Chương 178: Khỏi bệnh

Long Tế Chí Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Chết tiệt!

Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao?

Lý Thiên Bá mở to mắt, đây không phải là thần dược trong “Ỷ Thiên Đồ Long Ký” sao?

Tống Huyên ở bên cạnh cũng mang một vẻ mặt vô cùng hoang mang, cái này là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao sao? Đồ giả đấy chứ nhỉ?

Sau khi rửa sạch miếng cao dán trên tay, Trần Dương cười nói: “Đúng vậy, đây là Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao.

Đêm qua, Trần Dương trằn trọc mãi không ngủ được, trong lòng luôn nghĩ tới vết thương của Lý Thiên Bá, nên lấy “Thiên Kim Dược Phương” ra xem và tìm thấy Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này.

“Thiên Kim Dược Phương” viết rất chi tiết, Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao này là một loại thuốc bí mật của tổ tiên họ Mật, có thể nối xương và nối mạch, cũng có tác dụng kỳ diệu với gân chân bị người ta cắt đứt của Lý Thiên Bá.

Tuy nhiên, để điều chế ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao cần có hơn trăm loại dược liệu, trong đó có một số loại rất hiếm thấy trên thế giới.

May mắn thay, Trần Dương đã thu thập được linh dược trên Băng Hỏa Đảo, những linh dược này vừa vặn có thể dùng để điều chế ra Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao, đối với những dược liệu kém quan trọng khác, Trần Dương sẽ mua trực tiếp ở tiệm thuốc.

Một viên đan dược bình thường Trần Dương điều chế trong một hai giờ là đủ rồi, nhưng điều chế Hắc Ngọc Đoạn Tục Cao phức tạp hơn thế nhiều, Trần Dương đã làm sáu tiếng đồng hồ, đấy là anh còn phải thi triển chân khí mới có thể điều chế ra được.

Nếu lúc này nếu anh vẫn ở trong cảnh giới Hậu Thiên, thì e rằng sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Cả đêm không ngủ, sau khi làm xong cao dán, Trần Dương vội vã đến bệnh viện và đắp miếng cao lên chân của Lý Thiên Bá.

“Thứ đồ chơi này thực sự có tác dụng sao? Sao lại có mùi nặng hơn cả cao da chó thế!”

Vẻ mặt Lý Thiên Bá tỏ vẻ chán ghét, ngay cả Tống Huyên ở bên cạnh cũng không chịu nổi cái mùi này xông lên mũi, nhẹ nhàng tới hít thở bên cửa sổ.

Trần Dương này thiếu suy nghĩ quá, thứ này mà dính vào chân, sẽ không nhiễm trùng vết thương đấy chứ, Tống Huyên lo lắng nghĩ ngợi.

Trần Dương cũng không nói gì nhiều, sự thật có luôn sức thuyết phục hơn.

Khoảng ba phút sau, bàn chân của Lý Thiên Bá bắt đầu tê và ngứa, như thể có thứ gì đó từ bên trong sắp chui ra.

“Ai da, Tiểu Dương, sao lại thế này!” Lý Thiên Bá định lột ra.

Trần Dương nhanh chóng giữ tay anh ta lại: “Kiên trì thêm chút đi, một lát nữa sẽ ổn!”

Tống Huyên cũng rất lo lắng, nhưng vì tin tưởng vào Trần Dương nên cô ta không ngăn cản anh.

Vài phút sau, chân của Lý Thiên Bá dường như có cảm giác!

Anh ta ngoe nguẩy ngón chân của mình, chuyển động rồi, chuyển động rồi!

Tống Huyên che miệng, nước mắt ngay lập tức trào ra: “Chồng, chân anh có thể cử động rồi...”

Lam Khê trước đó đã nói rất rõ ràng rằng Lý Thiên Bá bị thương quá nặng, dây chằng gân chân của anh ta đã bị đứt, nếu có thể sống sót thì anh ta quả thực là đã được Bồ tát phù hộ, về phần bình phục thì đành phải thuận theo mệnh trời thôi.

Nhưng bây giờ, đôi chân của Lý Thiên Bá thực sự có thể chuyển động rồi.

Trong khi Tống Huyên còn đang vô cùng xúc động, Lý Thiên Bá đã ngay lập tức xoay mình từ trên giường bệnh xuống, đứng vững vàng trên mặt đất!

Hơn nữa, Lý Thiên Bá đã bắt đầu cất bước đi về phía trước, chỉ là mỗi bước đi, anh ta đều cắn răng chịu đựng, bởi vì nó liên quan đến những vết thương khác trên cơ thể, rất đau.

“Tôi không sao rồi, haha, tôi có thể đi lại được rồi...” Chỉ có Chúa mới biết Lý Thiên Bá bây giờ phấn khích như thế nào, Lý Thiên Bá đã không khóc khi bị mấy chục người bao vây, vậy mà bây giờ anh ta lại rơi nước mắt.

“Tôi cuối cùng cũng không phải dùng xe lăn nữa rồi, quá tốt rồi!”, Lý Thiên Bá nhìn Trần Dương bằng đôi mắt đỏ hoe: “Cám ơn cậu, Tiểu Dương, nếu không có cậu, cả đời này tôi chỉ có thể ngồi trên xe lăn thôi!”

Nhìn thấy Lý Thiên Bá có thể đi lại trở lại, Trần Dương cảm thấy nhẹ nhõm, cũng vô cùng vui mừng, cuối cùng anh cũng không phải hổ thẹn nữa rồi!

Ở bên cạnh, Tống Huyên sững sờ, chỉ mất mấy phút, không đến mười phút đồng hồ, Lý Thiên Bá đã từ một người khuyết tật mang đôi chân không hề có cảm giác, bây giờ lại có thể đi lại trên mặt đất như vậy, quả thật là quá sốc.

Điều này...điều này thật sự quá kì diệu!

Sau khi chân của Lý Thiên Bá lành hẳn, anh ta không muốn ở lại bệnh viện nữa, anh ta cảm thấy xương mình sắp rỉ ra đến nơi rồi, anh ta lau nước mắt, cười toe toét nói: “Đi đi đi, mau xuất viện thôi. Tôi ở đây sắp phát điên lên rồi”.

Nói rồi, không thèm thay áo bệnh nhân trên người ra, anh ta bước ra ngoài với những bước dài. Cảm giác thật tuyệt vời khi lại có thể bước đi!

Tám giờ tối, Trần Dương theo hẹn đến trang viên của Lý Thiên Bá.

Vết thương của Lý Thiên Bá đã bình phục, nhà họ Lý ai ai cũng đều rất vui mừng, đặc biệt là ông cụ Lý, vui mừng khôn xiết.

Ông ta vui mừng đến mức lấy ra loại rượu quý giá mà ông ta đã giấu kỹ hơn 40 năm ra.

Nhất là hôm nay nhà còn có hai vị khách, lại càng vui hơn nữa.

Bàn ăn trong đại sảnh, lúc này có sáu người ngồi, đặc biệt là ngoài Trần Dương và Lý Thiên Bá ra, còn có thêm hai mỹ nữ nữa!

Hai người đẹp gợi cảm và nóng bỏng này là hai chị em họ của Lý Thiên Bá.

Chị cả là Lâm Phi, và em là Lâm Kiều Kiều.

Lâm Phi là một người đẹp nóng bỏng với bộ ngực nở và cặp mông to.

Lâm Kiều Kiều lại có khuôn mặt búp bê, nhưng ngực của cô ta cũng chẳng hề nhỏ hơn Lâm Phi, cô gái này đúng kiểu mặt học sinh nhưng thân hình phụ huynh trong truyền thuyết.

Biết tin anh họ Lý Thiên Bá bị thương, hai cô gái rất lo lắng nên đã đặc biệt đến thăm.

Khi hai người đến, nhìn thấy anh họ khỏe như vâm, họ cũng rất lấy làm vui mừng.

Tuy nhiên, hai cô gái vốn dĩ đang vui vẻ bỗng trở nên khó chịu khi nhìn thấy Trần Dương.

Người này đúng thật là, ăn mặc toàn đồ rẻ tiền, nhìn lôi thôi lếch thếch, toát lên vẻ keo kiệt bủn xỉn, trong lòng hai cô gái rất không vui, anh họ nghĩ gì thế không biết, sao lại để loại người này ngồi lên mâm trên ăn cơm cơ chứ?

Hơn nữa anh họ có vẻ như là vì tên nghèo kiết xác này nên mới bị thương.

Nghĩ đến đây, hai cô gái thấy Trần Dương càng khó coi, thể hiện sự chán ghét ra mặt, nếu là người có sĩ diện, hắn nên về đi mới phải.

Trần Dương sao có thể không cảm nhận được sự khó chịu của hai người họ cơ chứ, nhưng anh vẫn hiên ngang ngồi yên vị ở trên cao, nâng ly cạn chén cùng với ông của Lý Thiên Bá đấy thôi.

Sau nhiều lần chén anh chén tôi, Lý Thế Hùng mỉm cười và nói với Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, cháu đã nghe nói về học viện Lục Phái chưa?”

“Nghe rồi ạ, là học viện tu sĩ được sáu phái lớn cùng thành lập”.

“Đúng rồi!”, Lý Thế Hùng vuốt râu, cười, nói: “Ngày hôm qua ông đã đăng ký cho ba người các cháu. Cháu cùng Phi Phi và Kiều Kiều, các cháu đều phải đến đó học”.

Khi Lâm Phi và Lâm Kiều Kiều nghe thấy điều này, liền vô cùng thích thú, có thể cùng đi học với anh họ, điều này hoàn toàn phù hợp bởi hai người đã ngưỡng mộ Lý Thiên Bá từ khi còn nhỏ.

Hơn nữa, mắt nhìn của ông cụ Lý rất tốt, ông ta nói như vậy hẳn là có lý do.

Chỉ cần Lý Thiên Bá bước vào học viện Lục Phái, với tài năng và tố chất của mình, anh ta nhất định sẽ bộc lộ được hết tài năng.

Đợi đến khi vào học viện Lục Phái, nhà họ sẽ nhận được sự che chở của học viện Lục Phái, đến lúc đó, đừng nói là nhà họ Thẩm, đến mười cái nhà họ Thẩm, anh ta cũng không sợ.

Lý Thiên Bá cau mày và nói: “Ông, nếu cháu đến học viện Lục Phái, thì việc làm ăn nhà chúng ta tính sao đây?”

Ông đã lui về phía sau nhiều năm, hơn nữa cũng đã đến tuổi dưỡng già rồi, không thể để ông trở lại chốn giang hồ nữa.

Lý Thế Hùng mỉm cười, nhìn Tống Huyên ở bên cạnh: “Cháu đến học viện Lục Phái rồi, ở nhà không phải còn Huyên Huyên sao? Cháu cứ đi đi”.

Tống Huyên nắm lấy tay Lý Thiên Bá hàm ý rằng anh ta hãy cứ yên tâm đi.

Không còn nỗi lo ở nhà, mặt Lý Thiên Bá cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, anh ta nhìn về phía Trần Dương: “Tiểu Dương, ý cậu sao, có muốn cùng tôi đi học không?”

“Đương nhiên, làm sao có thể thiếu tôi được!”, Trần Dương cười cười, sau đó lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn WeChat cho Mễ Tuyết, yêu cầu cô ấy đăng ký hộ mình.

“Haha, người anh em, đến uống một ly với tôi nào!”, Lý Thiên Bá tự rót cho mình một ly đầy, uống cạn, cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Tống Huyên cũng tươi cười, quan hệ giữa hai người họ tốt thật đấy.

Nhưng như này cũng tốt, có Trần Dương chăm sóc, hẳn là không có vấn đề gì đâu.

Nhưng mà, lúc này, Lâm Phi lại cong môi, khinh thường nói: “Trần Dương, học viện Lục Phái không phải ai muốn vào cũng được đâu. Một tên thảm hại như cậu, biết tu sĩ là gì không? Nói cậu đọc hết hai cuốn tiểu thuyết võ hiệp thì may ra mới có thể hiểu được”.

“Đúng, đúng, đúng!”, Lâm Kiều Kiều ở một bên nói phụ họa theo: “Hơn nữa, cậu có đủ tiền đóng học phí không? Nghe nói học phí một học kỳ là hơn 100.000 tệ!”

Trần Dương lắc lắc đầu, cười, lại là kiểu người đánh giá người ta qua vẻ bề ngoài đây mà.

Anh không biết phải nói gì, trên đời này có rất nhiều người như vậy, nếu ai cũng để ý thì anh làm sao mà đọ lại được.

Bỏ qua lời nói của hai người họ, Trần Dương lấy từ trong người ra một viên Phá Chướng Đan, đưa cho Lý Thiên Bá: “Thiên Bá, viên thuốc này là cho anh”.

Tại cuộc đấu giá của nhà họ Đinh, Lý Thiên Bá muốn tranh giá Phá Chướng Đan, nhưng đã bị Trần Dương ngăn lại.

Sao viên đan dược này lại quen vậy...

Lý Thiên Bá nhìn kỹ, cảm thấy như thể đã nhìn thấy nó ở đâu đó.

“Anh họ, mau vứt viên đất đấy đi”.

“Ừ, nhìn viên đất đen xì xì này, thật kinh tởm!”

Khi hai cô gái lên tiếng ngăn cản Lý Thiên Bá uống viên thuốc, Lý Thế Hùng ở một bên đột nhiên đứng lên.

“Thiên Bá, cho ông xem viên đan dược trong tay cháu!”

Lý Thiên Bá không nghĩ gì nhiều, đưa viên thuốc!

“Cái này...cái này thật ra là...”

Cầm nó trong tay, mắt Lý Thế Hùng đột nhiên mở to, như thể ông ta đã nhìn thấy thứ gì đó phi thường.