Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đăng vào: 12 tháng trước
Một thị vệ hắc y đứng ngoài cửa, sắc mặt lạnh lẽo, ánh mắt lạnh nhạt.
Nhìn thấy Tô Yên trở về, lạnh băng nói:
"Tô Yên cô nương, ta là Nam Đường. Thỉnh cô nương thu thập quần áo, đi theo ta. "
Tô Yên không hiểu lên tiếng: "Đi đâu?"
Nam Đường trả lời: "Dọn đến thiên điện của điện hạ."
"Vì sao?"
"Cô nương đã là nha hoàn bên cạnh điện hạ, đương nhiên sẽ theo sát hầu hạ, khi điện hạ cần phải nhanh chóng có mặt."
Sắc mặt Nam Đường cứng rắn, thần sắc không chút thay đổi.
Tô Yên nghe xong, gật gật đầu, "Được."
Nói xong, nàng đi vào trong phòng, bắt đầu thu thập.
Nàng vừa dọn vào căn phòng này không lâu, cũng không có nhiều đồ.
Sắp xếp một chút, cũng chỉ có một tay nải nhỏ.
Chỉ trong chốc lát đã đi ra, Nam Đường nhìn tay nải trên tay nàng, nửa ngày sau mới lên tiếng: "Cô nương thu thập xong?"
"Ân, đã xong."
Nam Đường gật đầu, không nói nữa, dẫn Tô Yên đi tới thiên điện.
Thiên điện trong miệng Nam Đường, gần sát với tẩm điện của Hiên Viên Vĩnh Hạo, chỉ là bị một bức tường ngăn cách.
Tuy nói là thiên điện, nhưng cũng to gấp ba lần căn phòng lúc trước của Tô Yên.
Bàn ghế bày biện, thư tịch bút mực, đầy đủ mọi thứ.
"Sau này cô nương sẽ ở đây."
Giọng nói của Nam Đường truyền đến.
Tô Yên nhìn nhìn xung quanh, đặt tay nải trong tay xuống bàn.
Tiếp đó lại nghe Nam Đường nói: "Điện hạ đang bị bệnh, trước mặt không thể thiếu người, thu thập xong, cô nương hãy đi tới trước giường chờ."
"Được."
Nàng gật đầu đồng ý.
Nam Đường nói xong, không ở thêm, trực tiếp xoay người rời đi, dứt khoát nhanh nhẹn.
Nàng ngồi xuống cái ghế gần đó, trên bàn ghế không có tro bụi, nhìn dáng vẻ là thường xuyên có người quét tước.
Duỗi tay chạm chạm ấm trà, nước bên trong vẫn ấm.
Nàng rót cho mình một chén nước.
Một ngụm một ngụm uống.
Tiểu Hoa nhìn bộ dáng của ký chủ nhà mình, không hiểu, "Ký chủ? Gần đây ngài luôn trầm mặc suy nghĩ gì vậy?"
Tô Yên nhìn hơi nước nhàn nhạt nay lên, nhẹ nhàng lên tiếng: "Ta muốn cẩn thận hơn một chút."
Nói xong, từ từ móc kẹo từ túi gấm bên hông ra.
Chậm rãi bóc vỏ, cho vào miệng.
Vị sữa dâu tan ra trong miệng.
Tiểu Hoa vừa nhìn thấy cái kẹo này, lại không nhịn được muốn thở dài.
Ký chủ của nó, cũng quá tốt rồi.
Có một cơ hội hứa nguyện, thế nhưng dùng để ăn kẹo sữa dâu.
Để phù hợp với thời đại này, vỏ dùng để đóng gói, cũng thành giấy dầu.
Kẹo sữa bên trong cũng thành khối đường hình vuông.
Không sai, ký chủ đang ăn, chính là kẹo sữa dâu nàng hứa nguyện.
Nó còn tưởng rằng... ngay cả khi ký chủ không cần phi cơ pháo bom nguyên tử, cũng phải lựa chọn vũ khí phòng thân gì đó.
Nghĩ vậy, Tiểu Hoa có hơi hối hận lúc trước để ký chủ của mình ăn kẹo.
Nếu là lúc trước, mình bảo ký chủ sờ sờ AK-47, thưởng thức thưởng thức lựu đạn đạn mù gì đó, nói không chừng bây giờ ký chủ cũng sẽ yêu súng ống.
Ước chừng qua một nén nhang, Tô Yên vẫn luôn trầm tư mới lấy lại tinh thần.
Kẹo sữa trong miệng cũng đã tan, chớp chớp đôi mắt lộng lẫy thanh minh.
Nàng đứng dậy, đi ra ngoài.
Bộ dáng trầm mặc, giống như lúc ban đầu.
Đi về phía cửa tẩm điện, nhìn thấy Thu Thật còn quỳ bên ngoài.
Chỉ là nhìn dáng vẻ, thân hình lung lay sắp đổ, mồ hôi đầy đầu giây tiếp theo sẽ ngã xuống.
Tô Yên hơi dừng lại, nhìn Thu Thật vài lần.
Tặng @cookie2670 với câu trả lời chính xác nhé!!!