Đăng vào: 12 tháng trước
Mãn Tú cầm đèn lồng, cố nén tiếng hô, “Mông đại nhân…” Lời còn chưa dứt nàng ta đã nhấc chân đi vào trong.
Trường Đình cúi đầu cũng nhấc chân đi vào trong, ai ngờ nàng vừa bước thì giày da dê đã đá phải một hòn đá nhỏ.
Trường Đình hô nhỏ một tiếng “Ai da!”
Ngón chân nóng rát đau đớn, giống như xương ngón chân bị đụng vào nên gãy.
Nàng dựa vào người Mãn Tú, trong lòng có chút ai thán một màn ôn nhu thẹn thùng lại biến thành một màn xấu hổ thế này.
Lục gia nữ tử dù đi guốc gỗ cũng sẽ không phát ra tiếng động còn nàng lúc nầy đi giày da lại bị đâm đến đau điếng.
Nàng lỗ mãng hấp tấp làm mất mặt nữ tử Lục gia rồi.
Bóng đen kia tới gần, Mông Thác đi đường không hề phát ra tiếng động.
Vừa ra đến đường nhỏ hắn đã thấy cả người Lục cô nương chìm trong ánh sáng, vóc người nhỏ dài, mặt mày như vẽ, cả nửa người dựa vào Mãn Tú.
Nàng mím môi, cúi đầu, nhìn qua ôn nhu, nói chuyện cũng mềm mại … Tiểu cô nương tuổi này thường lớn rất nhanh, chỉ cần không để ý là các nàng sẽ thay đổi.
Lúc trước hắn có lần không gặp Thạch Tuyên ba tháng, tới khi gặp lại cô nhóc đã như một người khác.
Trường Đình cũng thế, mới chỉ có nửa năm mà nàng đã thay đổi rất nhiều.
Giống như mọi góc cạnh đều bị mài nhẵn, mọi kiêu căng đều đã bị nàng giấu trong thân thể, không biết ở nơi nào.
Ở Đại Tấn này sĩ tộc phóng đãng không kiềm chế đã thành phong trào nhưng bọn họ vẫn luôn tránh không lộ tên tuổi.
Nữ tử càng phải tỏ vẻ hiền thục, khiêm tốn mới khiến người ta thích.
Nói đúng ra thì như thế mới khiến lang quân thích.
Dù qua mấy thế đạo thì vòng đi vòng lại cũng không thoát được việc nữ tử cần chiếm được sự yêu thích của nam tử.
Chỉ cần kẻ ngồi trên ngai vàng vẫn là nam nhân thì đây đã là quy định không thể đổi.
Người khác đều nói Lục đại cô nương sau khi gặp phải biến cố lớn đã trưởng thành.
Giọng điệu của bọn họ hoặc mang theo thương hại, hoặc vui sướng khi người gặp họa.
Còn có ai nhớ tới vị Lục đại cô nương lúc ban đầu bước đi nhẹ nhàng như gió kia nữa?
Mông Thác hơi rũ mắt, có lẽ trên đời này những người còn nhớ tới bộ dáng đó của nàng chỉ có Lục Trường Anh đang dưỡng thương và … hắn?
“Có đau lắm không?” Mông Thác nhàn nhạt hỏi.
Trường Đình gật đầu.
“Ngài có đi được không?”
Trường Đình giật giật chân rồi lại gật gật đầu.
Mông Thác đến gần hơn, vừa lúc đi ra khỏi chỗ tối.
Hắn vừa nói vừa thò người qua cầm đèn lồng trên tay Mãn Tú.
Lúc ngẩng đầu lên hắn đã dùng giọng điệu việc công xử theo phép công mà nói, “Đi đỡ cô nương nhà ngươi đi, ta sẽ cầm đèn dẫn đường cho hai người.”
Ánh sáng lóe lên, đèn lồng đã rơi vào tay hắn.
Trường Đình còn chưa nói gì Mông Thác đã đi được ba bước.
Mãn Tú đỡ Trường Đình đi vào trong.
Bụi cây nhấp nhô hai bên, gió đêm thổi ánh trăng, Mãn Tú vừa ngẩng đầu đã thấy có bóng dáng không nhanh không chậm đi phía trước mở đường.
Nàng ta cắn cắn môi, trầm ngâm hai tiếng rồi thấp thỏm nói, “… Thật sự thì cũng không đến lượt nô tỳ nói lời này.
Ninh tam cô nương còn nhỏ, Đại lang quân lại chưa trở về, Hồ cô nương là người vô tư không câu nệ…” Nói tới đây nàng ấy lại ngước mắt lên nhìn rồi hạ quyết tâm nói, “Lúc này ngài mới trở về, mọi người cũng mới ra ngoài dạo chơi một hồi.
Nơi này là bên ngoài cái gì cũng không tiện, ngài… vẫn nên cách xa người của Thạch gia và Mông đại nhân một chút mới tốt…”
Đây đương nhiên là việc người thông minh sẽ làm, Trường Đình thấp giọng vùi đầu đáp một tiếng.
Mãn Tú ngược lại không biết nên khuyên từ đâu vì thế nàng ấy hoang mang rối loạn ngước mắt nhìn bóng người cách đó không xa, giọng càng đè nén hơn, “Chỗ nô tỳ ở lúc trước chỉ là một xóm nhỏ toàn người quen nhưng mỗi người nói một câu đã đủ dìm chết người ta.
Hiện nay chúng ta đang ở trong nhà cao cửa rộng, các vị phu nhân tuy không giống đám bá tánh bình dân…”
“Nhưng các nàng so với bá tánh còn độc địa hơn.” Trường Đình chậm rãi mở miệng, ánh mắt nhìn ánh sáng mờ mịt và bóng người phía trước.
Nàng không thèm để ý nói: “Dìm chết thì dìm chết, ta không thèm quan tâm.
Ngươi biết trước khi phụ thân chết ta đã nói gì với ông ấy không?”
Mãn Tú không hiểu gì cả.
Ánh mắt cô nương nhà mình nhìn Mông đại nhân nhưng miệng lại hỏi nàng.
“Ta nói ta không phải quản sự a ma, kỳ thật ta cũng không thích chăm sóc A Ninh.
Nói xong rồi ta lẩm bẩm bỏ đi.
Trước khi chết một nụ cười của ta phụ thân cũng chưa được nhìn, ông ấy chỉ mang theo oán hận, tức giận và không vui của ta mà rời khỏi thế giới này.
Đây là điều khiến ta hối hận nhất.”
Cách đó không xa, chiếc đèn lồng kia run lên.
Trường Đình cay mắt, nàng tiện thể nhẹ giọng nói luôn, “Thế đạo này quá gian nan.
Chúng ta không thể biết mình có thể sống bao lâu, rồi ngày mai có còn nhìn thấy nhau hay không.” Nàng hơi ngừng lại rồi nói, “Thế nên sao không nghe theo tình cảm của mình chứ? Rốt cuộc thì những người ta có thể toàn tâm toàn ý ỷ lại cũng không có mấy nữa.”
Đèn lồng lại run run lên, ánh sáng trắng kia như giọt nước phản chiếu lên phiến đá, từng vòng gợn sóng từ đông sang tây.
Cảm tạ đêm tối.
Trường Đình trầm mặc cảm tạ đêm tối khiến người ta không nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của nàng.
Mông Thác dừng lại khi còn cách tường vây của nội viện rất xa.
Khuôn mặt hắn lấp trong bóng đêm, giọng cũng khiến người ta không nghe ra cảm xúc: “Ở chỗ trụ trì có thuốc mỡ, để Mãn Tú đi qua mượn một ít về bôi cho ngài.
Nếu có thể đi lại thì xương cốt không sao, chỉ cần lấy dầu hoa hồng xoa một chút ngày mai sẽ tốt hơn.”
Trường Đình mím môi, nhẹ nhàng gật đầu.
Mông Thác đưa đèn lồng cho Mãn Tú sau đó xoay người đi mất.
“Mông…” Trường Đình hô nhỏ một tiếng, trong giọng nói có chút do dự phía sau nên gọi “đại nhân” hay gọi “Thác”.
Nàng liếc mắt thấy hắn đưa lưng về phía mình ngừng bước thì đơn giản nuốt lời vào rồi tạ lỗi: “Hôm nay… Xin lỗi… Là ta nhất thời không kiềm chế được mà tranh một hơi trước mặt Tạ gia biểu ca khiến ngươi bị Lục Trường Khánh kia bắt chẹt… Xin lỗi…”
Nàng vốn muốn hắn lộ diện nhưng lại khiến hắn bị Lục Trường Khánh mắng chửi vì thế lòng nàng hối hận.
“Không có việc gì.” Mông Thác xoay người lại, ngốc nghếch không biết đáp thế nào đành phải lặp lại, “Không có việc gì.”
Nói xong hắn xoay người rời đi, biến mất trong bóng đêm, không bao lâu đã không thấy bóng người đâu.
Bên này các nàng vừa vào cửa Bạch Xuân đã ra hiệu im lặng.
Trường Đình thò người vào nhìn thì thấy Hồ Ngọc Nương đã sớm dỗ A Ninh ngủ, miệng nàng ấy hát một bài dân ca nào đó.
Trường Đình ngồi xuống rót một chén trà lạnh uống, những phập phồng trong lòng không bị nước lạnh bình ổn mà càng mãnh liệt hơn.
Nàng nhẹ gọi: “Mãn Tú.”
Mãn Tú rũ mắt đáp.
Trường Đình ngẩng đầu, ánh mắt vẫn bình tĩnh nhưng giọng lại mệt mỏi hỏi: “Những lời tối nay là Mông đại nhân bảo ngươi nói đúng không?”
Tuy Mãn Tú không đọc sách nhưng tính tình không hấp tấp, không thể có chuyện nói ra lời kia trước mặt Mông Thác.
Tên kia tuy đi cách một khoảng nhưng rốt cuộc hắn có võ, mắt tai đều thính, có gì hắn không nghe được đâu?
Mãn Tú không kiêng dè Mông Thác vậy đương nhiên nàng ta nói những lời này đêm nay không phải để Mông Thác biết.
Nếu không phải Mông Thác nhờ vả thì sao có thể.
Đừng quên lúc trước là ai ra bạc cứu Mãn Tú!
Mãn Tú lắc lắc đầu sau đó liếc nàng một cái rồi chần chừ gật gật đầu.
Giọng nàng ta nén rất thấp, có lẽ sợ đánh thức A Ninh ở buồng trong, cũng có lẽ sợ Trường Đình lúc này còn đang đỡ mép bàn đứng, “Nô tỳ làm cái gì cũng không giấu được cô nương, lúc ấy Mông đại nhân bảo nô tỳ nhắc nhở cô nương những lời này.
Lòng nô tỳ cũng hiểu rõ cô nương hẳn sẽ nhìn thấu… Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Mông đại nhân cũng chỉ có ý tốt, nô tỳ là một bá tánh quê mùa nhưng cũng thấy có lý.
Mông đại nhân nói không sai, ngài nên cách xa người của Thạch gia một chút.
Đầu tường cao hai thước còn không ngăn được tranh chấp giữa hai nhà, Lục gia và Thạch gia sớm muộn gì cũng đối đầu, ngài phải cẩn thận, đừng toàn tâm toàn ý tin tưởng người của Thạch gia…”
Trường Đình hít hít mũi, cổ có chút chua xót.
Mông Thác có ý gì? Hắn nghĩ tới đâu rồi!?
Rõ ràng hắn đang báo cho nàng hiện tại bọn họ quá mức thân thiết, chỉ sợ sẽ có hại với nàng!
Nhưng đến tột cùng là ai đang đến gần ai?
Người nào cũng biết Thạch gia tìm các nàng, dù nàng và A Ninh không muốn thân cận Thạch gia thì cũng khó.
Ở Bình thành này nàng và A Ninh sớm đã để lộ bộ dạng đáng thương, mà ơn cứu mạng kia đời này sao trả hết!
Các nàng thân thiết với Thạch gia chính là ngàn nên vạn nên!
Mông Thác rõ ràng muốn cảnh báo nàng đừng tới gần hắn, đó là vì tốt cho nàng!
Nhưng …
“Hắn nói với ngươi khi nào?” Giọng Trường Đình vững vừng đánh gãy lời Mãn Tú.
Mãn Tú nghĩ nghĩ rồi nói, “Hôm nay chơi xong ván cờ kia Mông đại nhân gọi nô tỳ qua đó…” Nói tới đây nàng ta im luôn.
Đột nhiên nàng ta kinh sợ, “Từ xưa đến nay hạ nhân đều phải trung thành, không được có hai lòng.
Về sau nô tỳ sẽ không nghe lời người khác nói nữa!”
Hắn không phải người khác…
Trường Đình thầm nhắc lại trong lòng nhưng rốt cuộc không có sức nói ra lời.
Mông Thác không có can đảm nên muốn mượn Mãn Tú nói cho nàng những lời này.
Ngược lại nàng có đủ can đảm, nàng biết hắn nghe thấy! Lời tối nay nàng nói chính là cố ý nói cho hắn nghe!
Nhân sinh tại thế bất xứng ý,
Minh triêu tán phát lộng biên chu!
(Người sống ở đời không được như ý,
Sớm mai rũ tóc xuôi thuyền bên sông.
Bài: Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân của Lý Bạch
Nguồn: thivien.net)
Nàng mới không thèm để ý người khác nghị luận thế nào!
Nếu thật sự vì cố kỵ miệng lưỡi của người khác mà tổn thương người của mình mới gọi là mất nhiều hơn được! Huống chi, nàng quả thực nghĩ như nàng nói, ai biết ngày mai sẽ như thế nào đâu?
Cuộc đời của hắn và nàng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, có thể nắm lấy cũng chỉ có thời gian này thôi.
Nếu cha còn sống có lẽ ông sẽ để nàng được tùy ý.
Trường Đình than một tiếng, trên đời này khó chịu nhất là biết rõ không thể nhưng lòng vẫn hướng đến, còn có sinh tử, biệt ly khiến người ta thật sự gian nan.
Làm người gian khổ, ở ngày thứ hai Lục Trường Khánh rốt cuộc cũng cảm nhận được rõ nhất.
Trống chiều chuông sớm mỗi ngày đều vang lên.
Chuông chùa từ sớm đã lảnh lót, Trường Đình đã tỉnh dậy trước đó, vừa vén rèm lên nàng đã thấy Bạch Xuân làm mặt quỷ rồi dán đến thì thầm, “Trước cửa phòng Khánh nhị cô nương có hai con quạ đen, từ sáng sớm đã kêu oa oa, tăng ni đuổi chúng cũng không đi, chậc chậc chậc… May mà đã qua tháng giêng, nếu không càng không may mắn!”
Quạ đen cả người đen thui, lại thích đồ thối rữa.
Nếu nói phượng hoàng là điềm lành thì quạ đen chính là điềm xấu.
Đại Tấn chuộng bói toán chiêm tinh, cũng tin điềm báo của chim quạ.
Trường Đình dùng nước ấm rửa tay nói, “Gọi nàng ta là Khánh đại cô nương, đại phòng nhị phòng vẫn phải phân rõ mới tốt, như nàng ta mong muốn.”
Bạch Xuân che khăn cười đáp vâng sau đó lại nói, “Khánh nhị… Đại cô nương sợ tới mức không dám ra ngoài mà cho người đi mời trụ trì.
Trụ trì nhéo vài lá bùa sau đó quạ đen bay vào trong núi.
Tuy nhiên chuyện này khiến Nhị phu nhân bị dọa sợ, nàng ấy lại nghĩ tới ngày hôm trước dâng hương Khánh cô nương bị gãy hương, quả là không may mắn.
Hơn nữa hôm qua Khánh cô nương mất mặt với Tạ Đại Lang nên Nhị phu nhân sợ về sẽ bị đại trưởng công chúa chất vấn.
Nhưng nếu để mình Khánh đại cô nương ở đây thì cũng không hay…”
Trường Đình cười khẽ hai tiếng hỏi, “Trụ trì không khuyên sao?”
“Khuyên rồi! Bà ta đã khuyên Khánh đại cô nương ở lại, khuyên Nhị phu nhân dạy dỗ nữ nhi của mình phải tu thân dưỡng tính bằng cách đọc kinh Phật.
Rốt cuộc hôm qua nàng ta đã mất hết mặt mũi trước mặt Tạ Đại Lang.” Bạch Xuân nói chuyện cực kỳ hưng phấn, lại phong phú như thật, “Nghe nói hôm qua Nhị phu nhân cho người tới tìm Tạ Đại Lang để xin thứ lỗi nhưng Tạ Đại Lang không thèm để ý khiến bọn họ cực kỳ mất mặt.”
Tạ Tuân bực thật.
Lục Trường Khánh một là dám cài hoa không giữ đạo hiếu, hai là tự cho mình thông minh, ba là nói năng lỗ mãng không có quy củ.
Nhờ phúc của Trường Đình nên cả ba điểm này nàng ta đều làm đủ, vừa lúc để Tạ Tuân nhìn thấy.
Tạ Tuân là quân tử chân chính, cũng là sĩ tộc chân chính, vì thế một khi tính tình đã nổi lên thì mặc kệ ngươi họ Lục hay họ Vương hắn cũng sẽ không nể mặt.
Tạ Tuân không nói thì Nhị phu nhân Trần thị cũng không có bậc thang mà xuống.
Thay vì mang theo Lục Trường Khánh về Bình thành để đại trưởng công chúa tính sổ thì còn không bằng tạm để nàng ta trong chùa này tránh đầu sóng ngọn gió.
Với người ngoài có thể nói nàng ta cần ở lại để tiêu hung.
Theo cá tính của Trần thị thì đại khái nàng ta sẽ nghĩ như thế.
Trường Đình gật gật đầu sau đó cầm khăn lông khô mà lau tay rồi nói, “Thắp hương lại liên tục bị gãy nén hương, mở miệng là chọc người chán ghét, trước cửa lại có quạ đen đứng.
Trụ trì châm ngòi thổi gió, biểu ca bàng quan, Lục Trường Khánh như thiêu thân lao đầu vào lửa.
Nàng ta càng nháo thì nhị thẩm càng sợ nàng ta sẽ về Bình thành gây chuyện thị phi, cuối cùng nhị thẩm sẽ phải thỏa hiệp thôi.”
Rốt cuộc đây là từ đường, thế của Lục Phân là không thể cản.
Rốt cuộc nhị phòng cũng là một mạch duy nhất có nam tử thành niên đã kế thừa Lục gia…
Nhị phòng đang lúc lừng lẫy như thế thì có ai dám lấy một tiểu nha đầu như Lục Trường Khánh ra làm bia ngắm mà hãm hại nàng ta chứ?
Trụ trì trong chùa ư? Bà ta chỉ là một ni cô, dù có ăn gan báo cũng không dám.
Lục Trường Đình nàng sao?
Có trời đất chứng giám, nàng không làm gì hết, huống chi nàng chỉ là một bé gái mồ côi của đại phòng, hà tất phải ngáng chân Lục Trường Khánh vì việc nhỏ này.
Không thù địch thì sẽ không cảnh giác.
Nếu nàng là Trần thị thì nàng cũng sẽ không có sợ hãi gì.
Trường Đình dùng khăn nóng che lên mặt mới cảm thấy sảng khoái tỉnh táo hơn.
Đợi thức ăn chay dọn xong Trường Ninh và Hồ Ngọc Nương lúc này mới xoa đôi mắt nhập nhèm đi ra.
Một lớn một nhỏ ngồi dưới cổng vòm, Ngọc Nương ngoáy ngoáy tai hỏi, “Sáng sớm đã nghe phía Đông Bắc có quỷ khóc sói gào, phiền đến mức muốn mệnh.
Lục Trường Khánh lại làm sao thế?”
Trường Đình nhìn Ngọc Nương ngoáy tai trái, Trường Ninh ngoáy tai phải.
Hai kẻ kia ngoáy tai xong cứ vậy tự nhiên đi tới ngồi xuống lấy bánh ăn.
Nàng nhịn không được quát, “Đi rửa tay ngay!”
Hai kẻ này trăm miệng một lời “a” một tiếng sau đó xoay người đi lau mặt rồi trở về, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn chút.
Hồ Ngọc Nương bẻ một miếng bánh hành nói, “Sao ta lại nghe thấy có tiếng quạ kêu nhỉ? Mùa này là mùa xuân, sau lại có quạ đen? Gia gia nói quạ đen thích mùi của người chết nên không may mắn.”
Nàng ta vừa nói vừa bưng cháo lên ăn, lời nói cũng không rõ ràng, “Kẻ ngốc bị dột ướt đầu, bị quạ đen chui vào nhà…”
“Có người sắp chết đó.” Trường Đình vùi đầu nhẹ giúp Trường Ninh lau khóe miệng còn nàng thì cong môi cười nói, “Nhị phòng sắp có người chết rồi.”
Tính ngày thì Lục Phân cũng nên đi gặp Diêm La Vương rồi.
“Lạch cạch”
Hồ Ngọc Nương há miệng, bánh bột ngô vừa lúc rơi vào cháo..