Chương 58: Bình ổn sóng gió

Long Tế Chí Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Đối mặt với sự uy hiếp của Lý Hổ, Trần Dương chỉ cười nhạt một tiếng.

Sau đó, anh ung dung nói: "Chị anh vốn chẳng có vấn đề gì cả, chẳng qua là sát khí xâm nhập vào cơ thể, chỉ cần hóa giải sát khí đó là không sao nữa."

Thấy vẻ mặt ung dung của anh, gân xanh trên trán Lý Hổ nổi lên: "Mày bớt giả thần giả quỷ ở đây đi, sát khí nhập thể cái gì? Tao cho mày biết, nếu chị tao thật sự xảy ra chuyện gì, tao chắc chắn mày sẽ sống không bằng chết."

"Còn nhà họ Trần chúng mày nữa." Nói rồi, Lý Hổ nhìn sang đám người Trần Thiên Tông, lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ đến chuyện phủi sạch quan hệ."

Giọng nói của Lý Hổ không lớn, nhưng mọi người đều nghe không sót một chữ, lời vào tai, lòng lạnh buốt, mọi người vô thức rùng mình một cái.

Không ai nghi ngờ lời nói của hắn cả, vì thực lực của Lý Hổ chắc chắn có thể làm được những lời hắn nói.

Trần Thiên Tông cũng liên tục cười khổ: "Cậu Lý, tôi thật sự..."

"Khụ... khụ khụ..."

Đúng lúc này, Lý Lâm ngồi cạnh giếng nước khẽ ho khan mấy tiếng, sau đó tỉnh lại.

Trong lúc cô mở to đôi mắt đẹp, tất cả mọi người đều sợ hãi ngây người.

Mẹ nó, tỉnh lại thật kìa!

Đến trưởng khoa Lam cũng không khiến cô tỉnh lại, thế mà Trần Dương lại làm được.

Chuyện này... Thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Có điều, cũng may là Lý Lâm tỉnh lại, nếu không nhà họ Trần thảm rồi.

Mọi người cũng không thật sự cho rằng Trần Dương làm cô tỉnh lại, chỉ nghĩ lúc nãy đại sảnh quá đông người, thiếu oxy, giờ chuyển cô ra ngoài, không khí dễ lưu thông hơn nên Lý Lâm mới tỉnh lại.

Thấy Lý Lâm tỉnh, Lý Hổ vội vã ngồi xổm xuống, vẻ mặt lo lắng: "Chị, chị sao rồi, có phải lúc nãy có chuyện gì không, sao tự nhiên lại ngất xỉu?"

Lý Lâm lấy tay che bớt ánh sáng nhức mắt, sau đó mới mở mắt ra, cô cần làm quen lại với ánh sáng: "Chị... chị cũng không biết, đang nói chuyện thì tự nhiên hai mắt tối sầm lại, sau đó mất ý thức."

Nghe thấy lời của Lý Lâm, Lý Hổ không khỏi nhíu mày, sau đó quay đầu lại nhìn Trần Dương.

Trần Dương đi tới, cười hỏi Lý Lâm: "Tổng giám đốc Lý, cô bị sát khí nhập thể. Cô suy nghĩ kỹ lại xem, có phải trước khi ngất xỉu có nhìn thấy thứ gì không?"

Chết tiệt, sắc mặt Lý Hổ lập tức trở nên khó coi, hắn cảm thấy mình đúng là quá nhân từ, cho nên mới có người dám giả thần giả quỷ trước mặt hắn.

Mặt hắn sầm xuống, siết chặt nắm tay, muốn xông tới đánh Trần Dương.

Đúng lúc đó, Lý Lâm đột nhiên mở miệng nói: "Trước khi ngất xỉu, tôi có nhìn thấy một chiếc gương bát quái gắn trên cửa, thấy hơi tò mò, sau đó hai mắt tối sầm, hôn mê..."

Cái gì?

Lúc này, tất cả mọi người đều ngây ra, sau đó đưa mắt nhìn Trần Dương, vẻ mặt kinh ngạc.

Đúng là quá mơ hồ!

Rốt cuộc chuyện này là trùng hợp, hay là tên nhóc bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần, sau đó đến ở rể ở một gia tộc thấp kém hiểu biết thật?

Sắc mặt mọi người đều vô cùng nghi ngờ.

Trần Dương mỉm cười, bộ dạng đúng như trong dự liệu: "Vậy thì đúng rồi, chiếc gương bát quái đó dùng để trấn áp khí tràng, nhưng hôm nay quá nhiều người đến tham dự hôn lễ, khiến khí tràng hỗn loạn, vượt khỏi mức mà chiếc gương bát quái đó có thể chịu được. Vậy nên tổng giám đốc Lý hôn mê bất tỉnh chính là do chiếc gương bát quái này. Tổng giám đốc Lý vốn cũng chẳng có bệnh gì, muốn cứu cũng không biết cứu thế nào!"

Nói xong, anh khẽ liếc nhìn Lam Khê đứng bên cạnh.

Lam Khê cắn môi một cái, mặt hơi nóng lên.

Cô vốn coi thường Trần Dương, nhưng giờ người ta đã dùng sự thật chứng minh, anh thật sự có bản lĩnh.

Nếu cô đoán bệnh sai khiến chuyện không may xảy ra, nó sẽ trở thành vết nhơ không bao giờ xóa được trong sự nghiệp bác sĩ, không ngờ Trần Dương nói linh tinh mấy câu lại giúp cô thoát được khỏi điều đó. Chuyện này khiến cô vô cùng cảm kích.

Cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn Trần Dương, đúng lúc bốn mắt chạm nhau, ánh mắt sáng rực của anh khiến trái tim cô đập mạnh, mặt càng đỏ hơn.

Mình... bị sao vậy?

Cô không nhịn được che mặt, mất tự nhiên nghiêng đầu đi.

Trần Dương không nhịn được thầm khen ngợi, tuy người phụ nữ này đã hơn ba mươi tuổi, nhưng chăm sóc rất tốt, nhìn chỉ như một cô gái hai mươi nhưng không hề ngây ngô, cơ thể lại gợi cảm vô cùng.

Khen ngợi xong, Trần Dương nhìn sang hai chị em Lý Lâm và Lý Hổ, khí tràng của hai người này rất mạnh, hơn nữa tinh thần sung mãn, nhìn không giống người thường, chẳng lẽ...

Hai chị em này cũng là đệ tử của sáu đại môn phái kia?

Lúc Trần Dương đang đoán, Lý Lâm đứng dậy, nhíu đôi mày thanh tú nói: "Trần tiên sinh, nếu theo như anh nói thì khách đến đây hôm nay không chỉ có mình tôi, tôi không tin chỉ có mỗi tôi nhìn thấy tấm gương bát quái đó, vậy sao họ đều không sao?"

Cô vừa nói xong, khách khứa xung quanh cũng đều ồn ào mở miệng nghi ngờ.

"Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy, sao tôi vẫn bình thường?"

"Tôi cũng nhìn."

"Tôi thấy thằng nhóc này chỉ đang cố làm ra vẻ huyền bí thôi..."

Về những nghi ngờ của mọi người xung quanh, Trần Dương không để trong lòng. Anh mỉm cười, nhìn Lý Lâm một cách sâu xa nói: "Có phải tổng giám đốc Lý mới đến ngày đèn đỏ không?"

"Đèn đỏ?" Lý Lâm ngẩn người, đến lúc phản ứng lại thì mặt đỏ bừng.

"Đèn đỏ cái gì?" Lý Hổ không nhịn được nói: "Đó là cái gì? Mày nói rõ ràng xem nào."

"Đèn đỏ ý chỉ ngày kinh nguyệt của phụ nữ." Lam Khê bên cạnh mở miệng nói.

"Mẹ nhà mày, mày muốn chết đúng không?" Lý Hổ nổi giận: "Mày hỏi chuyện đó trước mặt nhiều người như vậy, có phải là cố ý không?"

Vừa dứt lời, mấy tên mặc áo cộc đen đằng sau hắn đều xông tới.

Lúc mọi người đang chuẩn bị xem kịch vui, Lý Lâm ngượng ngùng nói: "Mấy người lui ra đi, chuyện này không liên quan gì đến Trần tiên sinh, hai ngày nay đúng là..."

Coi như biết lý lẽ.

Trần Dương gật đầu: "Cơ thể của phụ nữ vào những ngày này vốn suy yếu, bị sát khí nhập thể là bình thường, không phải vấn đề lớn, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được."

Lý Hổ nhìn chị gái mình một cái, sau đó im lặng đứng một bên, không nói gì nữa.

Có điều, hắn là người có thân phận, chắc chắn không thể nói xin lỗi Trần Dương được. Hắn nhìn Trần Dương chằm chằm, sau đó đỡ Lý Lâm về đại sảnh trang viên.

Cơn sóng gió này vượt qua một cách hữu kinh vô hiểm, khách khứa xung quanh cũng đều ồn ào trở về đại sảnh.

Tâm trạng của mấy người nhà họ Trần lúc này vô cùng phức tạp, Trần Dương chỉ dùng vài ba câu đã dẹp yên được sóng lớn, chuyện này khiến họ hơi khó tiếp nhận.

Có điều trong lòng bọn họ, Trần Dương chẳng qua chỉ là một thằng lừa đảo, phong thủy sát khí gì đó, tất cả đều là lừa người thôi.

Lúc này coi như anh may mắn, nói bậy nói bạ lại nói trúng.

Người nhà họ Trần lặng lẽ nhìn Trần Dương, sau đó cũng quay về đại sảnh hôn lễ.

Trong đám người, chỉ có Trần Lỗi là mặt đầy sùng bái và hưng phấn.

Cậu kích động đi tới kéo tay Trần Dương, sùng bái nói: "Anh, anh lợi hại quá, đến phong thủy cũng biết, em sùng bái anh chết mất."

Trần Dương cười ha hả: "Chẳng lẽ anh cậu lại làm loạn trong hôn lễ của cậu sao?"

Tiếp đó là tiệc cưới, vô cùng thuận lợi.

Trần Lỗi kết hôn, mọi người ở nhà họ Trần rất vui vẻ, ngay cả anh hai Trần Toàn cũng liên tục mời rượu cậu, nói rất nhiều lời chúc phúc.

Trần Lỗi với tư cách là chú rể, bị chuốc say như trong dự liệu.

Sau khi tiệc cưới kết thúc, Trần Dương chào Trần Thiên Tông rồi đi.

Vừa ra khỏi trang viên, hai tên mặc áo cộc đen, đen kính đen đã lao tới.

"Trần tiên sinh, anh Hổ cho mời."

Hai tên vệ sĩ này tới trước mặt Trần Dương, không cả thèm tháo kính râm, nói là mời, nhưng thật ra là uy hiếp.

Anh Hổ trong miệng bọn họ, đương nhiên là lý Hổ rồi.

Đến mấy vệ sĩ dưới tay cũng không coi ai ra gì thế này, có thể thấy thế lực của Lý Hổ ở thành phố Tây Xuyên mạnh thế nào.

Có điều, Trần Dương cũng không thèm tính toán với hai tên đàn em này làm gì. Anh mỉm cười, theo hai người lên xe.

Mười phút sau, chiếc xe dừng lại bên ngoài một trang viên tư nhân cao cấp.

Chỗ nãy mặc dù không hơn sơn trang Phú Quý là bao, nhưng trang trí cố kính hơn nhà họ Trần nhiều, cả trang viên ngập tràn phong cách Trung Quốc, vô cùng có khí thế.

Trần Dương bị dẫn vào phòng khách, sau đó hai tên mặc áo đen lui xuống.

Lý Hổ ngồi trên ghế thái sư ở đầu, thấy Trần Dương vào liền đứng lên, chỉ vào hộp quà bên cạnh nói: "Cậu cứu chị tôi tỉnh lại, để tỏ lòng cảm ơn, đây là quà mà tôi đặc biệt chọn cho cậu, cầm đi đi."

Miệng hắn thì nói cảm ơn, nhưng với biểu cảm kiêu căng đó, Trần Dương không thấy bất kì sự biết ơn nào, ngược lại giống như đang bố thí hơn.