Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Đăng vào: 12 tháng trước
Edit: Tinh Niệm
Chỉ là cái ý tưởng này của Tô Yên, đã chú định là không thực hiện được.
Bởi vì từ lúc Vũ Văn Húc tỉnh dậy, hắn giống như đang cùng nàng giận dỗi.
Nguyên nhân gây ra, chỉ là bởi vì vào lúc ăn bữa tối.
Hắn khăng khăng rời giường.
Chờ đến thính đường, dọn ra đồ ăn.
Tô Yên ngồi ở bên cạnh hắn, cũng chuẩn bị ăn cơm.
Sau đó cũng không biết vì sao, hắn vẫn luôn nhìn nàng, không nói lời nào.
Tô Yên nghi hoặc
"Làm sao vậy?"
Hắn trầm mặc, cả nửa ngày sau, hắn ra tiếng
"Ăn cơm đi."
Sau đó, Tô Yên gật đầu.
Tự cầm lấy đũa ăn.
Sau đó, Vũ Văn Húc sắc mặt liền càng ngày càng khó coi, càng ngày càng tái nhợt.
Rời giường lăn lộn qua lại, cuối cùng thế nhưng chỉ ngồi ở chỗ đó, một miếng cũng không ăn.
Lại trở về phòng ngủ nghỉ ngơi.
Từ một bữa cơm đó.
Hai người liền không nói quá một câu.
Ách, cũng không đúng.
Là Vũ Văn Húc đơn phương trầm mặc.
Cứ như thế, ba ngày qua đi.
Giữa trưa ngày thứ tư, Tô Yên bưng chén thuốc đen nhánh nồng đậm đi đến thư phòng.
Đại Lương quốc hiện giờ, tân đế chuẩn bị đăng cơ.
Triều đình trên dưới đều là một mảnh cao hứng bận rộn.
Ba ngày trước, Đại Lương quốc hoàng đế hạ chỉ thoái vị, hơn nữa lập nhi tử Hoàn Vương đang phòng thủ biên cương đăng cơ tân đế.
Hành động thình lình xảy ra này, cũng khiến mọi người trở tay không kịp.
Nhưng ngọc tỷ truyền quốc và thánh chỉ đều là thiên chân vạn xác, chính Hoàng đế bệ hạ cũng tự mình thượng triều nói việc này, giao hết thảy toàn bộ công việc cho Nhiếp Chính Vương Vũ Văn Húc xử lý.
Tất cả đều bố trí thực kín đáo, những tên ngôn quan kia cũng không đưa ra được lý do thoái thác gì.
Cũng là vì việc này, đây đã là ngày thứ tư, Vũ Văn Húc hơn phân nửa thời gian tất cả đều ở trong thư phòng.
Cho đến đêm muộn mới có thể trở về phòng ngủ.
Tô Yên bưng chén thuốc đi đến cửa thư phòng.
Tiểu thái giám canh giữ ở cửa cũng cơ linh, không cần nàng nói gì, đã vội vàng ra tiếng
"Tô Yên cô nương, Vương gia còn đang cùng quan văn thương nghị, nếu không.... ngài chờ một chút lại đi vào?"
Tô Yên mắt nhìn chén thuốc trong tay, bởi vì vừa mới mang tới, phía trên còn có nhiệt khí.
Vì thế liền gật đầu đồng ý.
Ngồi ở ghế đá bên cạnh.
Sau đó Vệ Uyển phía sau Tô Yên nhỏ giọng nói
"Cô nương, Vương gia đã bận rất nhiều ngày nay, nếu không, đem dược này giao cho người hầu hạ bên cạnh Vương gia?"
Tô Yên lắc đầu
"Ở chỗ này chờ một lát đi."
Như thế, Vệ Uyển cũng không nói gì nữa.
Nhưng một lần chờ, là hơn nửa canh giờ.
Chén thuốc đều lạnh, còn chưa thương nghị xong.
Vệ Uyển do dự
"Cô nương..., Vương gia còn không biết khi nào mới có thể kết thúc..."
Tô Yên chạm vào chén thuốc kia.
Đưa chén thuốc cho Vệ Uyển
"Lại đi sắc một chén tới."
Vệ Uyển tiếp nhận, gật đầu
"Vâng, cô nương."
Nàng ngồi ở chỗ đó không nói chuyện.
Ngược lại là Tiểu Hoa, khẽ meo meo ra tiếng
"Ký chủ, hắn có phải giận chị hay không??"
Tô Yên xoa xoa ấn đường.
Hồi lâu sau, bĩu môi.
"Lúc trước ta không có ký ức, hắn không phải như thế."
Lúc ấy, phần lớn là hắn sủng nàng a.
Như thế nào, hiện giờ, cảm giác như là đổi chỗ đây?
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Lúc chị chưa khôi phục ký ức, chính là luôn dán hắn, khôi phục ký ức rồi, liền không dính người nữa."
Tiểu Hoa là người ngoài cuộc, đem tình huống này nắm bắt rõ ràng.
Cũng giống như có chút hiểu rõ, vì cái gì Quân Vực đại nhân một khi gặp được ký chủ liền luôn vô cớ gây rối, tính toán chi li.
Giống như tính cách nhạt nhẽo của ký chủ, nếu là không dùng chút thủ đoạn, thì không hấp dẫn được lực chú ý của nàng.
Không phải nói nàng không để bụng, mà là nàng không có cái nhận thức đó.
Đại khái là thói quen đúng chính là đúng sai chính là sai, dựa theo quy củ xử lý mỗi một việc.
Căn bản không thể tưởng được, Quân Vực đại nhân có lẽ cũng chỉ là đơn thuần muốn hấp dẫn toàn bộ lực chú ý của nàng đến trên người hắn.