Đăng vào: 12 tháng trước
Nghe thấy lời La Dũng nói, Trần Dương tức đến bật cười.
Honda Elysion cùng lắm cũng chỉ ba trăm nghìn tệ, đèn sau xe của hắn bị đụng vỡ sửa chỉ mất mấy trăm tệ thôi.
Tám nghìn tệ, thế mà hắn cũng dám mở miệng.
Hơn nữa là hắn đụng phải anh trước, anh không bắt hắn bồi thường đã là tốt lắm rồi. Vậy mà hắn lại còn cắn ngược lại.
"Rõ ràng là anh đụng phải chúng tôi, tại sao chúng tôi lại phải bồi thường?" Lam Khê không nhịn được mở miệng nói.
Thấy Lam Khê nói giúp Trần Dương nhiều lần, Đỗ Lôi không nhịn được nói: "Tại sao cô lại bảo vệ Trần Dương thế, chẳng lẽ cô là vợ cậu ta?"
Đỗ Lôi nhớ lần trước bạn học tụ họp, mọi người nói Trần Dương đi ở rể hai năm mà tay vợ cũng chưa được nắm, chẳng lẽ cô gái này chính là người đó?
Lam Khê sửng sốt, vội vã xua tay: "Không phải, cô... cô hiểu lầm rồi, tôi không phải vợ anh ấy, tôi và anh ấy chỉ là bạn thôi."
"Bạn?"
Lúc này, La Dũng cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu không phải vợ cậu ta thì cô không có tư cách nói chuyện."
"Sao tôi lại không có tư cách nói chuyện?" Lam Khê nói: "Anh đụng hỏng xe điện của tôi, thế mà lại không cho tôi nói chuyện sao?"
"Nói như vậy thì xe này là của cô?"
"Đúng thế!" Lam Khê gật đầu nói.
"Ha ha, vậy được, cô đã bảo vệ cậu ta như thế thì tôi sẽ tác thành cho cô." Nói rồi, La Dũng đưa tay ra trước mặt cô: "Trả tiền!"
"Anh..."
Lúc Lam Khê định lý luận với hắn, Trần Dương liền nói: "Thầy La, chúng tôi đã đỗ xe xong rồi, là anh lùi xe đụng phải chúng tôi. Chúng tôi không đòi anh bồi thường thì thôi, anh lại còn quay ngược lại bắt chúng tôi bồi thường. Anh thấy có lý không? Hơn nữa bãi đỗ xe này có camera, nếu có vấn đề gì chúng ta có thể xem lại camera ghi hình."
"Chỗ đỗ xe này sao có thể đỗ xe điện được? Cậu chưa học luật giao thông à? Chiếm dụng tài nguyên công cộng là không có đạo đức, cậu hiểu không?"
"Ha ha..."
Trần Dương bị lời nói của La Dũng làm tức đến bật cười: "Thầy La thấy đấy, đây là bãi đỗ xe mà tập đoàn Huyễn Ngu xây cho nhân viên. Tôi là một nhân viên của Huyễn Ngu, đương nhiên phải được hưởng phúc lợi của công ty. Hơn nữa luật giao thông nào nói chỗ đỗ xe không được đỗ xe điện?"
Mẹ nó, thằng nhãi này đúng là không biết tốt xấu!
"Trần Dương, đừng có được nước lấn tới. Nếu không phải nể mặt Lôi Lôi, con mẹ nó tôi đã đánh cậu rồi."
"Ha ha..."
Trần Dương cười lạnh: "Ai đánh ai còn chưa biết đâu."
"Được lắm, cho thể diện mà không cần!" La Dũng nghe thấy lời Trần Dương liền nổi giận mắng: "Xem hôm nay tôi có dạy cho cậu một bài học không!"
Nói xong, hắn giơ nắm đấm lên, đánh vào mặt Trần Dương.
Mấy cô gái xung quanh sợ hãi nhắm hai mắt lại. La Dũng vốn là dân thể thao, tuy hai năm qua chuyển sang kinh doanh nhưng bình thường vẫn luôn rèn luyện cơ thể. Hơn nữa hắn còn cao to lực lưỡng, bộ âu phục Armani của hắn căng cả lên.
Nếu một đấm này đấm trúng Trần Dương, nhất định sẽ khiến anh ngã gục.
"La Dũng, đừng kích động!"
Lúc này Đỗ Lôi đi lên trước một bước, ngăn La Dũng lại.
Tuy cô hoàn toàn thất vọng về Trần Dương nhưng dù sao đó cũng là học sinh của cô. Thầy giáo đánh học sinh, nói ra đúng là khó nghe.
Cô cũng không ngờ, một học sinh tài giỏi lại sa ngã tới mức này.
"Trần Dương tôi cho cậu biết, nếu hôm nay cậu không bồi thường tám nghìn tệ thì đừng mong đi đâu cả." La Dũng ở phía sau Đỗ Lôi hung hăng lườm Trần Dương.
Tên Trần Dương này vẫn cho rằng mình là đại thiếu gia nhà họ Trần chắc?
"Trần Dương, em nói em là nhân viên của tập đoàn Huyễn Ngu đúng không?" Đỗ Lôi khoanh tay trước ngực: "Em làm loạn như thế không sợ bôi nhọ công ty sao?"
Trần Dương nhún vai, đang định nói chuyện thì chuông điện thoại của Đỗ Lôi vang lên.
Đỗ Lôi lấy điện thoại ra khỏi túi xách, nhìn thấy là thư ký Mễ của tập đoàn Huyễn Ngu gọi đến thì vội vàng nói với La Dũng bên cạnh: "La Dũng, em lên phỏng vấn trước.”
Đều tại Trần Dương, suýt làm cô trễ việc chính.
"Lôi Lôi em mau lên đi, một mình anh ở đây xử lý là được." La Dũng vỗ ngực một cái, rất tự tin nói.
"Ừm!"
Đỗ Lôi gật đầu, đi sang một bên nghe điện thoại.
Lúc này, La Dũng hừng hực khí thế đi tới trước mặt Trần Dương, dùng giọng điệu ra lệnh nói: "Mau trả tiền đi."
"Không được." Lúc này, Lam Khê nổi nóng. Rõ ràng là hắn đụng xe trước, giờ lại còn bắt mình đền tiền? Dù hai người này là thầy cô giáo của Trần Dương thì cũng không thể vô lý như vậy được.
"Anh không nói lý đúng không? Nếu thật sự không được thì đi xem camera giám sát."
"Ai không nói lý?" La Dũng cười lạnh một tiếng, tránh nhẹ tìm nặng nói: "Người đẹp, cơm có thể ăn bậy nhưng không được nói lung tung đâu. Lời đã nói ra là phải chịu trách nhiệm đấy.”
Hắn dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Có câu gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Người đẹp tôi khuyên cô một câu, tránh xa tên phế vật này ra một chút. Làm bạn với người như Trần Dương chẳng có gì tốt đẹp đâu."
Lam Khê tức đến bật cười.
Phế vật?
Chẳng có gì tốt đẹp?
Vậy sao cô lại có thể thăng chức làm viện trưởng bệnh viện Nhân Dân số năm?"
Cô đang định phản bác thì một cô gái xinh đẹp mặc đồ đen, đeo kính gọng vàng, tóc búi cao đi từ đại sảnh tập đoàn ra.
"Thư ký Mễ!"
Đỗ Lôi nhanh mắt nhìn thấy Mễ Tuyết liền vội vã chạy tới đón. Hai hôm trước cô ta đã gọi video với Mễ Tuyết nên đương nhiên nhận ra Mễ Tuyết.
Có điều, Mễ Tuyết chỉ gật đầu với cô ta chứ không nói gì, đi thẳng về phía Trần Dương.
"Sao cơ, thư ký Mễ?"
La Dũng cũng vội theo sau Đỗ Lôi nghênh đón.
"Chào cô, thư ký Mễ, tôi là La Dũng, là bạn của Đỗ Lôi."
La Dũng tự giới thiệu bản thân sau đó chỉ vào Trần Dương rồi nói: "Vị này chính là nhân viên của quý công ty. Cậu ta tự ý đỗ xe điện trong chỗ đậu xe, khiến tôi lùi xe đụng phải xe cậu ta, vỡ đèn xe rồi. Cô nói xem cậu ta có nên xin lỗi và bồi thường tiền cho tôi không?"
Lúc nói lời này, La Dũng cố ý cao giọng, sợ người bên ngoài không nghe được.
Đỗ Lôi sắp ký hợp đồng với tập đoàn Huyễn Ngu. Với điều kiện của cô, dù không vượt được Lưu Nhị nhưng ít nhất cũng sẽ trở thành ngôi sao nổi tiếng giống như Lưu Nhị chứ?
Hơn nữa, lúc nãy khi hắn tự giới thiệu bản thân đã nói rất rõ ràng. Hắn chính là bạn của Đỗ Lôi, nếu thư ký Mễ này có chút đầu óc thì nhất định sẽ biết phải về phe ai.
Haiz!
Đỗ Lôi bất đắc dĩ thở dài.
Vốn chỉ là một chuyện nhỏ, nếu Trần Dương không làm lớn thì chỉ cần bồi thường ít tiền là xong. Bây giờ thì hay rồi.
La Dũng đã nói chuyện này với cả thư ký Mễ, lần này, sợ là Trần Dương sẽ bị tập đoàn Huyễn Ngu sa thải.
Cô nghĩ thầm, nếu lát nữa Trần Dương chân thành xin lỗi và bồi thường tiền, cô sẽ nói giúp Trần Dương mấy câu. Dù sao bây giờ cũng khó tìm việc, dù anh chỉ là lao công ở tập đoàn Huyễn Ngu thì cũng được đãi ngộ tốt.
Nhưng một giây sau, cô ta sững người.
Lúc đó Mễ Tuyết lo lắng đi tới cạnh Trần Dương, liên tục cúi người nói: "Tổng giám đốc, xin lỗi, là tôi không tốt, tôi đảm bảo sau này nhất định sẽ không xảy ra chuyện như thế nữa."
Mễ Tuyết vô cùng căng thẳng, mồ hôi lạnh sau lưng chảy ròng ròng.
Cô là thư ký riêng của tổng giám đốc, lẽ ra cô phải sắp xếp tất cả việc đi lại của tổng giám đốc, chuyện gì cũng phải lấy Trần Dương làm trung tâm.
Trước đó lần đầu tiên Lưu Nhị đến phỏng vấn đã xảy ra chuyện đụng xe, là do cô thất trách.
Hôm nay, Đỗ Lôi tới đây phỏng vấn lại xảy ra chuyện như vậy.
Đây là chuyện không thể tha thứ được.
Dù tổng giám đốc có kiên nhẫn thế nào cũng sẽ tức giận.
Giờ phút này, Mễ Tuyết cực kỳ lo lắng.
Cái gì?
Tổng..tổng giám đốc?
Thư ký Mễ gọi thằng nhãi này là tổng giám đốc?
Lần này, người đứng xem xung quanh cũng ngẩn ra, thằng nhãi ăn mặc bình thường này chính là tổng giám đốc của tập đoàn bọn họ?
Ực!
Không ít người chật vật nuốt nước miếng. Vừa nãy họ đứng bên cạnh xem kịch vui của tổng giám đốc?
Không ít người đều giật mình đến ngẩn người.
Thật ra cũng không trách họ được. Dù sao lần nào Trần Dương cũng đi thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, không gặp được những nhân viên này. Vì vậy nên họ không nhận ra Trần Dương cũng là hợp lý.
Kể cả lúc Trần Dương xử lý công chuyện cũng đều bảo Mễ Tuyết đi làm, vậy nên bọn họ không nhận ra anh cũng rất bình thường.
"Không, không thể nào." La Dũng sững sờ nhìn Mễ Tuyết, nói: "Thư ký Mễ, cô... Cô đang nói đùa phải không? Tên phế vật này là tổng giám đốc của công ty các cô sao?"
"Câm miệng!" Mễ Tuyết nghe La Dũng gọi tổng giám đốc của mình là "phế vật" thì sắc mặt lạnh tanh: "Anh bị ngu đấy à? Tôi là thư ký riêng của tổng giám đốc, chẳng lẽ còn nhận sai?"
Cái... Cái gì...
Đỗ Lôi lúc này cũng phản ứng lại. Lần trước lúc bạn học tụ họp, không phải các học sinh đều nói... Không phải đều nói Trần Dương là một thằng ở rể vô dụng sao?
Tại sao... Tại sao giờ lại trở thành tổng giám đốc của tập đoàn Huyễn Ngu?
Lúc này Đỗ Lôi chợt nhớ tới tới hôm bạn học gặp mặt, khi cô nhờ Lưu Nhị giới thiệu cô làm ngệ sĩ thì vẻ mặt Lưu Nhị rất kỳ lạ, giờ cô mới nhận ra. Đúng rồi, Lưu Nhị là nghệ sĩ của tập đoàn Huyễn Ngu, nhất định Lưu Nhị đã biết Trần Dương là tổng giám đốc tập đoàn Huyễn Ngu rồi.
Buồn cười là cô lại tin vào lời các học sinh, thật sự cho rằng Trần Dương là một tên vô dụng.
Hơn nữa, mình còn hùa theo mọi người nói xấu Trần Dương, đúng là buồn cười...