Đăng vào: 12 tháng trước
Ở rể nhà họ Tô hai năm, Trần Dương đã sớm được lĩnh giáo sự ghê gớm của mẹ vợ, anh cực kỳ sợ mẹ vợ mình.
"Trần Dương, thu dọn đồ đạc đi, ngày mai cùng Diệu Diệu đến cục dân chính làm thủ tục ly hôn, sau đó dọn ra khỏi nhà họ Tô." Đường Tĩnh dùng giọng điệu ra lệnh nói.
"Mẹ......"
"Tôi không phải mẹ cậu, đừng gọi tôi là mẹ!" Đường Tĩnh trách mắng.
"C...Cô." Trần Dương hít sâu một hơi, cúi đầu nói: "Con thích Tô Diệu thật lòng, hơn nữa chúng con đã kết hôn hơn hai năm..."
"Ầm"
Đường Tĩnh đập bàn đứng lên, sắc mặt cực kỳ khó coi: "Kết hôn hai năm, cậu ăn nhà tôi, ở nhà tôi nhưng chẳng cống hiến được gì cho cái nhà này. Con gái tôi ưu tú như thế, cậu có tư cách gì thích nó? Cậu có thể cho nó cái gì?"
Đối mặt sự chất vấn liên tục của Đường Tĩnh, Trần Dương muốn giải thích nhưng Đường Tĩnh không cho anh cơ hội nói chuyện: "Tôi nhịn cậu hai năm, ngoài nấu cơm làm việc nhà ra cậu còn có thể làm cái gì? Cậu nhìn dáng vẻ nghèo kiết xác của cậu xem, xứng với con gái tôi không? Cậu biết con gái tôi có bao nhiêu người theo đuổi chứ, Ngụy Minh Đông vừa gọi điện cho tôi, cậu ta nói chỉ cần Diệu Diệu kết hôn với cậu ta, cậu ta có thể chi ra mười triệu tiền sính lễ."
Mười triệu nhiều lắm à?
Ngụy Minh Đông chẳng qua chỉ là một nhà cung cấp vật liệu dưới trướng nhà họ Trần mà thôi, nếu mẹ hắn không phải họ hàng của nhà họ Trần, hắn làm gì có tư cách làm nhà cung cấp vật liệu cho nhà họ Trần?
Hơn nữa bác anh, cũng chính là tộc trưởng nhà họ Trần đã đồng ý với anh sẽ khiến Ngụy Minh Đông phá sản trong đêm nay, tới lúc đó ngay cả hai trăm hắn cũng không lấy ra được chứ đừng nói là mười triệu.
"Cô muốn con ly hôn cũng được, nhưng phải để Tô Diệu chính miệng nói với con, nếu không con sẽ không đi." Trần Dương nói xong liền xoay người rời đi.
"Cậu dám nói chuyện kiểu này với tôi à, mau cút lại đây cho tôi, nếu không tôi sẽ cho cậu biết tay." Đây là lần đầu tiên Trần Dương cãi lời bà ta, Đường Tĩnh nhất thời không phản ứng kịp, đợi cho bà ta định thần lại Trần Dương đã đi xa, có đuổi theo cũng không kịp.
Nhìn mặt trời chiều ngả về tây, Tô Diệu thở dài một hơi, cô đã nhốt mình trong văn phòng cả một ngày.
Đoạn video của Trần Dương đã truyền khắp công ty, thậm chí có người còn post lên TikTok, Trần Dương trở thành đối tượng cười nhạo của mọi người khiến cô cũng bị ảnh hưởng theo.
Tô Diệu xoa huyệt thái dương, chậm rãi đi ra văn phòng.
Lúc này nhân viên lễ tân cầm một cái hộp đến: "Tổng giám đốc Tô, bưu kiện của chị."
Có đồng nghiệp mắc sắc kinh ngạc kêu lên:" Oa, cái hộp này nhìn cao cấp ghê, hình như làm bằng thủy tinh đó? Quá khoa trương rồi."
"Đệch, bên trong chứa thứ gì mới có thể xứng với chiếc hộp này?"
"Lần đầu tiên tôi thấy hộp chuyển phát nhanh làm bằng thủy tinh luôn á."
"Muốn xem bên trong có gì ghê."
"Đúng vậy, tổng giám đốc Tô, chị mở ra xem đi." Nhân viên nữ năn nỉ.
Bình thường khi làm việc Tô Diệu nghiêm khắc nhưng sau khi tan tầm thì rất ôn hòa, không làm ra vẻ cho nên quan hệ của cô với nhân viên trong công ty rất tốt.
Nhìn những ánh mắt tò mò xung quanh Tô Diệu cũng khó hiểu, không biết ai gửi cái hộp này, cô đâu có đặt mua gì.
Cuối cùng Tô Diệu cũng chịu thua trước sự năn nỉ của nhân viên.
Cô suy nghĩ một chút, từ từ mở ra chiếc hộp.
Trong khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, mọi người xung quanh đều mở to mắt nhìn.
Trong hộp đặt một sợi dây chuyền khảm đá quý màu xanh lam, màu sắc thuần khiết khiến người khác không thể rời mắt.
Nó phát ra ánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn công ty.
Mọi người trợn tròn mắt, các nhân viên nữ nhìn nhau không nói nên lời, không khí lập tức trở nên yên lặng, sau đó bởi vì một câu nói hoàn toàn bùng nổ.
"Đây...Đây hình như là ‘Thiên Không Chi Thành’!"
"Trời má, là "Thiên Không Chi Thành" của nhà thiết kế trang sức người Pháp Alan đó hả?"
"Sợi dây chuyền này tổng cộng chỉ có mười tám chiếc, hơn nữa tôi nhớ năm nay có bán đấu giá ở Caltex, báo giá tới hai mươi triệu USD đó!"
"Đẹp thật đó, nếu có ai tặng tôi chiếc vòng này, bảo tôi làm tình nhân cả đời tôi cũng chịu...tổng giám đốc Tô, chị thật là hạnh phúc!"
Giữa những tiếng ngạc nhiên hâm mộ xung quanh, Tô Diệu không nói nên lời.
"Thiên Không Chi Thành" là tác phẩm cuối cùng của nhà thiết kế trang sức nổi tiếng Alan, Tô Diệu rất yêu thích sợi dây chuyền này, cho nên chỉ cần nhìn qua cô liền có thể khẳng định đây là hàng thật!
Món quà này quá quý giá.
Trái tim yên lặng đã lâu của Tô Diệu bắt đầu rung động, chuyện này cứ như một giấc mơ vậy.
Có lẽ nào là Ngụy Minh Đông dùng toàn bộ gia sản mua dây chuyền cho mình?
Trong lòng Tô Diệu ngổn ngang trăm bề, nói không cảm động là giả.
Nếu đêm nay cô đeo sợi dây chuyền này tham gia cuộc họp thường niên, chắc chắn sẽ thu hút ánh nhìn toàn trường.
Lúc này, tại Karaoke Hải Thiên Thịnh Diên thành phố Tây Xuyên.
Đây là Karaoke nổi tiếng nhất thành phố, người tới nơi này không có tiền thì cũng có quyền, ngoài cửa đậu toàn xe sang, người bình thường căn bản không tới nổi.
Địa điểm họp lớp chính là ở đây.
Trần Dương lái con xe điện mới mua của mình tới Hải Thiên Thịnh Diên, anh dừng xe trước cửa, còn khóa lại đề phòng bị người khác dắt trộm mất.
Anh định mua một chiếc xe nhưng thời gian quá gấp, để kịp giờ đành phải mua vội một chiếc xe điện AIMA đi tạm.
Vừa khóa xe xong thì nghe thấy một trận còi xe đinh tai nhức óc.
"Ê đằng trước, biến giùm cái, cái xe điện rách nát kia còn chiếm chỗ để xe?"
Người lái chiếc Porsche hạ kính xe, ló đầu ra quát tháo.
Trần Dương vừa ngẩng đầu lên liền ngớ người, người đàn ông kia cũng đơ luôn!
"Vương Hải!" Trần Dương chạy đến, người trong xe là bạn học của Trần Dương, Vương Hải.
"Lớp trưởng?" Vương Hải xuống xe, cầm ví tiền trong tay, tóc vuốt keo bóng loáng. Cậu ta quan sát Trần Dương, cười khẩy nói:" Trần Dương, sao cậu lại biến thành cái bộ dạng này?"
Trần Dương sờ mũi, quá xấu hổ, vừa định mở miệng nói chuyện thì Vương Hải đã quay người đi vào Karaoke.
Bị người khác xem thường? Trần Dương lúng túng cười, cũng đi theo vào trong.
Lúc này, bạn học đã tới gần đông đủ, hai người một trước một sau vào trong phòng, mọi người bên trong đồng loạt quay ra nhìn.
"Ui, đây không phải là Vương Hải sao, càng ngày càng đẹp trai nha, quả nhiên là người thành đạt có khác."
Sự xuất hiện của Vương Hải khiến không khí lập tức trở nên náo nhiệt, người thì nhường chỗ người thì kính rượu, nháy mắt Vương Hải trở thành tiêu điểm trong phòng. Ai mà ngờ được người học dốt nhất lớp bây giờ lại thành công thế này chứ.
Âu phục cậu ta mặc vừa nhìn đã biết là hàng hiệu, còn cầm chìa khóa xe Porsche, đây không phải là một người đàn ông thành đạt thì là gì?
Ngược lại, lớp trưởng Trần Dương mặc một cây đồ chợ, còn cầm chìa khóa xe điện AIMA, nếu không có khuôn mặt đẹp trai kia chỉ sợ mọi người đã nhận nhầm thành anh giao hàng nào đó đi lạc đến.
Đẹp trai thì sao, với dáng vẻ nghèo xác nghèo xơ này không người nào thèm để ý đến anh.
Mặc dù cũng hơi ngại nhưng Trần Dương mặc kệ, anh nhìn qua đám đông, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên một người.
Cô ấy tên Lưu Nhị, nhiều năm không gặp, vẻ non nớt ngày xưa rút đi, thay thế bằng sự thông minh xinh đẹp.
Lưu Nhị là nữ thần của khóa Trần Dương. Cô mặc một bộ váy liền màu trắng, ngồi ngay ngắn trên sô pha nói chuyện cùng bạn học nữ bên cạnh, nói đến chuyện vui liền nhịn không được bật cười, hai lúm đồng tiền nhỏ khiến cô càng trở nên ngọt ngào.
Vương Hải vừa vào đã chú ý đến Lưu Nhị, cậu ta cũng mặc kệ những người khác, đi tới gần Lưu Nhị mở miệng hỏi: "Lưu Nhị, mấy năm không gặp cậu càng ngày càng xinh đẹp, hiện giờ cậu đang làm gì vậy?"
Lưu Nhị còn chưa trả lời bạn nữ bên cạnh đã nói: "Cậu không biết à, Lưu Nhị của chúng ta bây giờ đỉnh lắm, sau này muốn gặp cậu ấy chỉ sợ chỉ có thể gặp trên TV thôi."
"Là sao?" Vương Hải ngẩn người khó hiểu.
"Nhân viên casting bên Huyễn Ngu rất coi trọng Lưu Nhị của chúng ta, không bao lâu nữa cậu ấy sẽ thành nghệ sĩ của Huyễn Ngu."
"Oa"
Một viên đá dấy lên ngàn cơn sóng, mọi người đều ồ lên nhìn về phía Lưu Nhị.