Chương 29: Câm miệng

Long Tế Chí Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Trong nhà Ngụy Minh Đông.

Đường Tĩnh đã tỉnh lại.

Bà ta tuyệt vọng nhìn Ngụy Minh Đông, không ngờ thằng con rể tốt trong lòng mình lại làm ra chuyện thế này.

Lúc này, bà ta và Tô Diệu đều đã bị trói chặt tay chân, không thể thoát ra được.

"Có ai không, cứu mạng!" Đường Tĩnh hét lớn.

"Hừ!" Ngụy Minh Đông đặt tay lên miệng bà ta, ra hiệu đừng lên tiếng. Anh ta cười đểu nói: "Đừng kêu nữa, dù bà có kêu rát họng cũng không ai nghe đâu, cửa nhà tôi đã xử lý cách âm rồi."

Đường Tĩnh hối hận vô cùng, sao bà ta không nhìn thấu được lòng lang dạ thú của tên này sớm hơn chứ? Bà ta nắm chặt tay, nói: "Ngụy Minh Đông, cậu mau thả chúng tôi ra, cậu làm vậy là phạm pháp, cậu vẫn còn tiền đồ tốt đẹp phía trước, đừng có làm những chuyện tự hủy hoại tương lai của mình như thế."

"Bà câm miệng lại cho tôi!" Ngụy Minh Đông bước qua, giật tóc Đường Tĩnh, giận dữ hét lên: "Tự hủy hoại tương lai? Tôi cho bà biết, tiền đồ của ông đây đã sớm mất rồi! Tôi lăn lộn trên thương trường mấy chục năm, vất vả lắm mới có được chút thành tựu, không ngờ nhà họ Trần lại đá tôi đi, khiến mười mấy năm tâm huyết của tôi bị hủy hoại trong chốc lát."

"Anh... Anh nói gì? Anh bị nhà họ Trần đá đi rồi?" Tô Diệu nói: "Không phải vì mua Thiên Không Chi Thành cho tôi nên anh mới bán công ty đi sao?"

"Ha ha, đúng là nực cười!"

Ngụy Minh Đông ôm bụng cười ha hả: "Cô đúng là ngây thơ, chuyện hoang đường như vậy mà cô cũng tin sao? Toàn bộ tài sản của tôi mới hơn hai mươi triệu, tại sao tôi phải mua cho cô một sợi dây chuyền hơn trăm triệu? Cô suy nghĩ viển vông quá rồi đấy!"

"Không phải anh nói là dùng hạng mục của nhà họ Trần..."

"Ha ha, lừa cô thôi." Ngụy Minh Đông nói: "Đó đúng là hợp đồng cho vay, nhưng là tôi vay từ hai năm trước. Hợp đồng hạng mục của nhà họ Trần cũng đúng, những nhà họ Trần đã hủy hợp đồng với tôi rồi. Cô đúng là ngu ngốc, tài sản của tôi chỉ hơn hai mươi triệu, sao ngân hàng lại cho tôi vay một trăm triệu được?"

"Không ngờ, nữ thần ngày trước lại ngu ngốc như vậy." Ngụy Minh Đông cười nhạo: "Cô rất đẹp, rất gợi cảm, nhưng không cần tỏ ra thanh cao thế đâu. Tôi nói thật cho cô biết, sợi dây chuyền đó căn bản không phải do tôi tặng. Buồn cười là cô còn chẳng biết người tặng là ai, tôi thấy chắc ở ngoài cô có nhiều trai lắm nhỉ, không ngờ cô lại sống buông thả như thế, uổng công tôi coi cô là nữ thần, tôi đúng là bị mù mà."

"Anh... Anh nói bậy."

Tô Diệu tức giận, hai mắt đỏ bừng. Nếu không phải bị trói thì cô rất muốn đứng lên tát Ngụy Minh Đông hai cái.

Ngụy Minh Đông mỉm cười, móc một điếu thuốc ra, châm lửa rồi rít một hơi: "Bây giờ nói gì cũng vô dụng thôi, cô yên tâm, tôi sẽ chăm sóc hai người thật tốt."

"Ngụy Minh Đông, vì sao cậu phải làm như vậy?" Đường Tĩnh không thể ngờ được Ngụy Minh Đông lại trở thành bộ dạng này.

"Bà nói xem vì sao?" Ngụy Minh Đông hỏi ngược lại, sau đó lẩm bẩm: "Giờ tôi đã mất tất cả rồi, nhà họ Trần đá tôi ra ngoài, hạng mục cũng chấm dứt, tôi cũng muốn hỏi vì sao lắm. Hai người nói xem, vì sao nhà họ Trần lại đối xử với tôi như vậy?"

Không đợi hai người mở miệng, Ngụy Minh Đông lại nói tiếp: "Tôi đi hỏi nhà họ Trần, họ nói rằng tôi đã chọc phải một người nên mới đá tôi đi. Buồn cười nhất là đến giờ tôi vẫn chưa biết mình chọc vào ai! Tôi không còn hy vọng gì nữa rồi, cả đời này cũng không thể vùng lên được nữa. Nhưng trước đó, tôi muốn hoàn thành tâm nguyện trước kia đã."

Nói xong, Ngụy Minh Đông quay sang nhìn Tô Diệu, hai mắt sáng bừng: "Tô Diệu, tôi thích cô bao nhiêu năm như vậy, cuối cùng hôm nay cũng có thể hoàn thành tâm nguyện rồi."

Tô Diệu ra sức lắc đầu, Đường Tĩnh ở bên cạnh đau khổ cầu xin nhưng Ngụy Minh Đông không hề nghe.

Lúc hai người gần như tuyệt vọng, tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.

Ngụy Minh Đông giật mình sợ hãi, sau khi phục hồi lại tinh thần thì anh ta hung ác nhìn Đường Tĩnh và Tô Diệu: "Nếu hai người dám phát ra tiếng kêu nào, tôi sẽ giết chết hai người."

Anh ta uy hiếp xong thì tới trước cửa, hỏi: "Ai vậy?"

"Chào anh, chuyển phát nhanh Thuận Phong đây, nến anh đặt mua đã được giao tới rồi." Ngoài cửa truyền tới một giọng nói.

"Phù!"

Ngụy Minh Đông thở phào một hơi, thì ra là nhân viên chuyển phát nhanh. Đúng là anh ta đã đặt mua ít nến trên mạng, vốn chờ bà Tô đồng ý hôn sự xong sẽ mời Tô Diệu về nhà ăn bữa tối dưới ánh nến.

Nhưng giờ không cần nữa!

"Cậu để ở cửa đi." Ngụy Minh Đông nói.

"Xin lỗi tiên sinh, hàng hóa của chúng tôi phải giao tận tay khách hàng, hơn nữa còn cần chữ ký của anh."

"Chết tiệt, sao lằng nhằng thế?" Ngụy Minh Đông mắng một câu.

Lúc này, Đường Tĩnh lo lắng nhìn Tô Diệu, khẽ nói: "Mau... Mau nghĩ cách đi."

Tô Diệu hiểu ý mẹ mình, nếu không nhân lúc này nghĩ ra cách thì chờ Ngụy Minh Đông quay lại, hai người nhất định sẽ gặp họa.

Thuốc mê rất nặng, dù đã qua lâu vậy rồi mà cả người vẫn không có chút sức lực nào.

Cô tốn rất nhiều sức mới rút được điện thoại trong túi quần ra, gửi tin nhắn cho Trần Dương.

Đường Tĩnh thấy cô gửi tin nhắn cho Trần Dương thì hai mắt đỏ lên, bà ta không dám nói lớn tiếng mà hạ thấp giọng mắng: "Mau báo cảnh sát, con nhắn tin cho thằng vô dụng đó thì có tác dụng gì, mau báo cảnh sát đi."

Lúc này, Tô Diệu mới bấm điện thoại gọi cho cảnh sát.

Sau khi điện thoại được kết nối, Tô Diệu cũng không dám nói gì, chỉ gõ lên điện thoại 9 lần theo thứ tự ba ngắn ba dài, tương ứng với tín hiệu cầu cứu khẩn cấp quốc tế S0S, sau đó cúp điện thoại ngay lập tức.

Cô không dám kéo dài thời gian, vì nếu bị Ngụy Minh Đông phát hiện, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được.

Cô tin, tín hiệu mình vừa cầu cứu đủ để cảnh sát thành phố Tây Xuyên phát hiện ra cô đang cần sự giúp đỡ.

Ngụy Minh Đông ký nhận xong thì để nến lên bàn, sau đó đốt nến.

Nhìn hai mẹ con xinh đẹp như hoa, anh ta không khống chế nổi khát vọng từ sâu trong lòng...

Cùng lúc đó, tại trang viên nhà họ Tô, tiệc mừng thọ vẫn đang được tiến hành.

MC ngoài cửa thông báo: "Bà chủ tập đoàn Lệ Nhân, Trương Lệ Nhân đến chúc thọ!"

Lại là một đại lão cấp bậc tổng giám đốc, hơn nữa người này còn là mỹ nữ nổi tiếng khắp thành phố Tây Xuyên, Trương Lệ Nhân!

Lần này, cả biệt thự đều chấn động!

Dù Chu Hữu Danh và Lưu Quốc Bang có nổi tiếng, nhưng sợ là cũng không sánh bằng Trương Lệ Nhân!

Bây giờ tập đoàn Lệ Nhân có thể nói là như mặt trời ban trưa, không chỉ vô cùng nổi tiếng trong nước mà còn lan ra cả nước ngoài.

Series mới nhất Dung Nhan vừa được tung ra đã vang danh toàn quốc, là bộ trang điểm rất khó sở hữu.

Đến tổng giám đốc Trương mà bà Tô cũng quen biết, đúng là quan hệ rộng rãi. Mọi người giật mình nhìn hình bóng xinh đẹp ở cửa.

Trương Lệ Nhân trang điểm nhẹ, mặc sườn xám thanh lịch, chân đi giày cao gót, lắc mông đi tới, theo sau là năm sáu người đàn ông cao lớn cường tráng.

Hít!

Tổng giám đốc tập đoàn Lệ Nhân quá đẹp, khí thế cũng quá mạnh mẽ!

Khuôn mặt xinh xắn, dáng người uyển chuyển, thu hút ánh mắt của tất cả đàn ông ở đây.

"Xin hỏi, Trần thiếu gia có ở đây không?"

Trương Lệ Nhân dừng bước, mấy người đàn ông cường tráng sau lưng để quà xuống đất.

Món quà hơi tầm thường, nhưng cũng khiến cho người khác rất phấn chấn!

Chính là một bức tượng tỳ hưu bằng vàng ròng!

Trời ơi, rốt cuộc con tỳ hưu bằng vàng ròng này nặng thế nào mà mấy người đàn ông vạm vỡ mới khiêng nổi?

Mọi người đều hơi choáng váng, đầu tiên là dạ minh châu của Chu Hữu Danh, sau đó là biệt thự cao cấp giá bạc triệu của Lưu Quốc Bang, giờ thì là tỳ hưu làm bằng vàng ròng.

Rốt cuộc Trần thiếu gia là thần thánh phương nào mà có thể khiến nhiều lão đại tranh nhau tặng quà vậy?

Bà Tô thì vừa mừng vừa lo, người đẹp trước mặt này chính là Trương Lệ Nhân đấy!

Có phụ nữ nào là không yêu cái đẹp chứ, sau khi gặp cô, mấy cô gái xung quanh đều xúm lại.

"Giám đốc Trương, tôi muốn hỏi một chút, series Dung Nhan của quý công ty còn hàng không, có thể để cho tôi một bộ không?"

"Giám đốc Trương, tôi đồng ý trả giá gấp đôi."

"Tôi đồng ý trả giá gấp ba..."

Series Dung Nhan ở chợ đêm đã có giá gấp năm lần bình thường, giờ mấy người này trả giá gấp ba, đến chợ đêm tùy tiện sang tay lại cũng lãi gấp đôi rồi.

Trương Lệ Nhân không rảnh để ý đến những thứ này, cô nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Trần Dương đâu, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Có điều, cô nghe đám Chu Hữu Danh nói Trần Dương ở nhà họ Tô, chắc là quan hệ với nhà họ Tô cũng khá tốt.

Suy nghĩ một lát, Trương Lệ Nhân đáp: "Được rồi, mọi người là bạn của Trần thiếu gia, vậy cũng chính là bạn của Trương Lệ Nhân tôi. Bộ trang điểm series Dung Nhan đúng là không còn hàng nữa, nhưng Trần thiếu gia là người quan trọng nhất cuộc đời tôi, lấy thêm mấy bộ Dung Nhan ra không phải là vấn đề gì lớn."