Chương 190: Có hiệu quả không?

Long Tế Chí Tôn

Đăng vào: 12 tháng trước

.

Cùng lúc đó, bên trong trang viên nhà họ Trần.

Ông cụ Trần hào sảng ngồi trên ghế thái sư, vừa đưa tay khẽ vuốt chòm râu, vừa nhìn các đệ tử nhà họ Trần đang rèn luyện gân cốt trong trường tập võ.

Ở trung tâm của trường tập võ, có bảy người trên tay cầm bảo kiếm, đang luyện tập kiếm trận.

Thứ bọn họ luyện tập chính là Chân Võ Hàng Ma Đại Trận mà ngày đó Nguyên Chẩn Đầu Đà tặng cho ông cụ Trần!

Trong số bảy người này, ngoài cháu trai thứ hai Trần Toàn, cháu dâu thứ Lương Khiết, và Trần Lỗi, bốn người còn lại cũng đều là những tinh anh trẻ tuổi của nhà họ Trần. Thời gian luyện tập của bảy người tuy ngắn ngủi, thế nhưng sức mạnh đã bộc lộ ra ngoài, bình thường cao thủ cảnh giới Thiên Tiên mà đối mặt với Chân Võ Hàng Ma Đại Trận này cũng chỉ có thể thất bạn tan tác mà trở về.

Trần Thiên Tông đứng cạnh ông cụ, phấn khích nói với ông cụ Trần: "Bố, Chân Võ Hàng Ma Trận của phái Võ Đang này quả thực lợi hại, có trận pháp này, nhà họ Trần chúng ta từ nay về sau có thể kê cao gối mà ngủ rồi!"

Bảy người này, hiện tại mới chỉ là Hậu Thiên trung cấp, sau khi hợp thành Chân Võ Hàng Ma Trận, sức mạnh bộc phát, thậm chí có thể vây hãm Tiên Thiên sơ cấp!

Nếu thực lực của bọn họ tăng tới Tiên Thiên, sức mạnh của trận pháp ấy sẽ bùng nổ, e rằng ngay cả những tu sĩ cảnh giới Phản Phác cũng có thể đối phó được.

Ông cụ Trần vuốt râu, cười ha ha một tiếng: "Đó là đương nhiên, Chân Võ Hàng Ma Đại Trận này là do đại đệ tử của Trương Tam Phong người sáng lập ra phái Võ Đang Tống Viễn Kiều đã dựa vào Thất Tinh Trận của Toàn Chân Thất Tử tạo ra, lực sát thương thuộc hàng vô cùng mạnh, tiếng tăm lừng lẫy giang hồ khi đó.

“Vâng vâng vâng, bố quả thực hiểu nhiều biết rộng.” Trần Thiên Tông vội vã nịnh bợ, khiến ông cụ thấy vô cùng vui vẻ.

Vài phút sau, bảy người đã tập luyện xong.

Trần Toàn ném thanh kiếm dài trong tay cho đệ tử nhà họ Trần, đến trước mặt ông cụ Trần chắp tay thở dốc nói: "Thưa ông, chúng cháu đã học xong Chân Võ Hàng Ma Đại Trận rồi ạ!"

"Tốt, tốt, tốt!"

Ông cụ Trần không ngớt lời khen tốt, sau đó hài lòng nhìn Trần Toàn: "Cháu làm tốt lắm, không phụ sự kỳ vọng của ông, ông tin tưởng trong tương lai không xa, nhà họ Trần chúng ta nhất định sẽ được rạng danh trong tay các cháu".

"Ông yên tâm, chúng cháu nhất định sẽ không làm hỏng danh tiếng của ông".

Ông cụ Trần cười một tiếng, khẽ vuốt chòm râu: "Tốt lắm, đấy mới là khí phách mà con cháu nhà họ Trần chúng ta nên có!"

Đang lúc ông cụ Trần còn muốn khích lệ Trần Toàn thêm vài câu, thì một đệ tử nhà họ Trần vội vàng chạy tới, không ngừng kêu to: "Thưa lão gia, có khách đến thăm, là...là..."

Hắn ta còn chưa nói hết, một nhóm chị em đã bước vào cổng trang viên nhà họ Trần.

Thoáng cái, tất cả người nhà họ Trần đều không khỏi chuyển sự chú ý qua đó.

Hít.

Lúc này, những người đàn ông nhà họ Trần ai nấy đều hít một hơi thật sâu.

Chết tiệt, sao mà nhiều người đẹp thế!

Ông cụ Trần kinh ngạc nhìn nhóm người này, sau đó đứng dậy nói: "Thì ra là Thanh Uyển sư thái của phái Nga My, lỡ không tiếp đón từ xa, không tiếp đón từ xa!"

Thanh Uyển sư thái là đại trưởng lão ngoại môn của phái Nga My.

Những người sau lưng cô ta đều là đệ tử của phái Nga My.

Sư tổ của phái Nga My Quách Tương và Trương Tam Phong vốn quen biết đã lâu, hai phái có mối quan hệ mật thiết, mấy năm trước, ông cụ Trần lên núi Võ Đang, tình cờ gặp Thanh Uyển sư thái.

Thanh Uyển sư thái hất cây phất trần trong tay, nói: "Trần lão tiên sinh, mấy năm không gặp, công lực của ông ngày càng thâm hậu, thật đáng mừng!"

"Haha, là sư thái mới đúng chứ. Lúc tôi lên núi thì sư thái đã là Thiên Tiên cao cấp rồi, lần này e rằng còn tiến thêm một bước lớn hơn, đạt đến mức siêu phàm nhập nhánh rồi ấy chứ?"

Thanh Uyển sư thái mỉm cười, không nói gì.

Trần lão gia cười nói: "Không biết sư thái đường xa tới đây, là có gì muốn làm, hay là có chuyện gì?"

Thanh Uyển sư thái thật thà nói: "Trần lão tiên sinh, tôi và hơn ba mươi đệ tử ở đây, muốn làm phiền ông một thời gian có được không?"

Thì ra là Học viện Lục Phái vì muốn đảm bảo an toàn cho học sinh, cho nên mỗi môn phái đều cử trưởng lão và đệ tử tới để trấn thủ Tây Xuyên lâu dài.

Bởi vì sợ đệ tử tà giáo làm hại học sinh của học viện.

Nhưng mà, đệ tử phái Nga My đều là nữ, hơn nữa Học viện Lục Phái mới thành lập, ký túc xá dành riêng cho nhân viên còn chưa xây xong.

Vì vậy trong khoảng thời gian này, không chỉ có phái Nga My những môn phái khác cũng sẽ đến các gia tộc để tá túc, người mà phái Nga My tìm là ông cụ Trần, dù sao Thanh Uyển sư thái và ông cụ Trần cũng có giao tình.

Hơn nữa, ông cụ Trần là đệ tử Võ Đang, cùng đệ tử Nga Mi như thể chân tay, tá túc một thời gian, cũng không lo bị người khác nói xấu.

Thấy ông cụ Trần không nói gì, Thanh Uyển lại nói: "Trần lão tiên sinh yên tâm, chúng tôi sẽ không ăn không ngồi rồi ở đây đâu, đệ tử Nga My chúng tôi cũng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống bình thường của mọi người..."

Ông cụ Trần vẫn không nói gì, nhíu mày, vuốt chòm râu theo thói quen, trong chốc lát khó mà có thể quyết định.

Nếu là trước đây, ông đương nhiên lập tức đồng ý, nhưng hiện tại nhà họ Trần đã ngấm ngầm gia nhập Thần Long Giáo.

Nếu bị bọn họ biết được mình đã đưa gia tộc vào Thần Long Giáo, e rằng ngay hôm sau nhà họ Trần sẽ bị sáu đại môn phái tiêu diệt.

Nhưng mà... quan hệ giữa phái Nga My và phái Võ Đang tốt như vậy, nếu mình từ chối, chỉ sợ người trong giang hồ biết chuyện sẽ nói mình là kẻ vong ơn phụ nghĩa.

Ông cụ Trần đồng ý cũng không được mà không đồng ý cũng không được.

Đang lúc ông cụ Trần tiến thoái lưỡng nam, Trần Toàn bước ra, ghé vào bên tai ông nói: "Ông, vẫn nên đồng ý với Thanh Uyển sư thái, người ta đã nghìn dặm xa xôi tới đây rồi, nếu không cho vào cửa rồi chuyện này bị người khác biết, thì sẽ nói nhà họ Trần chúng ta thế nào?", Trần Toàn ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.

Hắn nhìn các mỹ nữ duyên dáng yêu kiều, béo gầy đủ cả, nhìn mà chảy nước miếng, bao nhiêu mỹ nữ thế này, nếu ở nhà họ Trần thì chẳng phải là thích quá rồi hay sao?

Đến lúc đó, nói không chừng còn có cơ hội nếm thử hương vị của đệ tử phái Nga My, nghĩ đến đây, Trần Toàn không khỏi kích động.

"Ôi!", ông cụ Trần thở dài, tầm nhìn của đứa cháu thứ hai này nói cho cùng vẫn thực sự là thiển cận, không nhìn tới được những thứ to lớn hơn.

Nếu Trần Dương ở đây...Mà...Thôi bỏ đi, tên nghiệp chướng đó đã không còn là người nhà họ Trần nữa rồi.

Trong phút chốc, trong lòng ông cụ Trần cảm thấy khá khó chịu, khoát tay một cái, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười nói: "Thanh Uyển sư thái nghìn dặm xa xô tới đây, đương nhiên nhà họ Trần phải hoanh nghênh rồi."

Bỏ đi bỏ đi, cứ đồng ý trước rồi tính vậy.

Thanh Uyển sư thái khẽ thi lễ, cười nói: "Tôi xin thay mặt chúng đệ tử của phái Nga My cảm ơn Trần lão tiên sinh, vậy thì, sau này phải làm phiền rồi."

"Người đâu, đưa sư thái và mọi người đi tẩy bụi trần, bảo nhà bếp làm thêm đồ ăn chay, tối nay ta làm tiệc đón gió tẩy trần cho sư thái!"

Ông cụ Trần lên tiếng, từ trên xuống dưới nhà họ Trần lập tức tất bật chuẩn bị cho bữa tiệc đón tiếp tối nay.

Lúc này, ở khách sạn Vương Triều, trong phòng VIP Chí Tôn.

Trong điện thoại, Đồng Đại Tiền mắng Đồng Quân đến vuốt mặt không kịp: "Thằng con phá nhà phá cửa này, tao nói cho mày biết hai mươi triệu này tao chuyển cho mày, nhưng trong nửa năm mày không được gọi cho tao nữa!"

Nói xong "tút" một tiếng cúp máy.

Đồng Quân xấu hổ vô cùng, cũng may chẳng bao lâu sau bố hắn đã chuyển tiền tới.

Thật sự là ức chế không thể nào mà chịu nổi, lúc tính tiền, trái tim Đồng Quân đang rỉ máu.

Tính tiền xong, Lâm Phi vừa đi vừa nói với Hạ Lam: "Thưa cô, cô ăn Thiên Linh Hộ Cương hoàn xong, có cảm thấy cảm giác mãnh liệt gì không, có cảm thấy căn cốt của mình tăng lên không?"

Hạ Lam lắc đầu, có hơi sững sờ nói: "Không có cảm giác gì."

Cái gì?

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Chẳng phải đã nói Thiên Linh Hộ Cương hoàn có tác dụng tôi luyện căn cốt, tinh luyện cương khí sao?

Chẳng lẽ đúng như Trần Dương nói, viên thuốc này là đan dược bị hỏng?

Mọi người đều vô thức quay sang nhìn Trần Dương.

Hạ Lam có chút không xác định nói: "Có lẽ phải mất một thời gian đan dược mới có tác dụng, đợi đến mai xem có hiệu quả không."

Đan dược mà Đồng Quân tặng cho mình trước mặt cả lớp, hẳn không thể là giả được.

Nghĩ vậy, Hạ Lam nói với Trần Dương: "Trần Dương, sau này cậu không được nói lung tung, Đồng Quân mời cậu ăn cơm không nói, cậu còn vu oan thuốc của người ta tặng là giả, Đồng Quân không so đo với cậu là vì cậu ấy rộng lượng, nếu là người khác thì cậu ăn đòn rồi đấy."