhìn Tào Bảo đang thù hằn nhìn mình.
Anh cười như không cười nhìn Tào Bảo, nói: “Tôi nể mặt đồng chí cảnh sát mới đồng ý giúp đỡ anh, nếu không phải chị ấy hôn tôi một cái, anh muốn tôi theo lời anh thì quỳ xuống đất dập đầu nhận sai với tôi mới được.”
“Đờ mờ, mày quá đáng vừa thôi.”
Tào Bảo đổi sắc mặt, không nhịn được kêu to lên.
Trần Dương bất đắc dĩ lắc đầu, tên ngu ngốc này, cứ như thế đã coi tấm lòng của Vu Lan như rác rồi vứt đi.
“Anh cứ từ từ mà văng tục, tôi không có công sức dây dưa lãng phí thời gian với anh. Những người kia hẳn cũng sắp tỉnh rồi, anh cứ chờ ở đây để chịu lửa giận của bọn họ đi.”
Từng câu từng chữ Trần Dương nói rơi vào trong lòng Tào Bảo, vốn lửa giận đang bốc lên ngùn ngụt chợt tắt ngúm trong nháy mắt, nỗi sợ gần như đã nuốt chửng hắn: “Trần Dương, đều trách cái miệng khốn kiếp của tôi, tôi ở đây xin lỗi anh, anh là đại nhân, hãy rộng lòng cứu tôi với.”
Vẻ mặt của hắn tỏ ra đau đớn khôn cùng.
Trần Dương, mày chờ đấy, sau khi rời khỏi đây tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày.
Trong lòng Tào Bảo điên cuồng gào thét.
Trần Dương thấy hắn chịu thua bèn cười một tiếng, tháo dây thừng giúp hắn, sau đó kéo hắn và Vu Lan về phía thông đạo, nhanh chóng đi ra ngoài.
Đi hơn mười mấy phút cũng chưa đến cuối đường, Trần Dương biết suy đoán của mình đã đúng, nơi này chính là lối ra.
Lại đi thêm mấy phút, phía trước thông đạo xuất hiện một tia sáng yếu ớt. Trần Dương vui vẻ, nhanh chân đi về phía lối ra.
Nhìn khu vực biển rộng rãi, cả ba người đều có cảm giác sống sót sau kiếp nạn.
Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ rằng, nơi thờ phụng của Nhật Nguyệt thần giáo lại xây ngay dưới vách núi bên cạnh bờ biển.
Nhờ ánh trăng, Vu Lan âm thầm nhớ vị trí này rồi để Trần Dương lái chiếc xe ở bên ngoài nơi thờ phụng, đưa mình và Tào Bảo về nội thành.
Sau khi Trần Dương về nhà đã là nửa đêm, Tô Diệu và Đường Tĩnh đã sớm đi ngủ.
Anh không quấy rầy Tô Diệu mà đi tới phòng khách trên tầng hai.
Hôm nay trải qua nhiều việc như vậy nhưng Trần Dương lại không hề buồn ngủ, sau khi đóng cửa phòng khách, anh không thể chờ đợi nổi mà lấy quyển bí tịch giấu trong lòng ra.
Nhật Nguyệt Thần Điển!
Anh mở tờ bìa bằng da bò, lật trang đầu tiên, mấy dòng chữ nhỏ đập vào mắt.
“Nhật Nguyệt Thần Điển” chính là là giáo lý thiêng liêng tối cao của thần giáo, khi tu luyện tới đại thành, có năng lực thay đổi trời đất.”
“Thần Điển này chỉ có giáo chủ của thần giáo mới có thể tu luyện. Nếu người khác dám học trộm Thần Điển, bất kể là ai, chắc chắn sẽ bị rút gân, lột da, xẻo thịt xử tử!”
Không cần phải nghĩ, quyển sách quý này chắc chắn là do Ân Trường Không trộm được.
Không ngờ, bây giờ lại là mình được lợi.
Môn tuyệt học để giữ gìn Nhật Nguyệt thần giáo này rốt cuộc có điểm thần kỳ gì, đặc biệt là câu “tu luyện tới đại thành, có năng lực thay đổi trời đất”, câu này càng làm cho lòng Trần Dương ngứa ngáy không thôi.
“Tu sĩ, triều thực sinh khí, mộ thực hà quang…” Trần Dương vội vàng lật tờ thứ hai, vừa đọc khẩu quyết trên mặt giấy vừa bắt đầu tu luyện.
Chờ tới khi anh mở mắt ra bên ngoài đã sáng rõ.
Một đêm Trần Dương không ngủ, thế nhưng anh không những không thấy uể oải, trái lại cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Công pháp trong Nhật Nguyệt Thần Điển thật sự thần kỳ, ban ngày hấp thu tinh khí của mặt trời, ban đêm lại hấp thu tinh hoa của mặt trăng.
Trần Dương hấp thu tinh hoa của mặt trăng một đêm đã học được một đòn công kích có uy lực khó lường trong Nhật Nguyệt Thần Điển.
Anh hài lòng, từ từ vặn eo, cất quyển sách đi.
Lúc đẩy cửa ra định xuống tầng thì cửa phòng ngủ chính mở ra, Tô Diệu bước ra khỏi phòng.
“Anh về rồi à?”
Nhìn thấy Trần Dương, trên mặt Tô Diệu không khỏi nở một nụ cười ngọt ngào.
Cô cười rất vui vẻ, nhưng giữa hai đầu lông mày lại là sự ưu sầu không tan biến được.
“Sao vậy?” Trần Dương hỏi.
Tô Diệu thở dài: “Vừa rồi bà nội gọi điện, triệu tập mọi người trong gia tộc về họp.”
Trần Dương không nói gì, tại sao lại họp hội nghị gia tộc?
Bà Tô này hình như vô cùng thích mở hội nghị gia tộc, dù chuyện lớn hay nhỏ cũng vậy, bà ta không thấy phiền à?
Trần Dương nhìn Tô Diệu, lần hội nghị gia tộc trước, Tô Diệu suýt chút nữa đã bị bắt nạt. Chắc anh không dám lại để cho cô đi tham gia hội nghị một mình nữa, nhỡ đâu lại có tên ngu ngốc nào nhảy ra thì người chịu thiệt là vợ của anh thôi.
“Anh đi cùng em nhé.” Trần Dương nói.
“Được!” Tô Diệu gật đầu.
Trên đường tới trang viên nhà họ Tô, Trần Dương dò hỏi Tô Diệu mới biết tại sao bà Tô muốn tổ chức hội nghị gia tộc.
Sau khi Địch Thiên Đông bị cảnh sát bắt đi làm cho chuyện mua 24% cổ phần nhà họ Tô đã không thành.
Không ít người nhà họ Tô đều cho rằng chuyện này là trách nhiệm của Tô Diệu, bởi vì cô không phối hợp nên mới làm cho việc hợp tác thất bại.
Những người trong tộc của Tô Điệu đúng là nực cười, vì lợi ích của bản thân mà không còn cần cả đạo đức.
Hôm qua, ngay trước mặt mọi người, Địch Thiên Đông đã đụng tay đụng chân với Tô Diệu, lúc đó bọn họ cũng rất tức giận, thế nhưng sau đó bình tĩnh lại thì cho rằng Tô Diệu chuyện bé xé ra to.
Không chỉ có những người trong nhà họ Tô nghĩ vậy, ngay cả bà Tô cũng cho là như thế.
Bọn họ cho rằng chuyện Tô Diệu ly hôn với Trần Dương là chuyện sớm hay muộn, sớm hơn hay muộn hơn một chút cũng đâu khác gì nhau. Nếu như hôm qua thuận theo Địch Thiên Đông thì cổ phần của nhà họ Tô đã bán được rồi.
“Hội nghị ngày hôm nay là nhằm vào em.” Tô Diệu buồn rầu nói: “Trần Dương, anh nói xem em nên làm gì? Lát nữa nhất định lại là một cuộc hội nghị phê bình lớn.”
“Không sao, có anh ở đây!”
Trần Dương mỉm cười, nói.
Lời của anh làm cho Tô Diệu thấy trong lòng thật ấm áp, nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, Trần Dương vì bảo vệ mình đã đánh nhau với Địch Thiên Đông, điều này khiến cho cô lại có thêm một chút cảm giác an toàn.
Aiz, nhưng chuyện mà anh ấy có thể làm cũng chỉ như thế thôi.
Ở nhà họ Tô, anh ấy làm việc gì cũng phải nhẹ nhàng, lời nói ra không những không ai nghe mà còn bị mọi người nhà họ Tô cùng công kích. Anh ấy không làm phiền tới cô cũng đã cảm ơn trời đất rồi, sao cô lại dám hy vọng xa vời hơn nhiều nữa đây?
Ngay lúc Tô Diệu thầm thở dài trong lòng, Trần Dương lấy điện thoại di động của mình ra, soạn một tin nhắn rồi gửi đi.
Mười phút sau, hai người đi đến trang viên nhà họ Tô.
Lúc này, con cháu nhà họ Tô đã đến đông đủ.
Trần Dương và Tô Diệu vừa xuất hiện trong sảnh lớn thì Tô Hải đã nhảy dựng lên, chỉ thẳng vào mũi Trần Dương mà mắng: “Trần Dương, cái thằng vô dụng này, mày vẫn có mặt mũi đến đây à!”
Trần Dương cười khẩy, nói: “Tại sao tôi lại không thể đến?”
“Hừ, hôm qua nếu không phải mày đánh nhau với Địch đại sư thì chuyện cũng sẽ không loạn tới tình trạng này.”
Tô Hải vừa dứt lời, mọi người trong nhà họ Tô đều dồn dập gật đầu phụ họa.
“Tiểu Hải nói rất đúng, nếu không phải cậu thì Địch đại sư đã sớm mua cổ phần rồi.”
“Hôm qua vốn không có gì to tát cả, Địch đại sư thích Tô Diệu, nói vài lời ngưỡng mộ, làm vài động tác thân mật cũng là chuyện bình thường mà!”
“Nói đúng lắm, hơn nữa cậu căn bản không xứng với Tô Diệu nhà chúng tôi.”
“Tô Diệu rời bỏ cậu, ở cùng với Địch Thiên Đông mới là kết quả trọn vẹn nhất. Đến lúc đó, không chỉ cổ phần của gia tộc sẽ bán được mà còn có thể được anh ta nâng đỡ, rất tốt mà.”
Nghe lời mọi người nói, Tô Hải đổ thêm dầu vào lửa, nói: “Mày nghe thấy không, mọi người trong nhà họ Tô đều nhất trí cho rằng mày không xứng với Tô Diệu. Nếu như mày còn có thể diện thì nhanh chóng rời bỏ con bé đi.”
Nghe những lời không biết xấu hổ này của bọn họ, Trần Dương tức quá mà cười, anh lạnh lùng nhìn Tô Hải: “Theo lời các người nói thì nếu vợ của các người bị đùa giỡn, không những không thể ngăn cản, trái lại phải ở bên cạnh vỗ tay khen hay à?”
“Có cái rắm!” Tô Hải nổi giận nói.
“Anh xem, chuyện mà chính anh cũng không làm được lại muốn ép người khác làm. Anh không phải loại không biết xấu hổ thì là cái gì?”
Tô Hải bị lời Trần Dương nói làm tức muốn nổ phổi, anh ta không nhịn được muốn tiến lên đánh Trần Dương. Thế nhưng lại nghĩ mình căn bản không thể đánh lại nên đành nhẫn nhịn.
Mắt anh ta xoay tròn, nhìn về phía Tô Diệu, khóe miệng nổi lên một nụ cười lạnh lùng: “Tô Diệu, hôm qua Địch đại sư đã đồng ý mua hai mươi bốn phần trăm cổ phần của gia tộc với giá cao. Chỉ bởi vì cô không phối hợp nên chuyện hợp tác hỏng rồi. Cô nói xem, làm sao để bù đắp tổn thất của gia tộc đây.”