Đăng vào: 12 tháng trước
Môi đan môi giữa khung cảnh tuyệt đẹp. Hai người họ đã có một kết thúc thật đẹp, cặp đôi cứ ngỡ không thể hòa hợp với nhau nay lại hết lòng yêu nhau và vì nhau. Sự chân thành của anh đã được đền đáp và tình yêu của họ cũng vì trải qua bao chuyện mà thêm đậm sâu. Dù quá khứ, hiện tại hay tương lai thì sự chân thành thủy chung sẽ đưa họ đến bến bờ hạnh phúc.
Vân Anh dựa vào ngực anh, cô có thể cảm nhận rất rõ nhịp đập của cả hai lúc này. Khoảnh khắc hạnh phúc này cô chỉ mong nó đừng trôi qua, mong rằng nó sẽ luôn đong đầy theo thời gian.
Thiên Minh nhìn thẳng ánh mắt của cô, cảm thấy rằng bàn thân anh dường như chẳng thể nào thiếu cô bên cạnh. Từng giây phút thuở xưa như đang ùa về trong tâm trí anh. Những hình ảnh mới quen nhau đến những lúc hạnh phúc kề bên có khi lại là những khoảnh khắc cãi vả, bất đồng,...Tất cả đều là những hồi ức đẹp đẽ trong anh mà có lẽ cả đời này anh chẳng thể nào quên được.
Không gian rơi vào trầm tư, chỉ còn tiếng thở đều đều của nhau, nó như được hòa vào nhau thành một. Vân Anh nhanh tay lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ rồi mở ra. Đó chính là sợi dây chuyền cô đã chính tay lựa hồi chiều. Vân Anh cười nhẹ đeo vào cho anh.
" Anh tặng em bảng tên, em tặng anh sợi dây gắn kết để thắt chặt tình cảm của chúng ta. Chỉ mong sau này có thể cùng anh sống hết một đời, cùng được nắm tay anh đi hết quãng đường phía trước thì đời này không gì hối tiếc"
Thiên Minh ôm chặt cô vào lòng, cô gái nhỏ này đã vì anh chịu bao nhiêu ấm ức, đến cuối cùng cô lại là người quan tâm anh nhất. Là người lúc nào cũng suy nghĩ thấu đáo cho anh.
Vân Anh cười tươi cắt bánh kem cho anh, cô nghịch ngợm trét bánh kem lên đầy mặt của anh. Cả hai vui đùa quậy banh cả căn bếp. Lúc này mặt của cô và anh đều dính đầy bánh kem. Đang cao hứng thì điện thoại của anh reo lên. Anh bắt máy thì đó là Thái Phương.
" Cả nhóm đang tổ chức tiệc này, cậu mau ra đây đi"
" Tiệc gì chứ?"
" Tiệc họp mặt thôi nhưng cậu là nhân vật chính nên phải đến đấy" - Thái Phương nói rồi thì cúp máy. Để lại cho anh một dấu chấm hỏi trong lòng. Thiên Minh quay sang nhìn cô. Rồi nắm tay cô đi lên phòng.
" Em sửa soạn chút đi, anh đưa em đi gặp mọi người"
Vân Anh nghe anh nói cũng không hỏi nhiều, bước lại tủ đồ ngắm ngía. Trong lúc cô đang soạn đồ anh cũng đi rửa lại mặt. Lúc bước ra thì vẫn đang thấy cô đứng trước gương chọn qua chọn lại hai bộ váy.
" Chưa xong nữa à?"
" Giữa hai bộ màu đỏ sẫm và hồng nhạt này anh thích bộ nào hơn? Em thấy bộ nào cũng đẹp cả. Mắt thẫm mĩ của anh rất tốt hay là chọn giúp em đi"
Anh trầm ngâm một hồi lâu, nhìn thật kỹ hai bộ váy rồi tùy tiện chỉ vào bộ bên phải.
" Màu hồng nhạt!"
Vân Anh trố mắt nhìn anh :" Màu hồng nhạt? Nhưng đây là màu đỏ thẫm mà"
Thiên Minh lặng im rồi nói :" Sau này những thứ liên quan đến màu hồng và màu đỏ em đừng hỏi đến anh"
" Tại sao chứ?"
" Tại vì anh mù màu"
Vân Anh ngớ người nhìn anh rồi bật cười lớn, vừa cưới vừa nói :" Ối trời ơi! Có thật không vậy? Anh bị mù màu thật sao? Không ngờ luôn ấy. Nè, đây là màu gì? Còn đây là màu gì?" - Vân anh thích thú giơ hai bộ váy ra trước mặt anh.
Thiên Minh chỉ biết cười trừ, không ngờ cô lại hứng thú với khuyết điểm của anh như vậy. Vân Anh cứ mãi đứng trêu ghẹo anh, Thiên Minh phải rằng giọng còn phát mấy cái vào ʍôиɠ cô thì cô mới chịu im một lúc, chạy tót vào nhà vệ sinh thay đồ. Thiên Minh nhìn cô cũng chỉ biết cười, càng ngày càng không biết điều, suốt ngày cứ cố gắng tìm tòi khuyết điểm của anh mà trêu đùa một phần chắc là do anh đã dạy hư cô.
Sau đó, Thiên Minh lái xe chở cô đến chỗ đám người của Thái Phương. Vừa đến nơi Vân Anh đã thấy đông đủ mọi người gồm cả Thái Phương, Trịnh Thiên, Hạ Trâm, Trung Khánh và người đặc biệt nhất vẫn là Hạ My. Vân Anh chỉ mỉm cười rồi khoác tay anh cùng đi vào trước sự chứng khiến của tất cả mọi người.
Cô vui vẻ cùng anh bước vào. Tất cả mọi người cùng chào đón ngay cả Hạ My khi thấy anh cũng mỉm cười ngọt ngào. Vân Anh ngồi xuống ghế cạnh kế bên Hạ My còn anh thì ngồi kế cô.
" Gọi tôi ra đây có gì không?"
" Không có là không gọi anh ra được à? Hay là đã phá hoại chuyện tốt của anh nên mới khó chịu?" - Trịnh Thiên lên tiếng mỉa mai.
" Thằng quỷ! Chuyện tốt gì ở đây! Liệu hồn coi chừng tôi cắt lương cậu luôn" - Thiên Minh lên tiếng trêu đùa.
" Nào nào nào. Cậu đến trễ đáng phạt. Mau uống đi" - Thái Phương đưa ly rượu cho anh. Thiên Minh bất đắc dĩ cũng cầm lên uống.
Tất cả mọi người vui vẻ ăn uống bên nhau, lúc này Trung Khánh với Hạ Trâm mới tuyên bố là sẽ kết hôn vào tháng sau làm cho mọi người đều ngỡ ngàng.
" Xem ra sau này thì Trung Khánh đây không còn là bạn thân của tôi nữa mà phải gọi hai tiếng anh hai rồi" - Thiên Minh cất lời trêu đùa Trung Khánh.
" Thế thật là bất công cho tôi quá!" - Trung Khánh cười khổ.
" Bất công là sao? Ý anh là không muốn lấy em nữa hả?" - Hạ Trâm giận dỗi trách móc.
" Bảo bối anh không có ý đó. Thanh Hải cậu giúp tôi nói vài câu đi"
" Tôi không biết, cậu tự giải quyết đi. Nhưng sau này dám ức hϊế͙p͙ em gái tôi là đừng trách tôi"
Tất cả mọi người đều bật cười. Vân Anh cảm thấy hai người họ rất thú vị, không quá đỗi ngọt ngào nhưng lại rất vui vẻ, bản thân cô cũng mong anh và cô sẽ được vui vẻ như thế.
Do hôm nay là sinh nhật của anh cộng thêm việc đại boss Thiên Minh vừa ký được hợp đồng lớn nên mọi người rất cao hứng. Họ cứ bắt ép anh uống không ngừng rồi còn lên tiếng trêu ghẹo anh, Vân Anh cũng bị mọi người chọc đến ngượng ngùng.
Vân Anh vì muốn góp vui cho mọi người nên đã lôi hết khuyết điểm của anh cho mọi người nghe, đây cũng xem như là một cách trả thù của cô. Ai nấy nghe xong đều rất ngạc nhiên.
" Anh bị mù màu thật sao? Người làm em gái như em cũng không biết đấy!"
" Theo mình được biết. Thông thường tỉ lệ mù màu ở nam giới cao hơn phụ nữ nhiều. Đối với bọn họ thì màu hồng đào, màu đỏ sậm trong mắt của họ đều giống như nhau hết. Vì vậy sao lúc chúng ta đi mua đồ lại bắt bạn trai lựa đồ cho chúng ta chứ. Họ đúng là bị chúng ta chửi oan rồi" - Hạ My lên tiếng bênh vực.
" Vậy thì chúng ta phải đòi lại công bằng cho biết bao nhiêu đàn ông trêи thế giới này rồi" - Hạ Trâm thích thú nói. " Mà này Trịnh Thiên, Thái Phương hai anh không bị gì chứ?"
" Anh hoàn toàn bình thường, chính vì vậy anh rất thích hợp để làm giám đốc sáng tạo còn sếp Minh đây thì chỉ thích hợp làm chỉ tịch thôi" - Trịnh Thiên cười vui vẻ nói.
" Vậy thì có sao đâu! Chủ tịch thì chỉ cần phân biệt được hình dạng tiền mặt là được rồi có đúng không?" - Vân Anh thích thú tiếp lời mọi người.
" Mọi người đang công khai bàn tán khuyết điểm của người khác như vậy cũng được sao?" - Thiên Minh bất lực lên tiếng. Dáng vẻ của anh lại càng làm cho mọi người thêm thích thú mà cười phá lên.
" Mọi người đừng trêu anh ấy nữa. Nhân việc hôm nay là sinh nhật của anh, Hạ My mời anh một ly" - Hạ My cầm ly rượu lên hướng về phía anh.
Thiên Minh gượng gạo, tay định cầm lấy ly rượu trước mặt thì đã bị Vân Anh cướp mất cầm trêи tay. Cô hướng anh mắt nhìn Hạ Trâm :" Nãy giờ anh Minh uống nhiều rồi, lát lại phải còn lái xe nữa nên uống bây giờ không tiện. Dù sao em cũng là bạn gái anh ấy, em thay anh ấy uống với chị chắc chị Hạ My đây không từ chối chứ?" - Vân Anh nhếch miệng cười.
" À...được, không sao! An toàn vẫn là trêи hết!" - Hạ My nói rồi thì cũng cạn ly với cô. Thiên Minh nhìn thấy hành động của cô nên cũng hiểu được là cô đang cố gắng dằn mặt Hạ My, đánh dấu chủ quyền vì thế anh vẫn im lặng. Vân Anh cứ thế hết ly này đến ly khác.
" Em uống nhiều rồi! Bỏ xuống đi"
Vân Anh định lên tiếng nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của anh thì lại bỏ ly rượu xuống.
" Đang vui mà, đừng để không khí khó coi vậy chứ! Nãy giờ uống cũng nhiều rồi hay là thôi đi" - Trung Khánh hiểu rõ ý của anh nên mới lên tiếng trước.
Thiên Minh nhìn cô rồi đặt ly rượu ra xa, gọi một cô nhân viên ở đó đem một chai nước đến. Hạ My cũng gọi ra một chai. Một lát sau nhân viên đem ra, đặt hai chai nước lên bàn.
" Mở cho em" - Vân Anh cầm chai nước bảo anh mở giùm. Thiên Minh không ý kiến cầm lấy mở cho cô. Hạ My lúc này cũng đưa chai nước trước mặt anh :" Anh mở giúp em với!" - cô ta nhỏ nhẹ nói với anh. Vân Anh vừa nhìn thấy đã thấy chướng mắt. Chưng bộ mặt dễ thương đó cho ai coi chứ. Trước mặt cô còn đường đột quyến rũ anh thì sau lưng cô còn làm chuyện bỉ ổi gì nữa. Vân Anh đưa tay lên nắm lấy nắp của chai nước mà Hạ My đang đưa trước mặt anh, cô vặn một cái gọn nhẹ thì nó đã mở ra.
" Được rồi chứ?" - Vân Anh nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lạnh. Hạ My cũng khó chịu ra mặt cầm lấy chai nước để mạnh xuống bàn. Thái Phương thấy Hạ My khó chịu nên cũng lên tiếng trấn an.
" Chỉ là chai nước thôi, này uống đi" - Thái Phương lấy ống hút rồi đưa chai nước cho Hạ My.
Vân Anh nhìn mà chỉ nhếch miệng cười.
" Thiên Minh! Anh Khánh với Hạ Trâm cũng gần kết hôn rồi vậy đến khi nào anh mới về gặp ba mẹ em đây?" - Vân Anh cố tình hỏi anh nhưng thực chất là đang giúp cho Hạ My nhận thấy rõ thân phận của mình.
" Khi nào em rảnh anh sẽ về cùng em" - Thiên Minh không ngần ngại nhéo mũi cô, thích thú nói.
Hạ My ngồi kế bên bị Vân Anh và Thiên Minh cho ăn một màn cẩu lương tức đến không chịu được. Cô ta bực dọc cầm ly rượu mà uống nấc.
Một tiếng sau, Vân Anh cũng đã ngà ngà say, Thiên Minh vì thế cũng đành rút lui trước để đưa cô về. Hạ My thấy hai người họ tình tứ, tay trong tay rời đi tức đêna bốc khói. Cô ta tiếp tục uống cạn, Thái Phương ngồi bên cạnh cũng rất khó chịu. Cậu ta hiểu rất rõ cảm giác khi thấy người mình yêu thương vui vẻ cùng người khác, vì thật chất Thái Phương đã yêu Hạ My từ lâu nhưng cô lại một lòng say tình với Thiên Minh cho nên cậu chỉ có thể ngậm ngùi đứng phía sau che chở cho cô.
......................
Thiên Minh lái xe đưa Vân Anh về nhà. Trêи xe Vân Anh cứ nói nhảm. Cái gì mà hồ ly tinh? Tiểu tam, trà xanh. Cô thầm quyền rủa Hạ My trong lòng. Thiên Minh cũng bất lực, con gái khi ghen thật đáng sợ và khi say lại càng đáng sợ hơn bội phần.
Một lúc sau, cả hai đã về đến nhà. Anh bế cô đi lên phòng. Cánh cửa dần hé mở, anh bật đèn trong phòng lên đặt nhẹ cô trêи giường rồi xuống bếp pha ly nước chanh nóng. Nghỉ ngơi được chút xíu cô cũng đã tỉnh được một chút. Vân Anh vòng hai tay qua cổ anh, kéo anh áp sát mặt của mình. Nhẹ nhàng hôn lên môi anh. Thiên Minh đơ người. Cô nhóc này muốn bày trò gì nữa đây?
" Biểu hiện của anh hôm nay rất tốt, rất biết giữ khoảng cách, đáng thưởng" - Vân Anh cười khó hiểu nói với anh.
" Đáng thưởng? Vậy em sẽ thưởng cho anh gì đây?"
Vân Anh một tay đẩy ngực anh làm anh nằm ngã vật ra giường, cô nhích người nằm lên người anh, khẽ khẽ cúi đầu xuống, nói bên tai anh :" Em tặng anh hai từ "Ân Chuẩn" ".