Đăng vào: 12 tháng trước
“Lục đại cô nương tới!”
Tiểu Tần tướng quân vừa dứt lời thì đám tướng sĩ còn ở trên tường thành lập tức đờ người. Có kẻ to gan quay đầu nhìn thấy một bóng người nhỏ yếu cao gầy đứng mờ hồ trong đêm đen, hai mắt sáng lấp lánh, da trắng như ngọc. Đó là một vị cô nương tầm 16, 17 tuổi, búi tóc thấp, áo tay ngắn, bên ngoài là áo choàng, bộ dạng không trang điểm nhiều nhưng vẫn cực kỳ trang nhã. Nàng có 6,7 phần giống Lục Đại lang quân, không chỉ mặt mày mà khí thế cũng tương tự.
Đại lang quân giống một ngọn núi chạy mãi, còn vị cô nương này lại giống một hồ nước biếc uyển chuyển, quả là đẹp đẽ khiến người ta an tâm.
Kẻ to gan kia nhìn một hồi đã bị người bên cạnh dùng khuỷu tay chọc chọc thế là vội vàng cúi đầu, lỗ tai nhếch lên đã nghe thấy giọng của Lục đại cô nương lẫn trong tiếng chiến hỏa ồn ào. Giọng của tiểu cô nương đương nhiên không vang dội như tiểu Tần tướng quân, qua cái loa bằng gỗ giọng nàng ồm ồm nhưng vẫn có thể nghe được vài phần trong trẻo.
“Ta là con gái của Lục Công, là em gái của gia chủ đương nhiệm của Lục gia. Hiện tại ta đứng trên tường thành cùng tướng sĩ thủ thành. Thành còn thì ta còn, thành phá thì ta sẽ cùng mọi người chết chung! Bình thành Lục thị là thế gia trăm năm, trong đó chưa từng có lang quân hay cô nương tham sống sợ chết! Trước kia ta không sợ chết, hiện tại càng không sợ chết! Lục Trường Đình ta sẽ đứng ở đây không đi đâu! Ta muốn nhìn xem là mũi tên của ai có thể bắn ta, đao của ai có thể chém ta! Phù Kê làm chuyện xấu xa này, chửi bới một nữ nhân như ta thì tính là anh hùng nỗi gì! Lúc hắn cầu ca ca nhường đường thì gọi ta là thế chất nhưng lúc khởi binh đánh phá Dự Châu lại mắng mỏ nhục mạ ta mà không có chứng cớ gì!”
“Phù Kê, ngươi đúng là tên chuột nhắt, kẻ hai mặt, vua nịnh nọt! Phù gia có một kẻ bại hoại như ngươi nên núi sông mới khó giữ, lưu dân nổi dậy khắp nơi! Ta và ca ca dám đứng ở chỗ này chứng tỏ chúng ta không sợ chết, chỉ cầu công bằng! Ngươi lại tránh ở Kiến Khang xa ngàn dặm chìm đắm trong ao rượu rừng thịt sống sung sướng! Một kẻ bại hoại nhu nhược như ngươi cũng có nhiều binh sĩ trung thành vì ngươi toi mạng thì ta xin hỏi trời xanh có bất công hay không?! Ta muốn hỏi trời xanh có nhìn thấu hay không, đến tột cùng thì ai mới là kẻ tham sống sợ chết?!”
Tiếng nói của nàng có chút đơn bạc nhưng lại khiến mọi người sĩ khí sục sôi. Trưởng tử, trưởng nữ dòng chính của Quang Đức Đường đều ở trên tường thành cùng Bình thành này sống chết không sờn… cùng các tướng sĩ xông pha… Đại lang quân bỏ xuống mọi thứ phía sau mà tới đây cùng bọn họ. Hắn là nam nhân cũng là trụ cột nên phải thời khắc giữ vững không lùi bước cũng là bình thường nhưng đại cô nương là nữ nhân, bên ngoài lại bay đầy những lời đồn đãi vớ vẩn. Bọn họ là gia tướng của Lục gia nên đương nhiên không thể tin, nhưng trong lòng nghĩ thế nào lại là chuyện khác… Qua vài thập niên rối loạn, nữ tử sĩ tộc bị lưu đày phải ủy thân cho tiện dân cũng là chuyện thường thấy. Một vị tiểu cô nương mang theo một đứa em gái còn nhỏ hơn mình làm sao mà sống sót? Huống chi vị cô nương này còn có bộ dạng và khí chất thượng đẳng…
Người của Lục gia còn nghĩ như thế huống chi người khác.
Nhưng cái người lấy trong sạch đổi mạng sống lúc này lại đứng trên tường thành làm bia ngắm vậy chuyện này phải nói thế nào…Có lẽ nàng ta bị tức quá nên xúc động! Mà đã tức đến mức ấy thì có lẽ tin kia chỉ là tin vịt, quyết không thể tin phải không?
Các tướng sĩ lập tức như được kích thích, thiếu gia và cô nương còn không tiếc mạng sống ngàn vàng của mình thì bọn họ còn sợ cái rắm!
Trường Đình vượt lên một bước đứng trên bậc thang nhìn tường thành cao ba trượng. Ánh mắt nàng đảo xuống nhìn binh lính của Phù Kê hoặc đang vác cọc gỗ đâm cửa thành hoặc giương cao cung nỏ bắn lên tường thành. Nàng không hề lui bước nhưng nhanh chóng ngửi được mùi gay mũi của dầu cây trẩu, hẳn quân địch định dùng hỏa công.
Quả nhiên chưa tới canh ba đã có lửa nổi lên, dưới thành có địch đẩy xe chở rơm rạ bốc cháy rừng rực về phía cửa thành!
Quân của Ích Vương đáp thang mây cao cao, binh lính trên tường thành hoặc vung đao chém thang mây hoặc thò người ra dùng sức đẩy thang về phía sau. Có người không đứng vững vừa cúi người đã phải có người ở phía sau phải giữ chặt chân hắn kéo lên.
Lúc này sống chết chỉ trong gang tấc.
Trường Đình thấy thế thì tim đập gia tốc, chân cũng mềm xuống. Không phải nàng chưa từng thấy cảnh chém giết, lúc giằng co với lưu dân trên cánh đồng tuyết, lúc bị hãm trong hỏa hoạn ở U Châu nàng đã gặp cảnh máu chảy đầu rơi. Người chết bị tiêu diệt sạch, người sống phải trốn chạy, nàng đều đã gặp, bởi thế nàng không hề muốn nhìn thấy cảnh này thêm lần nào.
Thiên hạ… đến khi nào mới có thể thái bình đây?
Lục Trường Anh cầm bản đồ sóng vai đứng bên cạnh nàng, tiểu Tần tướng quân cất giọng vang dội nói, “… Đại lang quân, đại cô nương ở chỗ này cũng vô dụng! Đại trưởng công chúa có biết chuyện này hay không? Đại trưởng công chúa có cho phép không? Đại cô nương, ngài ở đây căn bản không giúp được gì nên thế này đi: ngài đi tới chỗ gác cổng nghỉ một chút, đợi thế công tạm hoãn chúng ta lại quay lại đây ngài thấy được không?”
“Ta đứng ở đây là để sát cánh với tướng sĩ và người của Lục gia cũng như bá tánh Bình thành. Làm người không thể không giữ lời.” Trường Đình nói rất nhanh, thế công dưới thành càng thêm khẩn trương. Nàng túm chặt góc áo Lục Trường Anh và nhẹ giọng nói, “Ca ca, nếu bọn họ nỗ lực hơn và cái cửa này bị phá thì huynh có chiêu nào cũng đừng giấu, phía sau là dân chúng Bình thành đó.”
Lục Trường Anh nắm chặt tay, ánh mắt sáng rực nói, “Chờ một chút.” Sau đó hắn nhìn về phía xa, “Chờ một chút, Phù Kê muốn biết Thạch gia có xuất binh hay không, ta… cũng muốn biết. A Kiều, muội phải tin tưởng ca ca.”