Đăng vào: 12 tháng trước
" Em lại bỏ bữa nữa à?" - Giọng của anh hơi trầm xuống mà hỏi cô.
Anh dạo này hơi bận nên không thể ở nhà nấu ăn cho cô nên thường đặt đồ ăn bên ngoài để shipper giao đến tận nhà.
Nhưng lúc nãy anh vừa về vốn định mở tủ lạnh ra lấy ít nước mát uống thì thấy đống đồ ăn anh đặt hồi trưa cho cô tất cả đều bị quăng vô tủ lạnh.
" Em không muốn ăn!" - Cô vẫn bình thản mà trả lời anh.
Thiên Minh vốn rất giận nhưng lại cũng rất thương cô.
Anh biết không bao lâu nữa là cô phải thi tốt nghiệp nên cả tâm trí cô chỉ dành vào việc ôn luyện.
Có đêm anh thức để giải quyết hồ sơ đến nửa đêm thì cô cũng học bài đến quá khuya.
" Em học anh không ý kiến nhưng ít nhất cũng phải dùng bữa chứ.
Sức khỏe của em vốn không tốt nên càng phải biết chú ý chứ!" - Anh nhắc nhở nhưng vẫn cố nhẹ giọng hết mức có thể.
Sau nhiều lần cãi nhau với cô thì anh mới đúc kết được một kinh nghiệm quý báu đó là không nên lớn tiếng với cô.
Vì mỗi lần anh lớn tiếng, tức giận là chắc chắn như cô không thể nào tiếp nhận bất kì thông tin nào cả.
Tính cách của cô không thích người ồn ào và đeo bám, người nào nói chuyện nhỏ nhẹ thì may ra cô còn vâng dạ đúng mực, chứ mà cứ mắng nhiết thì đừng trách cô không biết điều.
Anh nhiều lần mắng cô lớn tiếng và thế là không ít lần nửa đêm anh bị cô đá xuống giường, có khi là bị cô cắm đến rướm máu luôn ý, Thiên Minh thật không muốn thử lại cảm giác lúc đó đâu.
" Em biết rồi! Mà này anh xem câu này giúp em coi, sao giải hoài không ra vậy nè!" - Vân Anh trả lời qua loa một cái rồi cầm cuốn sách nặng trịch ấy đưa cho anh.
Thiên Minh tuy không còn đi dạy nữa nhưng kiến thức thì không hề mai một tí nào.
Anh thở dài một câu rồi ngồi xuống bên cạnh cô giải thích giúp cô.
" Hiểu chưa nhóc?"
Vân Anh gật gật đầu rồi cầm bút lên mà ghi tiếp cũng chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.
Thiên Minh tự nhiên lại cảm thấy có chút gì đó hụt hẫng.
Người chững chạc và trưởng thành như anh hôm nay lại đi hờn giận một đứa tiểu quỷ thì có hơi biến thái thật nhưng mấy hôm nay Thiên Minh bị cô cho ăn bơ đến lú lẫn luôn rồi.
" Anh đi tắm đây!" - Thiên Minh lạnh nhạt nói một câu rồi đứng dậy cầm bộ đồ đi vào nhà vệ sinh.
Vân Anh ngước nhìn anh rồi lại khẽ cười.
" Hiếm thấy anh giận hờn như vậy, tốt nhất là em để anh giận lâu một chút!" - Cô thích thú nói đùa một câu rồi lại quay sang làm tiếp mấy câu bài tập.
Một lúc sau anh bước ra, tay còn cầm chiếc khăn lông mà lau tóc.
Thiên Minh nhìn cô vẫn đang chăm chú làm bài mà cũng thấy tội.
Mấy hôm nay thấy cô cứ thức khuya, bỏ bữa mà ruột gan anh đảo lộn cả lên.
Thiên Minh xoa nhẹ đầu cô rồi đi xuống dưới nhà.
Anh đi vào trong bếp hâm nóng lại thức ăn.
Thoắt một cái thì đã có cả một bàn thức ăn ngon lành.
Thiên Minh đảo lên phòng gọi cô nhưng Vân Anh thì cứ.
" Một chút nữa thôi, em làm xong bài này rồi sẽ xuống"
Cái câu này cô nói cũng đã bốn lần rồi ấy.
Thiên Minh đang rất là mất kiên nhẫn.
Anh với tay lấy xuống cây thước gỗ ở trên đầu tủ, anh cầm mà gõ nhẹ lên bàn.
Vân Anh giật mình nên ngước nhìn thì thấy gương mặt anh đã tối sầm lại.
" Một là xuống nhà ăn tối, hai là lên giường ăn roi.
Em chọn đi!"
" Thà ăn roi còn hơn!" - Vân Anh phun ra một câu nói đùa.
Nhưng nào ngờ anh lại nắm chặt lấy tay cô, ánh mắt giận dữ khiến Vân Anh biết được là anh đang nổi đóa.
" Em...em nói là thà ăn tối còn hơn.
Đi...đi ăn cơm nha" - Vân Anh nhanh chóng lật mặt.
Cô không muốn ăn roi đâu nha.
Thiên Minh bỏ tay cô ra.
Vân Anh thở phào nhẹ nhõm một cái, cô đây cũng không dám làm đại boss Thiên Minh này nổi giận đâu không khéo là lại nằm sấp mà ngủ ấy.
" Còn không mau đi?" - Thiên Minh rằn giọng một chút.
Vân Anh ba chân bốn cẳng chạy xuống nhà.
Anh thấy cô chạy đi rồi mới cười khổ một cái.
Yêu một đứa con nít quả thật rất là đau đầu nha, từ ăn đến uống, ngủ nghỉ các thứ thì anh đều phải nhắc nhở nếu không lại không thèm chú tâm đến sức khỏe nữa lại khổ.
Anh thở dài một câu rồi cũng cất bước theo cô đi xuống dưới nhà.
Thiên Minh ngồi bên cạnh giúp cô từng bát canh, ngụm nước.
Anh là muốn đích thân nhìn tiểu quỷ này ăn uống đấy nếu không lại ăn qua loa rồi nghỉ.
Vân Anh tuy không đói lắm nhưng những món này quả thật cũng rất là ngon nha mà quan trọng và có đại boss soái ca bên cạnh thì hỏi sao lại không thấy vui vẻ được chứ.
Xong bữa tối thì anh buông tha cho cô đi về phòng còn anh thì đi vào rửa bát.
Thiên Minh nhớ lại lúc mới sống chung chính anh là người quy định là anh là người nấu còn cô là người rửa.
Nhưng giờ đây cả việc nấu và rửa đều là do anh đảm nhận.
Không phải vì Vân Anh lười biếng mà là anh tự ôm hết mọi công việc không muốn tiểu bảo bối của anh phải lo toan nhiều chuyện trong nhà.
Vì anh đã tự hứa rằng sẽ chăm sóc cho cô chu toàn rồi còn gì nên những chuyện này đương nhiên là phải do anh làm rồi.
......................!
Hai ngày nữa lại trôi qua.
Vân Anh thì bù đầu bù cổ việc học còn anh thì lao đầu vào công việc.
Chỉ có đến mỗi tối là hai người mới được ôm nhau mà ngủ.
Buổi trưa hôm nay anh hoàn thành xong công việc sớm nên quyết định là chạy đến trường rước cô đi ăn trưa.
Anh ngồi trong xe đợi cô gần 15 phút thì cô mới bước ra.
Vân Anh rất bất ngờ vì sư xuất hiện của anh.
Thiên Minh kéo cô lên xe, cài dây an toàn cho cô rồi lái xe đi.
Vân Anh bây giờ khá là mệt mỏi.
Tối qua cô còn thức đến gần 1h đêm để giải cho xong cái bộ đề thi.
Thiên Minh giục mãi cô mới chịu đi ngủ.
Do ngủ trễ nhưng lại thức sớm nên cả người cô đều rất mệt mỏi.
Vân Anh dựa người vào ghế mà thiếp đi một lát.
Thiên Minh tập trung lái xe cảm thấy bên cạnh mình đột nhiên im lặng nên quay sang nhìn thì thấy cô đã ngủ gật.
Anh cười nhẹ cố tình chạy xe chậm một chút.
Thiên Minh nhìn cô gái nhỏ trước mà cảm thấy có chút chua xót trong lòng.
Vân Anh ngày đêm ôn luyện cũng chỉ muốn có một chút thành tựu ít nhiều thì cũng sẽ khiến anh vui lòng, ba mẹ yên tâm.
Nhiều lúc thấy cô bù đầu bên các cuốn sách y học nên mới hỏi đùa lại một câu.
[ Em thật sự đam mê ngành y đến vậy sao? Con gái học y sẽ cực lắm đấy! Sao không thử học kinh doanh như anh đi cho bớt cực! ]
Vân Anh im lặng một lúc rồi lại quay sang cười nhẹ với anh.
[ Ba mẹ em muốn thế.
Với lại khi tìm hiểu thì em mới thấy ngành y cũng có nhiều điều thú vị.]
Khi cô nói câu ấy thì trong lòng anh mới nhận ra một điều rằng là cô chỉ sống vì người khác, lo nghĩ cho người khác.
Từ trường học, ngành học đều theo quyết định của ba mẹ nhưng hiện trên gương mặt cô lúc nào cũng là nụ cười rạng rỡ.
Sống với cô cũng đã lâu nhưng anh vẫn không hiểu được là cô thích gì, muốn làm gì.
Nhận thấy cô gái nhỏ trước mắt suốt ngày chỉ lo học để ba mẹ an lòng, luôn chăm sóc cho anh để khiến anh bớt áp lực công việc.
Nhưng anh chưa bao giờ nghe cô bày tỏ là muốn một cuộc sống về tương lai như thế nào.
Cảm thấy cuộc sống của cô như một cái máy lập trình đa năng.
Đa năng ở chỗ có thể biểu hiện cảm xúc nhưng vẫn là không thể thay đổi được thực tại.
Thiên Minh lặng nhìn cô rồi thở dài lấy một hơi.
Từ ngày về sống với anh thì dường như là cuộc sống của cô đã bị thu hẹp lại một phần.
Các cuộc vui đùa tuổi trẻ cô đều bỏ cả, đơn thuần chỉ muốn cùng anh có cuôch sống yên bình.
Người con gái lúc nào cũng hiểu chuyện, lo nghĩ cho người khác thì có phải là sẽ thiệt thòi không? Thiên Minh trước khi dường như cũng không hiểu được câu nói ấy nhưng giờ đây có lẽ là anh đã hiểu được hàm ý của nó vì bên cạnh đã có một ví dụ điển hình là cô.
Một lúc sau, anh chở cô đến một quán ăn.
Thiên Minh lay gọi cô dậy rồi cùng cô bước vào.
Vân Anh vốn cũng chẳng muốn ăn tí nào nhưng lại sợ làm anh lo nên cố gắng đưa từng món vào miệng.
Anh nhận thấy hành động gượng gạo của cô thì liền giật lấy bát của cô để qua một bên.
" Không muốn ăn thì đừng ăn!" - Giọng anh có vẻ hơi lạnh lùng.
Vốn chỉ muốn nhắc nhở cô tí thôi nhưng chắc giọng điệu có phần cáu gắt nên làm cho Vân Anh hiểu sai ý nghĩa của câu nói ấy.
" Em...em xin lỗi.
Em.." - Vân Anh không biết nói gì thêm chỉ có thể cúi đầu.
" Đừng cứ mãi xin lỗi.
Em không hề có lỗi.
Nếu không thích thì ăn món khác.
Về nhà anh nấu cho em!" - Thiên Minh đang cố gắng nhẹ giọng.
Cho dù anh bây giờ đang giận nhưng anh cũng không thể lớn tiếng mà làm cô sơh được.
" Nhưng một tiếng nữa là em đi học thêm nữa rồi!" - Vân Anh nhìn đồng hồ trên tay rồi vừa nói như vừa than vãn một câu.
" Hủy hết đi, hôm nay ở nhà nghĩ ngơi.
Chuyện học tạm gác sau đi".
Nhìn cô tiều tụy mệt mỏi thế kia anh đây còn tâm trạng mà bắt cô đi học.
" Chẳng phải anh nói việc học luôn đặt lên hàng đầu sao? Với lại anh từng cảnh cáo em là không được bỏ tiết sao?"
" Quy tắc đều là do anh đặt ra giờ anh nói bỏ tức là bỏ.
Mà em học chi cho nhiều thế? Em cũng đâu phải là tệ mà lại học đến mức này chứ!"
" Em mà không tệ sao? Trong khi ngồi đây tán gẫu với anh thì đám bạn em đang đi ôn luyện này kia các thứ rồi! Với lại tuần sau em sẽ thi thử nên bây giờ đang cố gắng giải thêm đề để sau này khỏi bở ngỡ"
Thiên Minh cũng đành cạn lời, anh uống một ngụm nước rồi gọi nhân viên đến thanh toán.
Xong rồi lại dẫn cô ra xe, Vân Anh vốn không thể ngăn cản anh được.
Thiên Minh chưa đi về nhà liền mà anh ghé qua siêu thị mua ít thực phẩm.
Vân Anh bị anh nhốt trong xe không cho đi ra ngoài nên bất đắc dĩ cũng phải ngoan ngoãn mà đợi anh quay trở về.
Xong xuôi mọi thứ anh mới cùng cô đi về nhà.
Anh bắt buộc cô lên phòng nghỉ ngơi cho khỏe còn anh thì đi vào bếp làm ít món ngon.
Do chiều nay không có việc gì quan trọng nên anh đã giao cho trợ lí sắp xếp.
Tâm trí anh bây giờ chỉ muốn lo cho tiểu bảo bảo ấy thôi.
Cảm thấy trên lầu bỗng có phần yên ắng nên anh lên xem thử.
Mở cửa bước vào thì chẳng thấy cô đâu.
" Vân Anh" - Anh lên tiếng gọi cô nhưng không thấy động tĩnh gì cả.
Cả balo của cô cũng đã biến mất tiêu luôn rồi.
Anh bực bội cả lên.
Không ngờ con nhóc này lại có thể trốn nhanh như vậy.
Anh lấy điện thoại ra gọi cho cô.
[ Em đang ở đâu? Lặp tức về đây cho tôi! ]
[ Em...có việc quan trọng thật mà.
Một lát em về tạ tội anh sau, giờ có hẹn rồi em phải đi rồi.
Anh không cần lo ]
[ Này..Vân Anh ]
Anh chưa kịp nói hết câu thì đã bị cô tắt máy rồi.
Thiên Minh kết nối định vị với chiếc nhẫn cô đang đeo trên tay mà xác định vị trí của cô.
Thiên Minh khá bất ngờ vì nơi cô đến không phải là trung tâm anh ngữ mà là một quán cafe.
Anh hối hả lái xe đi tìm.
Anh không ngờ cô có thể trốn ra khỏi nha luôn ấy, lúc nãy anh đi vệ sinh nên rời khỏi phòng khách một lúc chắc là lúc đó cô lén đi rồi.
Anh cũng không nghĩ rằng cô có thể đi đến một nơi xa đến vậy.
Tiểu quỷ càng ngày càng to gan lớn mật, hôm nay còn dám bỏ trốn.
Theo vị trí hiển thị trên điện thoại rất nhanh chóng cô đã đến chỗ mà cô đang có mặt.
Anh ngồi trong xe thông qua cái cửa kính trong suốt của quán mà có thể nhìn thấy cô.
Nhưng...bên cạnh lại có một người đàn ông nữa.
Thiên Minh cố gắng đưa tầm mắt nhìn thật kỹ thì lại bất ngờ.
" Thì ra em dám bỏ trốn để đi gặp tên Ngụy Triết Thành kia, em đúng là càng ngày càng không biết điều" - Giọng anh căm phẫn, ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng về phía của cô và Triết Thành, tức giận tau đập mạnh vào bô lăng....!